Trên xe Rolls Royce sang trọng.
Lâm Quân Dao lái xe, còn Diệp Thanh Dương và Lâm Quân Long ngồi ở ghế sau.
"Lái xe hay lắm, có vài phần phong thái giống tôi đấy!"
Diệp Thanh Dương bắt chéo chân, trông bộ dáng cứ như một ông chủ.
Lâm Quân Dao trợn mắt, bờ môi khiêu gợi bất mãn mà lẩm bẩm vài tiếng để tỏ vẻ phản đối.
Vốn dĩ là do Diệp Thanh Dương lái xe, nhưng kết quả hiện tại lại tới lượt cô lái xe cho anh, trở về Thiên Cương.
Tất cả cũng là do hôm nay Diệp Thanh Dương lập được công lớn, ông nội muốn trò chuyện vài câu với anh nên hai người đã kéo nhau ra ghế sau ngồi, cứ thế mà chuyện lái xe đã về tay Lâm Quân Dao.
"Này cậu trai trẻ, trong vòng chưa đầy hai ngày, cậu đã liên tiếp giúp đỡ nhà họ Lâm của tôi tận hai lần. Nhà họ Lâm
tôi vô cùng cảm ơn cậu!"
Lâm Quân Long ngồi bên cạnh Diệp Thanh Dương, dùng vẻ mặt chân thành nói lời cảm ơn với anh.
"Không có gì, chỉ tiện tay mà thôi!" Diệp Thanh Dương khẽ mỉm cười.
Chỉ là câu trả lời cho có lệ, nhưng trong mắt Lâm Quân Long lại càng thấy tôn trọng Diệp Thanh Dương hơn.
"Cậu trai trẻ, tôi rất tò mò, làm sao cậu có thể khiến Tưởng Chấn Lôi nói ra sự thật vậy?" Lâm Quân Long hỏi.
Đây cũng là điều Lâm Quân Dao muốn biết cho nên cô lập tức vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe.
"Cái này rất đơn giản...!" Diệp Thanh Dương nói: "Là do hẳn đã uống quá nhiều, rượu vào thì lời ra thôi!"
Diệp Thanh Dương cũng rất lười giải thích.
Suy cho cùng thì trên thế giới này vẫn còn rất nhiều điều khó tin, Diệp Thanh Dương không thể cứ giải thích từng cái một như vậy được.
Nạp Ngôn Thổ Chân Phù mà anh cho Tưởng Chấn Lôi uống cũng là một loại giống Thôi Miên Phù, nó chỉ có thể phát huy tác dụng trong một số điều kiện nhất định, ví dụ như thừa lúc đối phương dần mất đi ý thức, thì ta có thể nhân cơ hội đó đổ thẳng vào miệng họ.
Mà nói mấy điều này với những người trước mặt lại không khác gì đàn gấy tai trâu, chỉ tổ lãng phí thời gian và sức lực.
"Cậu trai này, cậu họ Diệp vậy cậu có biết, hơn mười năm trước ở thành phố Thanh Châu này có một gia tộc họ Diệp. từng là gia môn vọng tộc lừng lẫy khắp thành phố này không?" Lâm Quân Long nói: "Đáng tiếc là lúc đó nhà họ Diệp quá mức hưng thịnh, đυ.ng chạm đến lợi ích của một số người cho nên đã bị kẻ gian tính kế, cả gia tộc hiển hách một thời cứ vậy mà bị diệt sạch sẽ!”
"Nhà họ Lâm tôi đã từng hợp tác với nhà họ Diệp, nhà họ thật sự là một gia tộc trọng tình trọng nghĩa...! Đáng tiếc, thật đáng tiếc!"
Lâm Quân Long buồn bã thở dài.
Thật ra ông ấy nói lời này cũng không có ý gì khác, chỉ nghĩ đến họ của Diệp Thanh Dương rồi nói ra vậy thôi.
Vậy mà Diệp Thanh Dương lại rất chăm chú lắng nghe, đợi Lâm Quân Long vừa nói xong, anh liền chen vào hỏi:
"Vậy ông có biết những kẻ gian này có lai lịch thế nào không?”
Lâm Quân Long nói: "Họ là một đám quyền cao chức trọng tâm tư kín đáo."
Diệp Thanh Dương cau mày: "Ông có thể nói chỉ tiết hơn được không?”
Lâm Quân Long quay lại nhìn Diệp Thanh Dương, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc, trông khác hẳn với bộ dáng trước, ông lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng hỏi: "Cậu và nhà họ Diệp có quan hệ gì sao?"
Diệp Thanh Dương bỗng nhiên cười: "Không có, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi!"
Anh không muốn bị lộ thân phận.
Tên ban đầu của anh cũng không phải là Diệp Thanh Dương, cái tên Diệp Thanh Dương này là do sau khi lên núi mới được sư phụ anh đặt cho.
Sư phụ đã từng nói người dưới núi là kẻ ác, dù trông họ có tốt đến đâu cũng không nên tiết lộ chuyện của mình cho. họ biết, nếu không sẽ gặp phải phiền phức.
Mặc dù Diệp Thanh Dương có ấn tượng tốt với Lâm Quân Long và Lâm Quân Dao.
Nhưng mà dù sao họ cũng chỉ mới ở bên nhau có mấy ngày, hiểu biết về nhau chưa sâu sắc.
Một khi anh sơ suất làm lộ thân phận, bị đám người từng hãm hại nhà họ Diệp biết chuyện sẽ đánh rằn động cỏ.
Diệp Thanh Dương sẽ không buông tha cho bất cứ kẻ nào đã từng gϊếŧ hại gia tộc anh, anh muốn tự tay gϊếŧ những kẻ này để xoa dịu linh hồn của tổ tiên.
"Chuyện đó đã xảy ra hơn mười năm rồi!" Lâm Quân Long thở dài: "Năm đó có rất nhiều người trong nhà họ Diệp đã chết một cách bi thảm. Tôi nghe nói có một số người đã trốn thoát nhưng cuối cùng lại bị mấy kẻ gian đó bắt lại rồi gϊếŧ chết. Chuyện năm đó thực sự là một thảm kịch!"
Diệp Thanh Dương siết nằm đấm càng lúc càng chặt, trên môi lại nở một nụ cười gượng gạo: "Những người này thật hung ác!"
"Đúng vậy!" Lâm Quân Long thở dài: "Tâm tư của nhóm người này thật sự rất kín đáo, bọn họ lợi dụng quyền lực của mình dệt nên một tấm lưới khổng lồ che phủ cả bầu trời, cuối cùng là gói gọn trận thảm kịch này lại rồi giấu nhẹm đi, sau đó cứ vậy mà coi như không có chuyện gì xảy ral"
"Haizz, không nói chuyện này nữa, chủ đề này thật sự có chút nặng nề."
Lâm Quân Long chuyển đề tài: "Hôm nay là một ngày may mắn đối với nhà họ Lâm chúng tôi. Tối nay tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng. Cậu trai trẻ này, cậu nhớ phải đến tham dự đấy. Tôi còn muốn cảm tạ cậu thật tốt nữa đó!”
"Được!" Diệp Thanh Dương nói.
Diệp Thanh Dương xuống núi vì hai chuyện, đầu tiên là đi †ìm người con gái anh yêu năm đó, hai là tính lại mối huyết hải thâm thù của gia tộc.
Anh còn đang lo lắng không biết làm thế nào để trả thù, nhưng không ngờ lại phát hiện Lâm Quân Long rất quen thuộc với những chuyện xảy ra năm đó.
Có điều bây giờ mối quan hệ giữa anh và Lâm Quân Long vẫn chưa ổn định cho lắm
Nếu như anh cứ mạo muội về tên của tất cả kẻ thù năm đó chắc chắn sẽ bị lộ thân phận, như vậy là không được.
Cách tốt nhất là cẩn thận thăm dò và âm thầm thu thập thông tin của kẻ thù.
Cái này vừa hay anh có thời gian ba tháng ở tập đoàn Lâm thị, anh sẽ nhân lúc này cố gắng tìm cơ hội tiếp cận Lâm Quân Long, moi ra nhóm người đã hãm hại nhà họ Diệp.
Sau khi đưa Lâm Quân Long về nhà, Diệp Thanh Dương và Lâm Quân Dao trở về biệt thự.
"Sao trông anh có vẻ không vui vậy?" Lâm Quân Dao hỏi Diệp Thanh Dương.
"Có hả?" Diệp Thanh Dương cau mày, nhếch miệng cười giả tạo: "Hiện tại thì sao?"
Lâm Quân Dao nhếch môi: “Ừm, là cười, nhưng so với khóc còn xấu hơn!"
Trong lòng Lâm Quân Dao nghĩ, cái tên cà lơ phất phơ tự xưng là Thiên Sư này vốn là một người lạc quan, rất hiếm khi mới thấy anh làm mặt lạnh như vậy.
Cái vẻ không vui vừa rồi của anh chính là vẻ mặt đang chịu đựng nỗi đau khổng lồ nào đấy, thậm chí khi nhìn thấy anh như vậy Lâm Quân Dao lại vô thức cảm cảm thấy đau lòng.
Chết tiệt, tại sao cô lại cảm thấy đau lòng vì người đàn ông này chứ?
Có lẽ là do anh đã ra tay giúp đỡ cô hai lần nên cô thấy cảm kích mà thôi!
"Aiz, trên người tôi đầy mùi rượu, tôi phải đi tắm cái đã!" Lâm Quân Dao nói: "Như trước đó đã nói, anh không được phép lên lầu nhìn trộm tôi tắm đâu đấy!"
"Đương nhiên là tôi sẽ không nhìn lén rồi!" Diệp Thanh Dương với vẻ mặt khinh thường.
Lâm Quân Dao gật đầu, giơ ngón tay cái lên với Diệp Thanh Dương.
"Nếu tôi muốn xem thì sẽ quang minh chính đại đi xem!" Diệp Thanh Dương nói.
Lâm Quân Dao thu ngón tay cái lại, giơ ngón giữa lên.
Sau đó cô hung hăng trừng Diệp Thanh Dương một cái rồi mới quay người đi lên lầu.
"Người phụ nữ này, suýt nữa đã quyến rũ được mình rồi!" Diệp Thanh Dương lẩm bẩm một câu rồi cũng quay trở lại phòng ngủ.
Anh lấy từ trong túi áo ra một tấm giấy gói kẹo màu đỏ, hai mắt toát ra vẻ dịu dàng nhìn tấm giấy đấy đến mê mẩn.
Trên lầu, Lâm Quân Dao năm trong bồn tắm mà trong đầu cứ hồi tưởng lại chuyện hôm nay, có một cảnh tượng cứ
xuất hiện mãi trong đầu cô.
Chính là lúc cô chuẩn bị quỳ xuống, Diệp Thanh Dương đã bước tới ngăn cản rồi đứng trước mặt che mưa gió cho cô.
Vào lúc đó, cô đã vô cùng hoảng hốt.
Cô cảm thấy Diệp Thanh Dương chính là chàng trai năm đó, nụ cười và từng cái cau mày của anh rất giống chàng trai đó, đặc biệt là ánh mắt buồn vừa nãy.
Nhưng cuối cùng cô đã gạt bỏ đi những suy nghĩ đó ra khỏi đầu ngay lập tức.
Làm sao có thể được, cái tên khốn kiếp Diệp Thanh Dương làm sao có thể là chàng trai năm đó được.
Nhất định là cô nghĩ nhiều quá rồi. Lâm Quân Dao đang năm trong bồn tắm suy nghĩ lung tung thì đột nhiên nghe thấy Diệp Thanh Dương ở dưới lầu hét lên: "Lâm Quân Dao, cô xuống lầu nhanh lên!"