"Hừ! Rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt!"
Tưởng Chấn Lôi lộ ra khuôn mặt hung ác, ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Quân Dao từ trên xuống, hận không thể ngay lập tức đem cô đặt dưới thân.
“Người đâu, đưa cô ta lên giường!” Tưởng Chấn Lôi hướng về phía cửa hét lớn.
Những người bên ngoài đi vào, đem Lâm Quân Dao đặt lên giường lớn, sau lại dùng khăn ướt lau mặt cho Lâm Quân Dao rồi mới lui ra ngoài.
Tưởng Chấn Lôi nới lỏng cổ áo, đi đến cạnh giường, hài lòng nhìn mỹ nữ trên giường, tham lam nuốt nước bọt.
Một làn sóng mát lạnh đánh thức ý thức của Lâm Quân Dao, cô mở đôi mắt mơ mơ màng màng ra, nhìn thấy Tưởng Chấn Lôi đang đứng bên giường, muốn cử động vùng vẫy, nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào.
Cô vừa sợ hãi vừa lo lắng nhưng cũng chẳng giúp ích được gì, chỉ có thể lắp bắp hỏi: "Tưởng... Giám đốc Tưởng, ngài muốn..... làm gì?"
Tưởng Chấn Lôi đặt điện thoại vào giá đỡ đã được để sẵn, đối diện với chiếc giường lớn, cười dâʍ đãиɠ nói: "Lâm Quân Dao, con điếm nhỏ này, em nghĩ tôi sẽ làm gì? Đương nhiên là chơi em rồi!"
"Đồ khốn nạn!" Lâm Quân Dao hét lên.
Cô muốn đứng dậy nhưng lại say đến mức không còn sức lực nữa.
"Con điếm khốn kiếp!" Mắt Tưởng Chấn Lôi đỏ tươi như máu, phẫn nộ rống to: "Mày có thể tùy tiện tìm một tên hôn phu để lên giường, thế mà tao một tí cũng không chạm vào được? Mày đúng là một đứa ti tiện, hôm nay tao chắc chắn sẽ chơi chết mày!"
Tưởng Chấn Lôi đi tới bên giường, phẫn nộ xé rách quần áo của Lâm Quân Dao.
Lâm Quân Dao thống khổ hét lên.
Khi làn da trắng ngần của Lâm Quân Dao bắt đầu lộ ra, Tưởng Chấn Lôi giống như một tên súc sinh chưa từng nhìn thấy phụ nữ, cả người kích động run rẩy không ngừng.
"Hôm nay tao không chỉ muốn chơi chết mày mà còn muốn ghi hình lại cho vị hôn phu của mày xem, để hắn ta thấy
mày trông vui vẻ như thế nào dưới tao, hahahahal"
Vừa nói, hắn vừa làm động tác như muốn cắn vào cổ Lâm Quân Dao.
Nhưng đúng lúc này, âm thanh từ trong góc phòng đột nhiên truyền tới:
"Đúng vậy, hướng về phía bên phải một chút, càng kích động càng tốt, đúng, tốt lắm!"
Tưởng Chấn Lôi bị dọa suýt tiểu ra quần, theo tiếng nói quay người lại, không biết từ lúc nào, Diệp Thanh Dương đã
đứng sau giá đỡ điện thoại, như một đạo diễn chỉ đạo hắn.
"Chặc chặc, cũng không tệ lắm, tới đây, nhìn vào camera cười cái xem nào!"
"Mày con mẹ nó muốn chết sao!"
Tưởng Chấn Lôi như phát điên lên.
Tại sao hắn ta đều có mặt ở khắp nơi vậy?
Tên chó chết này không phải say rượu rồi sao? Hơn nữa, hắn bước vào từ lúc nào?
Tại sao lại không có một chút âm thanh nào, chẳng lẽ hắn đã sớm mai phục ở đây?
Không có khả năng!
“Người đâu!” Tưởng Chấn Lôi hướng ra bên ngoài hét to: “Trói tên khốn này lại cho tao!”
Tuy nhiên, sau khi hắn nói xong, đáp lại hắn chỉ là sự im lặng, không có bất kỳ câu trả lời nào.
Tưởng Chấn Lôi cảm thấy không ổn, chẳng lẽ tên khốn này...
Diệp Thanh Dương nhìn ra suy nghĩ của Tưởng Chấn Lôi, khẽ mỉm cười nói: "Đầu hàng đi, nhanh lên, người của ông đều bị tôi làm bất tỉnh hết rồi!"
"Một đám phế vật!"
Tưởng Chấn Lôi quay người xuống giường, chìa tay về phía gầm giường sờ soạng.
Hắn muốn kiếm súng à?
Không, hắn ta đang tìm một thanh kiếm!
Những người tàn ác đều có một số sở thích đặc biệt. Và sở thích của Tưởng Chấn Lôi là đấu kiếm.
Thời thơ ấu, hắn lớn lên ở Tây u và đã phát triển được kỹ năng đấu kiếm xuất sắc, sau khi trở về Trung Quốc, hắn cũng thuê một huấn luyện viên đấu kiếm tư nhân để huấn luyện bản thân thường xuyên.
Có thể nói, chỉ với một thanh kiếm trong tay, bốn năm người cũng chẳng thể đến gần hắn.
Cho nên vì lý do an toàn, dù đi bất cứ đâu hắn cũng mang theo một thanh kiếm bạc. Ngay cả khi đi ngủ, bên người hắn cũng luôn đặt một thanh kiếm.
Đặc điểm của kiếm bạc là dùng phương pháp đâm nhanh để tấn công, tương đối nhẹ và mảnh, dễ mang theo.
Trong phòng ngủ này có một thanh kiếm bạc, Tưởng Chấn Lôi đã chuẩn bị trước rồi giấu dưới gầm giường.
Đây là thanh kiếm bạc yêu thích của hắn, đã theo hắn gần hai mươi năm, nó được làm từ kim loại tinh khiết nguyên chất, tỉ lệ phối cực kỳ chính xác, sự mềm dẻo, mức độ cứng cáp, độ sáng,.... tất cả mọi thứ đều ở trạng thái tốt nhất.
Thanh kiếm này là người bạn thân nhất của hắn, hắn không tin ai ngoài thanh kiếm trong tay mình.
Tưởng Chấn Lôi cúi người xuống, thuận thế chộp lấy thanh kiếm bạc dưới gầm giường.
Tuy nhiên, điều làm hắn ngạc nhiên là thanh kiếm bạc yêu thích của hắn đã biến mất.
“Ông đang tìm thứ này sao?" Diệp Thanh Dương ngồi trên ghế, trong tay nghịch nghịch một thanh kiếm bạc mỏng mảnh tinh xảo, còn dùng nó để xỉa răng: "Thứ này dùng để xỉa răng rất ổn nha!"
“Sao nó lại ở trong tay mày?” Tưởng Chấn Lôi kinh ngạc: “Bỏ nó xuống!”
Hắn cảm thấy đau lòng không thôi, thanh kiếm này đã ở bên hắn gần hai mươi năm, hắn quý kiếm như mạng kiếm, thanh kiếm bạc này chính là bảo bối quan trọng nhất của hắn, quý giá hơn bất cứ thứ gì khác.
Kết quả lại bị tên khốn đó dùng nó để xỉa răng!!! Thằng khốn! Điều này khiến hắn như phát điên!
"Ông anh à, sao anh trông giống như táo bón thế? Ông anh tức giận rồi à?" Diệp Thanh Dương trêu chọc nói.
"Mày đưa thanh kiếm cho tao trước, mọi chuyện khác đều có thể dễ dàng nói tới!" Tưởng Chấn Lôi thận trọng nói.
"Ừ, sư phụ tôi nói kiếm thuật Hoa Họa là tuyệt kĩ của thiên hạ, cho nên tôi từ nhỏ học kiếm thuật của Hoa Họa. Nhưng ông vốn là người Hoa Hạ, sao lại yêu thích đồ vật phương Tây này? Sính ngoại à?" Diệp Thanh Dương hỏi.
"Tôi... Tôi học từ những kẻ man rợ rồi nhờ đó học được kỹ năng để đánh bại những kẻ man rợi" Tưởng Chấn Lôi run rẩy nói.
Hắn sợ thanh kiếm quý giá của mình sẽ bị Diệp Thanh Dương làm hỏng.
Diệp Thanh Dương cười nói: "Cái cớ cũng hay lắm, nhưng thanh kiếm mỏng như vậy chắc chắc sẽ không chịu được lực, chỉ cần dùng lực một chút là gấy ngay, không tin tôi bẻ cho ông xeml"
Diệp Thanh Dương nói xong, giả vờ bẻ bẻ thanh kiếm. "KHÔNG CẦN-"
Tưởng Chấn Lôi hét lên, toàn thân đổ mồ hôi, gần như quỳ xuống trước mặt Diệp Thanh Dương: "Làm ơn, không cần!"
Diệp Thanh Dương dừng lại, cười khẩy: "Vừa rồi ông chẳng phải rất lợi hại sao? Ông cho tôi uống loại rượu dở hơi đó, còn muốn hại Lâm Quân Dao. Nếu người hôm nay không phải là tôi, mà là những người khác, chắc chăn đã bị xử như ông nói rồi!"
Diệp Thanh Dương đã tu luyện ở Ngũ Hành Sơn hơn mười năm, thân thể đã vượt qua người thường, tửu lượng rất tốt, hai chén rượu này đối với anh không có bất cứ uy hϊếp gì.
Ngoài ra, anh còn hiểu biết về dược lý y học, bản thân đã kịp thời đào thải rượu và chất gây ảo giác trong cơ thể.
"Đều là lỗi của tôi, xin hãy đưa kiếm cho tôi!" Tưởng Chấn Lôi nhẹ giọng dỗ dành nói.
Diệp Thanh Dương cười nhạt: "Lời xin lỗi của ông chân thật như vậy, tôi suýt chút nữa đã tin! Nào, để thể hiện sự chân thành của mình, ông tự phạt mình hai chén trước đi!"
Diệp Thanh Dương đặt kiếm bạc lên bàn, rót một ly rượu đỏ đưa cho Tưởng Chấn Lôi
"Mày mơ đi!"
Tưởng Chấn Lôi đột nhiên lao về phía Diệp Thanh Dương, đưa tay chộp lấy thanh kiếm bạc đặt trên bàn.
Tuy nhiên, Diệp Thanh Dương từ từ hạ khuỷu tay xuống, ấn vào chuôi kiếm, khiến cả thanh kiếm bạc nảy lên không trung.
Cả người Tưởng Chấn Lôi bồ nhào vào khoảng không.
Sau đó, khi hắn ổn định được cơ thể, lại cảm thấy cổ chợt lạnh đi.
Thanh kiếm của hắn hiện đang hướng về phía cổ họng hắn ta, chỉ cần dùng một chút lực, cổ hắn sẽ lập tức bị xuyên qua.
Ba!
Diệp Thanh Dương đưa tay ra tát hắn một cái.
"Nếu ông không hợp tác, ngay cả ông và thanh kiếm này tôi đều bế gãy hết!"
Tưởng Chấn Lôi che mặt lại, vô cùng xấu hổ lẫn tức giận.
Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, hắn đấu kiếm nhiều năm như thế, tốc độ phản ứng vốn đã rất nhạy bén, nhưng khi đối mặt với Diệp Thanh Dương, hắn lại phát hiện mình vụng về như một con lợn.
Hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Trong cơn tuyệt vọng, Tưởng Chấn Lôi chỉ có thể cầm ly rượu lên, chịu đựng uống hết ly rượu.
Diệp Thanh Dương rót ly thứ hai, lấy ra một lá bùa bằng giấy, châm lửa, mấp máy môi lẩm bẩm vài câu thần chú, rồi
ném lá bùa đã cháy vào ly rượu đỏ.
"Nhìn thấy được sự chân thành của ông, ly rượu thứ hai này tôi cho ông thêm một lá bùa tỉnh rượu. Uống đi!"
Tưởng Chấn Lôi do dự hết lần này đến lần khác nhưng vẫn uống cạn cốc thứ hai dưới sự ép buộc của Diệp Thanh Dương
Diệp Thanh Dương cười xấu xa.
Bùa tỉnh rượu?
Không hề tồn tại nha!
Ông anh à, lần này ông gặp rắc rối lớn rồi đây!