Tầng hầm để xe của khách sạn Thanh Thành.
Gần cuối bữa tiệc, Diệp Thanh Dương đã thấy chán rồi nên anh xuống tầng hầm lấy xe trước.
Mặc dù Diệp Thanh Dương có bằng lái xe nhưng thật ra kỹ năng lái xe của anh vẫn không ra gì.
Nói thẳng ra là để tiết kiệm thời gian anh đã bỏ tiền ra mua bằng lái xe đó.
Vì anh biết ô tô là phương tiện di chuyển tốt nhất.
Mặc dù Diệp Thanh Dương có thể dùng Thần Thành Thái Bảo Phù lên đầu gối để đi cả hàng ngàn dặm nhưng dù sao thì anh cũng đâu thể nào đi vù vù bằng hai chân mình giữa thành phố nhộn nhịp này phải không?
Nếu để người khác bắt gặp, có khi anh còn bị xem là người ngoài hành tinh mà đem đi nghiên cứu đấy!
Hơn nữa mấy ngày nay anh còn bị Lâm Quân Dao cười nhạo không ngừng, nói anh là tài xế mà không biết lái xe chẳng khác nào phụ nữ không thể sinh con, đúng là đồ vô dụng.
Nhưng mà tất cả là do cô chưa được chiêm ngưỡng khả năng học tập thần thánh của anh thôi, chỉ cần anh thật sự nghiêm túc thì nói không chừng không bao lâu nữa, trình độ lái xe của anh còn dư sức tham gia cả giải đua F1.
Vì để Lâm Quân Dao sáng mắt ra, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, anh cảm thấy mình rất cần phải học kỹ năng lái xe cho thật tốt.
Thấy bữa tiệc vẫn còn một lúc nữa mới kết thúc, anh liên tục luyện tập lùi xe vào chỗ đậu, càng tập anh càng trở nên điêu luyện hơn.
Lúc này đột nhiên có một cô gái cao ráo, gợi cảm đứng chặn trước đầu xe của Diệp Thanh Dương.
"Kéttt!"
Diệp Thanh Dương nhanh chóng đạp phanh rồi bước xuống, anh hét: "Tại sao cô lại chặn xe của tôi? Cô muốn chết sao?"
Mái tóc đỏ rực của cô gái được vén hết sang một bên vai, bên trên cô ta mặc áo khoác da ôm trọn bờ eo thon, bên dưới là một chiếc quần short và đôi bốt đen, dáng người cao gầy mảnh khảnh nhưng trước sau lồi lõm đầy đủ, làn da trắng nõn lộ ra đầy hình xăm.
Mặc dù ăn mặc quá lố nhưng cô gái này lại có khuôn mặt loli rất thanh tú và đôi mắt to tròn như nhân vật hoạt hình, vừa xinh đẹp lại mê hoặc.
Diện mạo và dáng người của cô gái này là minh chứng hoàn hảo cho 7 từ: Mặt học sinh thân hình phụ huynh.
"Xin chào, Diệp Thiên sư!"
Khóe miệng cô gái nhếch lên, lộ ra một nụ cười tà mị trông hết sức quyến rũ.
Diệp Thanh Dương vừa nhìn đã nhận ra cô gái này, cô ta chính là Mã Lị - cháu gái của Mã Vận Quốc.
"Sao cô lại chặn đầu xe tôi?"
Mã Lị không trả lời ngay mà dựa vào đầu xe Diệp Thanh Dương, lấy gói thuốc ra, châm lửa rồi đưa cho Diệp Thanh Dương một điếu.
"Không hút!"
Mã Lị hít một hơi thật sâu, tinh nghịch thổi vòng khói thuốc về phía Diệp Thanh Dương.
"Kỹ năng của Diệp Thiên sư quá đỗi kinh người. Tôi rất ngưỡng mộ cho nên muốn đến kết bạn, anh thấy được không?"
Diệp Thanh Dương nheo mắt cười: "Giữa nam và nữ có tình bạn gì? Là kiểu bạn chuyên xxx với nhau đó sau?"
"Khụ khụ!"
Mã Lị bị lời này làm bất ngờ đến sặc khói.
"Không ngờ Diệp Thiên sư lại nói chuyện thẳng thắn như vậy, nếu anh muốn xxx cũng không phải là không thể…!" Mã Lị cười lạnh: "Đến lúc đó phải xem chúng ta hợp nhau cỡ nào rồi!"
Biết ngay là đàn ông không có kẻ nào tốt mà, ngay cả Thiên sư chó má gì đó cũng thế thôi.
Diệp Thanh Dương cười nhạt: "Đừng vòng vo nữa, tôi không rảnh lãng phí thời gian với cô đâu, tôi còn phải tập lái xe nữa!"
Mã Lị gật đầu: "Được rồi! Nếu đã thế thì tôi cứ nói thẳng vậy, tôi muốn nhờ Diệp Thiên sư đến xem bệnh cho ông tôi. Gần đây ông ấy không ổn lắm!" . Googl𝗲 ngay t𝐫ang ⩵ 𝗧𝐫Umt𝐫u yện.Vn ⩵
“Mã Vận Quốc sao?” Diệp Thanh Dương nói: “Vừa rồi tôi có thấy sắc mặt ông ta có gì không tốt đâu?”
Mã Lị nói: “Nói chính xác là nơi ở của ông ấy có vấn đề!”
"Là vấn đề gì?"
“Chỗ đó bị ma ám!” Mã Lị nghiêm túc nói: “Ông nội tôi sống ở nhà tổ của nhà họ Mã, cứ mỗi nửa đêm sẽ có quỷ đến gõ cửa phòng ông ấy, rất đáng sợ.”
Diệp Thanh Dương cười nói: "Nửa đêm có quỷ gõ cửa? Nếu ông cụ nhà cô không có làm gì trái lương tâm thì có gì phải sợ?"
Mã Lị đổi chủ đề nói: "Không lẽ anh thật sự muốn tôi xxx với anh xong anh mới chịu tới giúp ông nội tôi sao? Haizz, hay là giờ mình tới khách sạn luôn?"
"Nếu tôi thật sự xxx cô thì cô có còn tin tôi đủ bản lĩnh giúp đỡ ông nội cô nữa không?" Diệp Thanh Dương nói.
“Cái đó thì chưa chắc!” Mã Lị nhướng mày.
Nếu là cao nhân thật sự thì có ai lại lấy xxx ra làm điều kiện giúp người chứ.
Hơn nữa bổn tiểu thư cũng không phải là người dễ bị lừa.
Người muốn xếp hình với tôi có thể xếp đầy cả con phố đấy! Có điều cho tới nay vẫn chưa có ai trèo được lên chiếc giường vàng ngọc của bổn tiểu thư đâu.
"Được rồi, đừng trì hoãn việc tập lái của tôi nữa!" Diệp Thanh Dương ngồi lại vào xe, lẩm bẩm: "Tôi sẽ rèn luyện kỹ năng lái xe đến mức hoàn hảo trong thời gian ngắn nhất, để Lâm Quân Dao không còn cười nhạo tôi là tài xế không biết lái xe được nữa!”
Mã Lị khẽ mỉm cười, không làm phiền Diệp Thanh Dương nữa mà ngậm điếu thuốc rời đi.
Có điều chưa đầy năm phút sau, đã có một chiếc xe thể thao McLaren màu đỏ lao ầm ầm đến cuốn theo một đống bụi mù, hơn nữa nó xoay vài vòng biểu diễn trước đầu xe của Diệp Thanh Dương rồi đậu thẳng vào chỗ đậu xe của anh, khiến anh không còn chỗ đậu.
Một loạt hành động đó diễn ra hết sức lưu loát và trơn tru.
"Chết tiệt! Là cao thủ nha!" Diệp Thanh Dương cảm thán.
Cửa xe đối diện mở ra, Mã Lị bước xuống nói: “Kết bạn đi, rồi tôi sẽ dạy anh lái xe!”
Diệp Thanh Dương: "Tôi phải suy nghĩ một chút đã!"
"Tôi đã ba lần liên tiếp vô địch giải đua xe ngầm thành phố Thanh Châu, vẫn chưa có người phá vỡ kỷ lục nhanh nhất... Ối ôi..."
Mã Lị vừa kiêu ngạo nói vừa tiến tới chỗ Diệp Thanh Dương, thế nhưng chưa gì chân cô ta đã bước hụt một cái, trượt chân sắp ngã.
"Cẩn thận!"
Diệp Thanh Dương nhanh tay đỡ lấy Mã Lị.
Hai người ôm nhau thật chặt, Diệp Thanh Dương cảm nhận được một cảm giác mềm mại áp sát vào người, thật sảng khoái…
Cảm nhận được mùi thơm trên cơ thể Mã Lị, Diệp Thanh Dương nheo mắt cười: "Ừm, thành giao!"
Mã Lị…
Ah, đàn ông!
Nhưng mà máu chó một chỗ là lúc này bữa tiệc đã kết thúc, Lâm Quân Dao đã đi thang máy xuống tới tầng hầm để xe.
Vừa lúc nhìn thấy Diệp Thanh Dương và Mã Lị ôm nhau mập mờ, Lâm Quân Dao cau mày tức giận.
"Diệp Thanh Dương, anh đang làm gì vậy?"
Diệp Thanh Dương buông Mã Lị ra, dang hai tay lên bất đắc dĩ nói: “Cô ta muốn dạy tôi lái xe!”
Nhưng mà lời này nói ra lại càng làm chuyện này mập mờ hơn nữa.
Rốt cục là “lái xe*” nào? (lái xe còn là từ lóng của l*m t*nh nữa)
Lâm Quân Dao nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt xinh đẹp đầy tức giận, nghiêm nghị nói: “Lén lút tới ve vãn hôn phu của người khác, cô không biết xấu hổ hả?”
"Nếu cô tin thì sự thật là hai chúng tôi rất trong sạch, cô không tin thì tôi có giải thích gì cũng vô dụng!" Mã Lị mỉm cười quyến rũ với Diệp Thanh Dương: "Anh nói đúng không? Diệp Thiên sư?"
Diệp Thanh Dương có chút xấu hổ: "Tôi… Tôi có thể nói gì chứ, tôi cũng bị oan nha!"
Lâm Quân Dao thấy Mã Lị nháy mắt với Diệp Thanh Dương thì trong lòng càng nổi lên một ngọn lửa giận vô cớ.
Theo lý mà nói thì Diệp Thanh Dương có lêu lỏng cỡ nào cũng không có liên quan tới mình.
Nhưng tại sao khi thấy anh tiếp xúc gần gũi với người phụ nữ khác, mình lại cảm thấy không vui như vậy?
“Thì ra Tổng giám đốc Lâm đang ghen nha!” Mã Lị cười khúc khích: “Nhưng mà ghen tị là biểu hiện của việc thiếu tự tin!”
"Đối mặt với cô, tôi không việc gì phải thiếu tự tin cả!" Lâm Quân Dao phản bác.
Sau đó, cô tức giận trừng mắt với Diệp Thanh Dương: “Tôi không phản đối việc anh qua lại với người phụ nữ khác, nhưng ít nhất thì anh cũng nên chọn loại cao cấp chứ, đừng có gặp loại nào cũng ôm ôm ấp ấp như vậy, anh không cần mặt mũi nữa sao?"
“Cô cẩn thận lời nói đi!” Mã Lị tiến lên đáp trả.
Hai người phụ nữ có chiều cao và khí thế xấp xỉ bằng nhau. Lúc này hai bên đang đứng cách nhau chưa đầy một mét, lạnh lùng nhìn nhau.
"Được rồi được rồi!"
Nhìn thấy hai người đẹp giương cung bạt kiếm với nhau, Diệp Thanh Dương nhanh chóng bước lên ngăn cản, anh mở cửa xe đỡ Lâm Quân Dao lên xe: "Quân Dao, đừng tức giận, chúng ta về nhà đi!"
"Hừ!" Lâm Quân Dao hừ lạnh một tiếng, xoay người ngồi vào trong xe.
Mã Lị mỉm cười quyến rũ nói với Diệp Thanh Dương: "Diệp Thiên sư đừng quên thỏa thuận của chúng ta đó, tôi sẽ đợi anh, moa moa! Hahaha!"
Nói xong, cô ta uốn éo vòng eo quyến rũ của mình, thong thả bước trở lại xe.
Diệp Thanh Dương nhìn theo Mã Lị rời đi, liếʍ môi lẩm bẩm: "Tiểu hồ ly này thật là quyến rũ!"
“Anh nói cái gì?” Lâm Quân Dao nghe không rõ, nhưng cô cảm thấy chắc chắn đó không phải lời hay ho gì: “Anh có gan thì nói to lên lần nữa đi?”
"À à, tôi nói là cô ta còn chưa bằng một góc của cô nữa, tới tư cách xách giày cho cô còn không có. Lâm Quân Dao cô là người đẹp nhất, xinh đẹp thanh thuần tựa như nước suối mùa xuân, tất cả từ ngữ miêu tả cái đẹp trên thế giới này sinh ra là dành cho cô!"
Lâm Quân Dao giận dữ trừng mắt với Diệp Thanh Dương, khóe môi nhếch lên nụ cười: "Như vậy còn được!"
Nhưng mà mấy giây sau Lâm Quân Dao mới kịp phản ứng lại.
Không phải, trước giờ cái tên khốn này có nói nhiều như vậy sao?