- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cực Phẩm Thiên Kiêu
- Chương 37: Doãn Lăng Hạo
Cực Phẩm Thiên Kiêu
Chương 37: Doãn Lăng Hạo
Từ sau khi nói với Lâm Tử Di lời kia, Lâm Tử Di ngoan rất nhiều, từ lần đó cũng không có xuất
hiện trước mặt Dương Hiểu Đồng. Đối với lần này Dương Hiểu Đồng cũng rất hài lòng, không có lo ngại những thứ không cần thiết trước đây, cuộc
sống cũng dễ dàng rất nhiều.
Hôm nay, Dương Hiểu Đồng như trước nằm trên cỏ ở bên hồ tu luyện, người
khác nhìn thấy sẽ cho rằng cô đang ngủ, nghe vị cỏ xanh trên mặt đất cảm giác rất thích, tựa như về với ôm ấp của thiên nhiên…
Mấy ngày này tới nay, mỗi ngày cô luôn tới chỗ này tu luyện, các sinh
viên khác nhìn thấy nhiều cũng thành thói quen, chỉ cho rằng này là một
trong những sở thích của Dương Hiểu Đồng.
Nghe đồn: Đệ nhất hoa hậu giảng đường Dương Hiểu Đồng thích nhất là nằm trên cỏ nghỉ ngơi ở bên hồ.
Rất nhiều nam sinh trong thòi gian Dương Hiểu Đồng nằm trên cỏ, lén ở
một bên nhìn, hoặc là cùng cô nằm ở trên cỏ, này cũng trở thành một cảnh tham quan của trường học.
Khi bọn họ tới, Dương Hiểu Đồng cũng có thể cảm giác được, không ngờ trở thành hoa hậu giảng đường còn có một vấn đề như thế, cho nên cho dù
không ngủ cũng vờ như đang ngủ, như vậy sẽ không có người tới quấy rầy
cô.
Ban đêm, cô tới nơi này tu luyện lần nữa, các sinh viên khác đi ăn cơm, cô lại một mình rất yên tĩnh.
Doãn Lăng Hạo đầu tiên nhìn thấy một nữ sinh, tướng mạo ngọt ngào như
ngọc nằm trên thảm cỏ xanh, hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ đã tiến vào mộng đẹp.
Một hình ảnh xinh đẹp, một nữ tử kỳ lạ, một lần trùng hợp tình cờ gặp
gỡ, đây là ý nghĩ của Doãn Lăng Hạo hiện tại. Không khỏi hướng phía vị
trí Dương Hiểu Đồng đi tới, ngồi ở bên cạnh cô, một câu cũng không nói,
chỉ là nhìn cô.
Chẳng biết tại sao, hắn lại cảm thấy ở bên cạnh cô có loại cảm giác dị
thường thư thái, mỗi tế bào trên cơ thể như được thả lỏng, loại cảm giác này hắn cho tới bây giờ cũng không có qua, đó cũng không phải ảo giác,
cũng không phải bởi vì mỹ nữ mà có cảm giác, nó là chân thật tồn tại.
Khi hắn vừa tới, Dương Hiểu Đồng đã biết, không ngờ hắn vậy mà ở bên
cạnh nhìn lâu như vậy, còn kém một phần tư liền có thể đột phá, Dương
Hiểu Đồng tâm tình cũng cũng không tệ lắm.
Mở mắt ra, nhìn thấy một nam sinh đẹp trai. Anh khí bức người, ngũ quan
rõ ràng lập thể, một đôi mắt màu rám nắng lóe ra quang mang không biết
tên. Môi mỏng khêu gợi mím thật chặt, hợp với gương mặt ôn nhu xinh đẹp, đường cong làm cho người ta có xúc động muốn hôn. Tiếp cận đến gần làm
người ta hâm mộ thân thể tinh tráng, tỉ lệ thật hoàn mỹ.
Mày tuấn lãng, mắt thanh lệ, sống mũi đĩnh trực, môi mỏng không chu mà
cong. Trên mặt mang theo tươi cười mê người, hợp với ánh mắt mông lung
kia của hắn, phi thường hấp dẫn người.
Tươi cười, Nghiêm Tuấn Trạch tươi cười rất có biểu tính, còn nụ cười của hắn xán lạn như vậy, dường như dương quang, luôn luôn khiến người khác
cho hắn là một người tốt, do đó sinh không nổi bất luận tâm cự tuyệt gì.
Mà nam sinh trước mặt, tươi cười thì lại có một phong tình khác, mỉm
cười nhàn nhạt hợp với bề ngoài anh tuấn kia, ngày càng hấp dẫn người,
hơn mấy phần thành thục, mị lực nam nhân.
Cái nhìn đầu tiên, Dương Hiểu Đồng cảm thấy nam sinh này nhất định có rất nhiều nữ sinh theo đuổi! Đây là trực giác của cô.”Có việc gì thế?” Mặc dù đối phương tướng mạo mang cho Dương Hiểu Đồng rung động rất lớn, cô chưa từng thấy qua nam sinh đẹp trai như vậy, cho dù là minh tinh
trong ti vi cũng so ra kém, bất quá cũng chỉ là thưởng thức mà thôi.
Nam sinh, đối với cô hiện tại mà nói, là động vật không thể tin. (Sally: tội mấy anh sau này bước trên con đường truy nữ 9).
Doãn Lăng Hạo nhìn cô gái này mở mắt ra, trong mắt lóe ra quang mang
kinh diễm hắn vô cùng quen thuộc, hắn cho rằng lại là một nữ sinh chỉ
nhìn bề ngoài, hảo cảm vừa rồi đối với cô biến mất không ít, không ngờ
cô vậy mà ở trong nháy mắt đã bình phục lại bình thường, ngữ khí không
có một điểm ba động, tựa hồ hắn chỉ là một nam sinh bình thường vừa mới
gặp mặt.
Đương nhiên, sự thực cũng đúng là như thế.
Tựa hồ hắn đối với cô mà nói căn bản không tính là cái gì, điều này làm
cho hắn rất kinh ngạc. Nếu như là nữ sinh khác có thể nói là lạt mềm
buộc chặt, thế nhưng theo trong mắt cô hắn có thể nhìn thấy, cô thật
biểu hiện không sao cả, ở trên thương trường lịch lãm lâu như vậy, điểm
thủ đoạn nhìn người vẫn phải có.
“Không có việc gì.” Doãn Lăng Hạo theo thói quen tươi cười nói, tươi cười nhợt nhạt lại sâu nhập nhân tâm. Hắn xác thực không có chuyện gì, hôm nay tới Thụy Đại là vì hiệp đàm một số chuyện, sau khi chấm dứt vừa lúc thấy một màn này cho nên mới có tình huống hiện tại.
“Nga, nếu không có việc gì ta đi trước.” Dương Hiểu Đồng có lễ nói, có lẽ ngày mai sẽ có thể đột phá, cho nên tâm tình của cô rất không tệ.
Mặc dù đối phương vừa nhìn cô nửa ngày, thế nhưng cũng không có gì, hắn
không có gì ác ý, hơn nữa cô biết lúc mình tu luyện, người đứng ở bên
cạnh cô sẽ có loại cảm giác rất thoải mái, lúc ở trong phòng ngủ tu
luyện, Nhược Nhược và Tiểu Mẫn cũng có cảm giác tương đồng.
Về điểm này cô đã hỏi qua Du Du, đây là bởi vì lúc tu luyện hấp thu năng lượng đối với cơ thể người mới rất có lợi, thân thể của cô không ngừng
tăng cường hấp thu, những người khác ở nàng bên cạnh hoặc nhiều hoặc ít
có thể hấp thu một điểm, đối thân thể của bọn họ rất có lợi, đây cũng
chính là nguyên nhân bọn họ cảm thấy thoải mái.
Vừa rồi cô rõ ràng cảm giác được nam sinh này lúc tới bên người cô cũng
sửng sốt, sau đó mới không có ly khai, biết nguyên nhân này cô cũng
không để ý.
“Chờ một chút, chúng ta có thể kết giao bằng hữu không?” Không
có nguyên nhân Doãn Lăng Hạo lại nghĩ muốn cùng cô ấy kết giao bằng hữu, có lẽ là bởi vì cô cùng với nữ sinh khác bất đồng.
Quay đầu nhìn nam sinh này, Dương Hiểu Đồng có chút kinh ngạc, chợt lộ ra tươi cười “Có thể a. Tôi kêu Dương Hiểu Đồng.” Mặc dù cô không tin tình yêu, thế nhưng cái này cũng không liên quan đến hữu tình (tình bạn bè, bằng hữu).
Du Du từng nói cho cô, tương lai muốn phát triển, nhận thức người nhất
định là chuyện rất tất yếu, hơn nữa nam tử trước mặt vô luận từ góc độ
nào nhìn qua cũng không phải là người bình thường, hắn cũng không có ác
ý, cô tự nhiên nguyện ý kết giao.
“Anh là Doãn Lăng Hạo.” Nhìn thấy Dương Hiểu Đồng tươi cười,
Doãn Lăng Hạo có trong nháy mắt thất thần, cô cười rộ lên bộ dáng rất
đẹp mắt, tựa hồ có thể trong nháy mắt khiến nội tâm hắn ấm áp.
“Em bình thường thích ở trong này nghỉ ngơi sao?” Doãn Lăng Hạo cười nói, lúc này rất ít có nữ sinh thích một người tĩnh lặng nằm trên cỏ, bất quá hắn trái lại thật thích.
Dương Hiểu Đồng gật gật đầu “Ừ, đúng vậy! Cũng không có địa phương nào tốt hơn đi, ở nơi này rất tốt a! Vừa thoải mái lại an nhàn, ha ha.” Mọi người đều cho rằng cô đang ngủ, cô cũng nói mình đang ngủ, nếu không thật không biết nên nói cái gì.
“Anh không phải học sinh nơi này đi?” Nhìn hắn mặc, hẳn không phải là học sinh.
“Anh đích xác không phải học sinh nơi này, hôm nay tới ở đây tìm một người, không ngờ gặp được em a.” Bầu không khí rất hòa hợp, dường như hai người bạn thân đang trò chuyện.
“Anh bây giờ chuẩn bị trở về sao?”
“Em phải đi về?” Hắn còn nhớ vừa rồi cô ấy nói cô ấy phải đi về.
Doãn Lăng Hạo lời vừa nói ra khiến Dương Hiểu Đồng cười khẽ “Tôi ở trong này ngây người đã lâu rồi, nên quay về ăn cơm, anh còn không quay về sao?”
“Anh trở lại cũng một mình, không sao cả. Nếu không anh mời em ăn
cơm, cũng không biết em có chịu hay không, rất hân hạnh được đón tiếp.” Doãn Lăng Hạo nói chuyện rất thú vị, Dương Hiểu Đồng vốn nhìn thấy
người lạ nghĩ không thế nào nói chuyện, thế nhưng cùng hắn nói chuyện
lại rất tự tại.
Lông mày hơi chau lại, “Đem mình nói thảm như vậy a? Vậy tôi không đi có phải hay không rất không nể mặt?“
Doãn Lăng Hạo miệng câu lên, bộ dáng thảm thương nhìn Dương Hiểu Đồng “Em nói xem?”
“Ha ha…” Một nam sinh đẹp trai như vậy lại giàu có, giả dạng
làm cái dạng này thực sự rất thú vị, Dương Hiểu Đồng tâm tình vốn không
tệ, hiện tại thì tốt hơn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cực Phẩm Thiên Kiêu
- Chương 37: Doãn Lăng Hạo