Chương 17: Mọi người đều là nhân tài

Mã Tư Thành giận đến tím mặt, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.

"Đôi cẩu nam nữ tụi mày đang đùa giỡn với tao à?” Mã Tư Thành ôm bụng mắng to: "Tụi mày chờ đó cho tao, tao nhất định sẽ khiến tụi mày sống không bằng chết!”

Sau đó hắn quay người chạy ra cửa.

Chạy đi không bao lâu, một chiếc xe thể thao McLaren màu đỏ ầm ầm chạy tới, dừng lại trước mặt Mã Tư Thành.

"Lên xe!"

Ngồi trên ghế lái là một cô gái xinh đẹp, trong miệng ngậm điếu thuốc dành riêng cho nữ giới, cũng không thèm nhìn Mã Tư Thành, chỉ lạnh lùng nói.

Cô gái này khoảng 20 tuổi, tuy trang điểm hơi đậm nhưng không khó để nhận ra đường nét thanh tú trên khuôn mặt của cô ta, đặc biệt là đôi mắt to long lanh như dòng nước mùa thu, với hàng lông mi nhấp nháy như có thể phát ra thành lời.

Chỉ là cách ăn mặc của cô gái quá mức nổi loạn.

Mái tóc đỏ rực được hất qua một bên vai, chữ “Z” được khắc bằng dao bên dưới tóc mai trông cực kỳ bắt mắt.

Một hình xăm hoa hồng cực lớn bên dưới cổ cùng cánh tay, thân trên khoát một chiếc áo da, bên dưới phối một chiếc quần bò cùng với đôi bốt cao cổ màu đen ở chân.

Dù cả người toát ra vẻ duyên dáng mềm mại của em gái nhà bên nhưng bởi vì dáng người cao gầy gợi cảm cùng với sự kết hợp ăn ý với bộ đồ càng khiến cô ta thêm phong tình kiều diễm.

"Mày đến đây làm gì? Muốn xem bộ dạng xấu hổ này của tao sao?" Mã Tư Thành oán hận nói.

"Anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi không rảnh xem bộ dạng rác rưởi này của anh đâu!" Cô gái ném điếu thuốc đi: "Ông nội nhờ tôi đón anh đi dự tiệc mừng thành lập của Lâm thị. Anh biết đấy, nếu như không phải ông nội đã mở lời, cả đời này anh cũng đừng mong ngồi ghế phụ trong xe của tôi."

"Mã Lị, tao cảnh cáo mày, hôm nay tâm trạng tao cực kỳ bất ổn, mày tốt nhất đừng nên trêu chọc tao!" Mã Tư Thành hung tợn nói.

Bị Diệp Thanh Dương cùng Lâm Quân Dao đùa bỡn cả ngày liền, giống như việc hắn ta bị chội nguyên chậu phân lên người, khiến hắn ta cực kỳ ghê tởm lẩn khuất nhục.

Lúc này, việc gặp phải kẻ thù không đội trời chung trong gia tộc càng khiến hắn tức điên hơn.

“Có anh là người cùng huyết thống đúng là sự sỉ nhục đối với tôi!” Cô bé thở dài cảm thán, không hề quan tâm đến lời đe dọa của Mã Tư Thành.

“Tao tự lái xe, không cần mày đón!” Mã Tư Thành mặt mày hung tợn nói: “Tao thề, sớm muộn gì tao cũng sẽ tổng cổ mày cùng với bà mẹ rẻ tiền của mày ra khỏi tập đoàn Thiên Mã!”

Cô gái thản nhiên cười: “Được thôi, tôi sẽ đợi đến ngày đó, thằng khốn kiếp”

Sau đó nghênh ngang lái xe rời đi.

.......................

"Thằng khốn kiếp!"

Trong biệt thự, Lâm Quân Dao tức giận chửi ầm lên.

"Tại sao cô lại ghét hắn như vậy?" Diệp Thanh Dương hỏi: "Gia thế của hắn là...?"

"Hắn tên Mã Tư Thành, là con trai của Tập đoàn Thiên Mã. Tập đoàn Thiên Mã là một ông trùm trong ngành khách sạn và du lịch ở thành phố Thanh Châu. Về mặt nào đó, Lâm gia cũng muốn dựa vào bọn họ!" Lâm Quân Dao nói: "Mã Tư Thành lúc trước vẫn luôn quấy rầy tôi, nhưng trong suốt mấy tháng tập đoàn Lâm Thị gặp phải bê bối, hắn ta lại trốn mất tăm!"

“Hắn chắc hẳn sợ cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao!” Diệp Thanh Dương nói.

"Đúng vậy!" Lâm Quân Dao nói: "Sở dĩ Mã Tư Thành cứ quấy rầy tôi là vì hắn ta thèm muốn vẻ đẹp của tôi. Thứ hai, đó là vì lúc trước Tập đoàn Lâm thị có giá trị rất cao và đang đà phát triển vượt bậc, Mã gia bọn họ ắt hẳn là muốn Lâm Gia chia chiếc bánh ngọt trong tay ra!"

Diệp Thanh Dương gãi đầu: "Tôi cảm thấy hắn quấy rầy cô chủ yếu là vì điều thứ hai!"

Lâm Quân Dao...

Đồ khốn, vẻ đẹp của tôi trong mắt anh không đáng một đồng nào sao?

Đối mặt với ánh mắt sát khí của Lâm Quân Dao, Diệp Thanh Dương phản bác: “Tôi nói đúng mà, mấy tháng nay Mã Tư Thành không quấy rầy cô, cớ sao hôm nay hắn ta lại chịu vác mặt đến đây?”

"Còn không phải sau khi hắn đọc được tin tức hôm nay, cảm thấy Lâm Thị có hi vọng trở mình nên lập tức chạy đến đây theo đuổi cô. Điều này thì có liên quan mẹ gì đến sắc đẹp của cô đâu chứ!"

Logic vừa hợp lý vừa rõ ràng này khiến Lâm Quân Dao không thể nào phản bác.

"Diệp Thanh Dương, anh quá đáng lắm!" Lâm Quân Dao mím môi, thẹn quá hóa giận: "Có cần thiết phải phân tích kỹ lưỡng như vậy không? Có cần thiết không?"

"Đừng kích động, tôi chỉ đang phân tích cho cô hiểu thôi!" Diệp Thanh Dương nói.

"Tôi không nghe, tôi hỏi anh, tôi không đẹp sao?" Lâm Quân Dao nói.

Bệnh thẳng nam của Diệp Thanh Dương lại phát tác: “Cô cũng biết các sư tỷ trên núi ta như những tiên nữ vậy, ai nấy đều dịu dàng động l*иg người, khiêm tốn hiền thục. Chẳng ai biết trang điểm như cô!"

"Nếu anh thích sư tỷ của anh như vậy thì chạy về núi mà ở với sư tỷ anh đi!"

Đây là lần đầu tiên trong đời giá trị nhan sắc của cô bị phủ nhận, Lâm Quân Dao tức giận dậm chân.

Tất cả mọi người đều nói tôi cực kỳ xinh đẹp, chỉ có đồ mù như anh không biết thôi, đồ mù đáng ghét!

Chẳng trách Mã Tư Thành gọi anh là kẻ quê mùa, anh đúng là người nhà quê, thẩm mỹ của anh chắc chắn có vấn đề!

Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ cười cười: "Nếu không phải vì đi tìm cô ấy, cô cho rằng tôi sẽ xuống núi sao? Tôi sẽ ở trong cái thế giới phàm nhân cuồn cuộn hỗn loạn này lang thang khắp nơi sao?"

Sự thâm thúy đột ngột của Diệp Thanh Dương khiến Lâm Quân Dao sửng sốt.

Tên đàn ông này sao có thể lúc thì bất cần đời, lúc thì tình sâu thắm thiết như vậy cơ chứ?

Tuy nhiên tức cảnh sinh tình, trong lòng Lâm Quân Dao cũng dần hiện lên người trong lòng của mình.

Than ôi, cuộc gặp gỡ năm đó, tình thâm mấy phần.

Có lẽ cuộc gặp gỡ thuở đôi mươi luôn đẹp đẽ nhất, thế cho nên đến bây giờ Lâm Quân Dao cũng chẳng thể nào tự kiềm chế chính mình được.

Xem ra Diệp Thanh Dương cũng giống như chính mình, trong lòng có tình, nhưng chỉ có thể gần nhau trong gang tấc rồi lại biển trời chia xa.

"Diệp Thanh Dương, không ngờ anh là một người nặng tình như vậy!" Lâm Quân Dao cảm động nói.

"Đúng vậy!" Diệp Thanh Dương ngẩng đầu góc bốn mươi lăm độ nhìn lên không trung, có chút xúc động nói: "Tôi không chỉ thâm tình, mà còn một lòng một dạ nữa!"

Lâm Quân Dao...

"Nếu anh một lòng một dạ như vậy, có thể giải thích cho tôi biết vì sao vừa rồi anh lại cưỡng hôn tôi không?

Diệp Thanh Dương...

Xin lỗi đã làm phiền!

............

.......

Buổi chiều, Diệp Thanh Dương thoải mái tắm nước nóng.

Sau đó trở về phòng ngủ chơi điện thoại

Chỉ thấy anh mở một nhóm chat tên là "Mọi người đều có tài ăn nói bởi vì trưởng nhóm"Tôi đơn thuần nhất" đang đặc biệt theo dõi bạn”.

Tôi đơn thuần nhất @Thiên sư Thanh Phong: Nhóc con, xuống núi một tuần rồi, có thu hoạch được gì chưa?

Thiên sư Thanh Phong: Thưa sư phụ, con đã trải nghiệm được rất nhiều từ thế giới trần tục, con đã trải qua bản chất khó lường của lòng người, con cũng đã được sống trong một biệt thự cao cấp, lái một chiếc xe hơi sang trọng, nhưng con không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của cô ấy, một chút manh mối cũng không có!

Tôi đơn thuần nhất: Con còn nhớ nơi lần đầu tiên con gặp con bé không?

Thiên sư Thanh Phong: Mười năm nay thành phố Thanh Châu đã thay đổi quá nhanh, chốn xưa kia đã sớm không còn nữa!

Tôi đơn thuần nhất: Vậy con còn tìm cái mẹ gì, mau chóng trở về núi uống rượu với sư phụ đi!

Thiên Sư Thanh Phong: Sư phụ, các sư huynh sư tỷ đều ở đây, người có thể nói chuyện đúng đắn một chút không?

Chiêm Tinh Bốc Phỉ: Tôi không ở đây, tôi không thấy gì hết.

Quỷ Đạo Huyền Chân: Tôi cũng không có ở đây.

Vũ Hồn Đan Dương: +1.

Y Tiên Lãnh Nguyệt: +1

Kiếm Thánh Lăng Tiêu: +1

......

Y Tiên Lãnh Nguyệt: Đúng rồi, sư đệ, sư tỷ có một số vấn đề y học muốn hỏi ý kiến của đệ, khi nào đệ mới trở về núi giải đáp thắc mắc cho tỷ.

Thiên Sư Thanh Phong: Sư tỷ cứ nói đi, đệ sẽ trực tiếp giải thích ở đây cho tỷ.

Y Tiên Lãnh Nguyệt: Ai da, có lẽ phải trực tiếp gặp mặt mới có thể nói rõ ràng được sự nghi ngờ của tỷ.

Qủy Đạo Huyền Chân: Khụ khụ, sư tỷ, tỷ có thể nói rõ hơn về sự quyến rũ của mình được không?

Kiếm Thánh Lăng Tiêu: Đều là nữ nhân, sư tỷ có thể hiểu được nỗi khổ của sư đệ, kiếm pháp của ta gần đây cũng đã đến điểm nghẽn...

Chiêm Tinh Bốc Phỉ: Còn tôi, tôi chiêm tinh có chút lực bất tòng tâm....

Vũ Hồn Đang Dương @Chiêm Tinh Bốc Phỉ: Một tên già khú như ông xen vào làm gì?