Chương 20: Phong thủy không đúng

"Ối, vậy tôi nên làm gì mới tốt đây?" Đường Minh buồn rầu nói.

Trong khoảng thời gian này, ông quả thực luôn cảm thấy phiền muộn trong lòng kèm theo dễ dàng cáu gắt nổi giận.

Một người luôn đối xử ôn hòa với mọi người như ông nhưng lại chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt mà ra tay đánh vợ.

Những triệu chứng Diệp Thanh Dương vừa nói ông đều có, hơn nữa còn ngày càng rõ ràng.

Ông đã tìm cách chữa trị khắp nơi, kể cả Đông y lẫn Tây y nhưng đều không khỏi bệnh.

Ngày nay, công việc kinh doanh của khách sạn Thanh Thành ngày càng phát triển không ngừng nhưng ông lại vì căn bệnh này mà đau khổ không thôi.

Nhưng những lời nói vừa rồi của Diệp Thanh Dương đã mang lại cho ông hy vọng.

Diệp Thanh Dương chỉ mới liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra rõ ràng bệnh tình của mình, chứng tỏ anh hoàn toàn có thể trị khỏi cho ông.

Nhưng nghĩ kĩ lại, anh chỉ là một tên tài xế quèn mà thôi!

Một tên tài xế làm cách nào có thể xem bệnh chứ?

Với thái độ dò hỏi, Đường Minh thận trọng hỏi: "Ngài Diệp, ngài vừa làm tài xế vừa làm bác sĩ sao?"

Diệp Thanh Dương nói: "Ồ, lái xe chỉ là công việc phụ của tôi, công việc chính của tôi là Thiên Sư!"

Những lời này khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên.

"Thiên sư?"

"Chính là những đạo sĩ tu đạo trên núi phải không?

"Đạo sĩ còn có thể xem bệnh sao?"

Diệp Thanh Dương lười giải thích cho những người không hiểu, anh nói rõ ràng với Đường Minh: "Nếu muốn đỡ hơn, mỗi ngày ông đều phải uống 5 lít nước đá 0 độ."

"Vậy có cách nào chữa khỏi hoàn toàn không?" Đường Minh muốn trừ diệt tận gốc căn bệnh quái ác này.

“Có!” Diệp Thanh Dương nói: “Muốn chữa trị tận gốc, trước tiên phải tìm ra điểm bắt nguồn."

Đường Minh lập tức dấy lên hy vọng, vội vàng nói: "Ngài Diệp, xin làm phiền ngài rồi. Nếu ngài có thể trị khỏi căn bệnh này của tôi, tôi nhất định sẽ cảm tạ ngài cực kỳ hậu hĩnh.”

"Haha, ông cho rằng tôi sẽ quan tâm đến tiền của ông sao?" Diệp Thanh Dương cười nói.

Từ khi Diệp Thanh Dương bắt đầu tu đạo đến anh, anh chỉ chữa bệnh cho duy nhất một người, là một ông cụ bị bệnh nặng được nâng lên núi tìm hắn trị liệu.

Đó là lão gia nhà họ Viên, gia tài bạc triệu, giàu có một phương.

Nhưng Diệp Thanh Dương vô cùng thanh liêm, sau khị chữa khỏi bệnh cũng chỉ lấy ông cụ đó một tệ.

Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.

Nếu Diệp Thanh Dương không thu tiền của ông ấy, ông cụ ấy chắc chắn sẽ mang nợ ân tình của anh, kiếp sau sẽ phải tìm đến gặp anh mà trả món nợ ân tình đó.

Nhưng nếu Diệp Thanh Dương đã thu tiền, dù ít hay nhiều đều là thủ tục đã có, hai người đều sẽ ngang bằng và chẳng còn nợ nhau điều gì.

Cho nên có rất nhiều thầy tướng số khi xem tướng đều phải thu tiền, đây chính là lý do.

Nhưng những cao nhân chân chính chưa bao giờ lấy quá nhiều tiền. Những kẻ lấy nhiều tiền đều là những tên lừa đảo.

Đường Minh đỏ mặt, vội vàng xin lỗi: "Ngài Diệp, ngài là cao nhân, là lỗi của tôi, là do tôi sai."

Nhìn thấy Đường Minh khiêm nhường như vậy, trong lòng mọi người đều cảm thấy bồn chồn không yên.

Chẳng lẽ tên Diệp Thanh Dương này thật sự có vấn đề sao?

Lâm Quân Dao cùng Lâm Quân Long sắc mặt cực kỳ phấn khích, họ không nghĩ tới Diệp Thanh Dương còn có kỹ năng này.

Mã Tư Thành cười lạnh: "Mày cho rằng một tên khố rách áo ôm như mày nói bản thân từ trên núi xuống thì mày đã có thể là thiên sư sao? Chưa đủ lông đủ cánh đâu, tao thấy mày chính là bọn giang bồ bịp bỡm thì đúng hơn."

Đường Minh nói: "Cậu không thể nói như vậy, những triệu chứng mà ngài Diệp đây nói về tôi đều hoàn toàn đúng, ngài ấy chỉ cần nhìn sơ qua đã có thể nói chính xác, chứng tỏ đạo hạnh của ngài ấy rất thâm sâu."

Mã Tư Thành phản bác: “Giám đốc Đường, tôi cũng không phải chưa từng nhìn thấy những cao nhân thực thụ. Ông còn nhớ những tòa nhà mới khánh thành không lâu trước kia không, chính tôi đã nhờ cao nhân phong thủy Kham Dư tư vấn cho ngài đấy, vị cao nhân ấy tiên phong đạo cốt, dù đã tám mươi tuổi nhưng tai không lãng mắt không hoa, đó mới chính là cao nhân thực thụ."

Mã Tư Thành gặp Đường Minh một lần tại cuộc triển lãm, sau đó đã hợp tác với nhau vài lần.

Có một lần tòa văn phòng trong khách sạn Thanh Thành cần phải trùng tu, Mã Tư Thành đã đặc biệt tìm một thầy Phong Thủy để xem phong thủy giúp cho Đường Minh.

Vị thầy phong thủy đó quả thực rất lợi hại, sau khi chỉ điểm Đường Minh, từ khi tòa văn phòng đó được trùng tu lại, ông đã đạt được không ít hợp đồng lớn.

Nghĩ tới chuyện này, Đường Minh khá cảm kích Mã Tư Thành.

Tuy nhiên, lúc này, Diệp Thanh Dương đột nhiên chỉ vào tòa nhà ngoài cửa sổ hỏi: "Đó là tòa văn phòng của ông à?"

Mọi người nhìn theo hướng Diệp Thanh Dương chỉ, đó chính là một tòa nhà mười tầng mới toanh cách cửa sổ khoảng trăm mét.

Tòa nhà nằm ở phía Bắc và hướng về phía Nam, có hình vòng cung, mang lại cảm giác rất nghệ thuật.

Đường Minh gật đầu: “Đúng vậy, đây là tòa văn phòng mới của tôi!”

Diệp Thanh Dương nói: "Người lúc trước xem phong thủy cho ông quả thực rất lợi hại."

Mã Tư Thành hừ lạnh: "Đương nhiên, cũng không xem là ai mời tới!"

"Chỉ là.... "

Diệp Thanh Dương nói xong, liền đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, nhìn kĩ phía bên ngoài.

Mặc dù lúc này là ban đêm nhưng trong sảnh khách sạn Thanh Thành vẫn sáng đèn rực rỡ như ban ngày.

Diệp Thanh Dương nhìn khoảng hai ba phút, sau đó quay lại nói với Đường Minh: "Đã tìm ra nguồn gốc căn bệnh của ông!"

"Cái gì?"

Những lời này giống như sấm sét san bằng mặt đất, mở ra vô vàng kích động của mọi người bên trong yến tiệc.

Mọi người ở đây đều bị khϊếp sợ.

Anh chàng này chỉ nhìn vào tòa văn phòng mà đã tìm ra nguồn gốc căn bệnh rồi?

Đường Minh vui mừng khôn xiết, vội vàng tiến về phía trước, cúi đầu hỏi: "Ngài Diệp, xin hỏi bệnh tình của tôi đến từ đâu?"

"Nhìn xem!" Diệp Thanh Dương chỉ vào tòa văn phòng bên ngoài và nói: "Tòa văn phòng của ông tọa Bắc hướng Nam, lưng tựa núi mặt hướng về đồng bằng, có thể nói là tài vận liên thông!"

"Tuy nhiên, vì tòa nhà có hình vòng cung nên hấp thụ quá nhiều năng lượng mà không có lỗ thông. Theo thời gian, tạo ra tình trạng Dương hỏa mạnh mẽ, m dương mất cân bằng!"

"Trong tương lai, không chỉ toàn bộ kho báu thu thập được sẽ bị đốt cháy mà chủ nhân của tòa nhà này thân thể cũng sẽ mang theo bệnh tật."

Mọi người trong bàn tiệc tốp ba tốp năm đi tới, cẩn thận nhìn về phía tòa nhà.

Những lời anh này nghe có vẻ rất hợp lý.

"Ngài Diệp, ý ngài là thân thể tôi có vấn đề là do phong thủy của tòa nhà này gây ra phải không?" Đường Minh kinh ngạc nói."

"Đúng vậy!" Diệp Thanh Dương gật đầu: "Đặc biệt nếu ông làm việc làm ở đây thì biểu hiện sẽ càng rõ ràng hơn."

Mã Tư Thành tức giận nói: "Nói nhảm, bậc thầy phong thủy tao thuê chẳng lẽ không bằng một tên như mày sao?"

"Mày đừng xàm ngôn loạn ngữ nữa, nếu có năng lực thì đưa bằng chứng ra đây!"

Diệp Thanh Dương khẽ mỉm cười: "Muốn bằng chứng chứ gì? Hấp thu quá nhiều tinh hoa dễ gây hỏa hoạn nhất. Việc này có tính không?"

"Ba!"

Đường Minh vỗ mạnh vào đùi nói: "Thần, thực sự là thần!"

"Kể từ khi tòa văn phòng này hoàn thành, đã xảy ra hai vụ cháy không rõ nguyên nhân, ngài Diệp quả thật thần cơ diệu toán!"

Câu nói này đã hoàn toàn loại bỏ sự nghi ngờ của mọi người.

Nếu Diệp Thanh Dương là tên lừa đảo, làm sao anh ta có thể nói một cách chuẩn xác như vậy?

Trong phút chốc, mọi người không còn nhìn Diệp Thanh Dương với ánh mắt khinh thường nữa mà thay vào đó là một chút kính trọng.

Kẻ có tiền luôn tin tưởng vào phong thủy nhất, khi gặp được bậc thầy phong thủy quyền năng, bọn họ đều muốn quỳ lạy dâng hương cúng bái.

Ngay cả cô bé Mã Lị đang cúi đầu chơi game trên điện thoại cũng phải ngẩng đầu nhìn chằm chằm Diệp Thanh Dương đánh giá.

Mã Tư Thành nhất thời cảm thấy cổ họng nghẹn lại, hắn muốn bào chữa nhưng lại phát hiện lời nói của mình chẳng hề có sức lực, hắn chỉ có thể nhìn Đường Minh giải thích:

"Giám đốc Đường, thầy phong thủy tôi mời tới chắc chắn không có vấn đề gì. Ngài tuyệt đối đừng nên tinh hắn ta!"

Nhưng Đường Minh hoàn toàn không để ý đến Mã Tư Thành, thay vào đó lại khiêm tốn hỏi Diệp Thanh Dương: "Ngài Diệp, tòa nhà của tôi xây dựng tốn mấy chục triệu, không thể cứ phá bỏ được. Ngài xem còn có biện pháp nào khác cứu giúp tôi không?

Diệp Thanh Dương cười: "Có, phương pháp rất đơn giản!"

"Xin ngài Diệp đây chỉ điểm!" Đường Minh cung kính nói.

Tuy nhiên, Diệp Thanh Dương sờ sờ bụng nói: "Ôi, đáng thương cho cái bụng đói này của tôi, tới giữa trưa rồi mà vẫn chưa được ăn cơm.... "

"Nhanh, nhanh, nhanh!" Đường Minh vội vàng nhìn Lâm Quân Long: "Lâm lão, có phải đã đến lúc rồi không?"

Lâm Quân Long mỉm cười: "Đúng vậy!"

Đường Minh lo lắng nói: "Mau bắt đầu bữa tiệc!"

"Ừm, bắt đầu bữa tiệc thôi! Hahaha!" Lâm Quân Long đắc ý cười to: "Được rồi, chúng ta hãy nhanh chóng bắt đầu bữa tiệc đi nào! Để Thanh Dương lấp đầy chiếc bụng đói của mình cũng như giúp đỡ giám đốc Đường tìm ra phong thủy tốt!"