Chương 3: Hình xăm kỳ quái

Khi tắm, Dương Hiểu Đồng

đột nhiên phát hiện bên ngực phải của mình có thêm một hình xăm màu đen, trừ bỏ màu sắc không giống bình thường ra, hình dạng này so với bảo

điển trong mộng nàng gặp giống nhau như đúc!

Hình xăm màu đen xinh

đẹp, trên mặt xuất hiện hình ảnh của bảo điển, một hoa văn tinh xảo

trông rất sống động, thần bí tao nhã, làm nổi bậc da thịt của Hiểu Đồng, thế nhưng lại làm cho khí chất của Hiểu Đồng biến hóa nghiêng trời,

lệch đất, cao quý, dụ hoặc, giống như một nữ vương, giống như ma chú câu đoạt hồn người, giống như nhìn trong giấy tiếp theo sẽ hãm vào vực sâu

nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận.

Cô hoàn toàn dại ra, tại sao có thể như vậy?

Đột nhiên hồi tưởng tới

hào quang quỷ dị tối hôm qua, khi hào quang cánh cô càng gần, ngực cô

lúc đó tự nhiên nóng lên, hẳn là khi đó trên ngực cô xuất hiện hình xăm

này đi!

Như vậy, tối hôm qua chứng kiến một màn kia trong bảo điển tột cùng là cái gì? Hết thảy chúng đại biểu cho cái gì?

Cô thật sự cảm thấy kinh

hoảng, nhìn chằm chằm vào hình xăm trước ngực, sau khi chạm vào trừ bỏ

xuất hiện cái hình xăm này trên cơ thể cô cũng không có gì khác thường.

Nhưng cô chưa bao giờ gặp tình huống như hiện tại, nhất là nó còn xảy ra trên cơ thể mình, thực sự làm cô cảm thấy sợ hãi, mà hết thảy nếu nói

ra cũng không có ai tin, cô cuộn mình trong phòng tắm, cố gắng bình phục tâm tình.

Hồi lâu, xác định hình

xăm thật không có gì đạc thù, tâm tình cũng bình phục rất nhiều, ra khỏi phòng tắm, phát hiện Nhược Nhược cùng Tiểu Mẫn hai người nhìn cô chằm

chằm, thời gian cô vào phòng tắm dường như cũng khá lâu thì phải. Hiểu

Đồng khóe miệng nở nụ cười, Nhược Nhược cùng Tiểu Mẫn cũng thức thòi

không nói cái gì hết, cũng cho rằng do cô quá thương tâm nên mới như

vậy, nên ở bên trong bình phục vết thương.

Sau khi phát sinh chuyện

kì quái trên người mình, Hiểu Đồng đối với việc bị phản bội cũng tốt hơn rất nhiều, bời vì trong đầu cô không ngừng suy nghĩ về bảo điển củng

hình xăm xuất hiện quỷ dị, ngẫu nhiên cũng nhìn xem hình xăm có hay

không biến mất, hay cô nhìn nhầm, nhưng nhìn như thế nào hình xăm đó vẫn như trước tồn tại.

Hai ngày sau, Dương Hiểu

Đồng xin phép không đi học, ạm thời cô chưa có chuẩn bị sẵn tâm lý đối

mặt với hai người kia, mà cảnh tượng xuất hiện trong mơ ngày đó cũng

không xuất hiện nữa.

Dương Hiểu Đồng đi tới

bên hổ ở sau trường, nhìn hồ nước êm ả, thầm thở dài một hơi, trong

phòng ngủ quả thật cảm thấy còn áp lực, cô cảm thấy chính mình như bị

mốc meo, đi ra ngoài một chút tâm tình cũng thỏa mái không ít, cô tận

lực cố gắng không nhớ tới những người kia. Kỳ thực, cô vẫn chưa quen, đã cùng y một năm, mỗi ngày cùng nhau ăn cơm, cùng nhau nói chuyện điện

thoại đã thành thói quenn, nhưng hiện tại hết thảy đều không còn, cô cảm thấy cuộc sống thật trống trãi, mất đi cái gì đó. Nhưng khi nhớ tới

người đó, trước kia cũng không phải yêu cô, tình yêu mà Trình Thiên Lỗi

nói với cô, nay cũng dần dần tiêu tán. Chỉ là vấn đề thời gian, sẽ không bao lâu, cô có thể quên y, cô luôn tin tưởng y như vậy, nay cảm thấy

mình trước đây bị mù, cuộc sống hiện tại thật ra rất tốt.

Dương Hiểu Đồng nhìn hồ nước nở nụ cười, trong mắt một lần nữa lộ ra ánh sáng, vì cái gì cô phải chạy trốn?

Vì cái gì cô không thề đối mặt với hai người kia?

Bởi vì bọn họ phản bội sao?

Nhưng vậy, ngại gặp người khác phải là bọn họ mới đúng chứ?

Cô muốn sống tự tin hơn trước! Cuộc sống không có y, cô vẫn sống rất tốt!

Ngay tại lúc, Dương Hiểu Đồng suy nghĩ thấu triệt, cô cảm thấy ánh sáng rộng mở.

“Nghĩ được như vậy là tốt rồi” Một thanh âm lạ vang lên, truyền vào tai Hiểu Đồng.

Dương Hiểu Đồng kinh ngạc nhìn bốn phía, cũng không thấy người nào a! Hơn nữa, lúc nảy cô cũng

không có nói gì, cũng chỉ là suy nghĩ, như thế nào lại có người nói

chuyện? Chẳng lẽ nghe lầm, Dương Hiểu Đồng gãi gãi lỗ tai.

“Ngươi không có nghe nhầm, là thật có ngưới nó chuyện” Thanh âm đó lại vang lên. Cả người Dương Hiểu Đồng đều nổi da gà lên,

bước lui về sau vài bước, ban ngày có thể gặp quỷ sao? Cô bất quá cũng

chỉ bị phản bội thôi, như thế nào lại nghiêm trọng như vậy? Mấy ngày nay đều gặp chuyện kỳ quái.

“Haha trên đời này làm gì có quỷ a! Ta không phải quỷ, ta là người thủ hộ Thiên Hàng Bảo Điển” Đối phương giải thích

“Bảo điển?” Nghe hai chữ bảo điển, trong lòng Dương Hiểu Đồng tràn đầy kinh ngạc.

“Ngươi nói hình xăm trên ngực ta là bảo điển sao?” Mấy ngày trước xuất hiện hình xăm cũng không có cái gì khac thường, cô

cũng không tiếp tục để ý, nhưng hiện tại lại xuất hiện người thủ hộ bảo

điển?

“Ngươi không cần kinh ngạc, hết thảy đều là sự thật. Ta là người thủ hộ đế từ một thời không

khác, buổi tối hôm đó hình ảnh ngươi nhìn thấy trong mộng là Thiên Hàng

Bảo Điển”

“Vậy ngươi vì cái gì liên hệ cùng trên người ta?” Dương Hiểu Đồng đối với vấn đề này cảm thấy nghi vấn. Nghe đối phương

không có ác ý với mình, cô cũng không sợ hãi nữa, có cũng chỉ là tò mò.

Chuyện này cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghe nói qua.

“Bởi vì ngươi là

người ký chủ đời thứ ba của Thiên Hàng Bảo Điển, ngày đó ban đên ở công

viên những lời ngươi nói đã thu hút ta, cho nên ta liền buông xuống trên người người” Người thủ hộ bảo điển kiên nhẫn giải thích

“Buông xuống trên người ta sẽ phát sinh chuyện gì?” Khó có thể tin bảo điển kia lại rơi xuống trên người mình, cũng không biết đây là vận may hay xuôi xẻo nữa.

“Ta có thể giúp ngươi tiến hành cải tạo, không phải ngươi muốn Trình Thiên Lỗi cùng Lâm Tử Di hối hận sao? Chỉ cần ngươi nhận cải tạo của ta, hết thảy những chuyện

đó sẽ không còn là mộng nữa, hơn nữa hai người kia căn bản không tính là cái gì, ngươi hoàn toàn có thể giỏi hơn bọn họ” Người thủ hộ nói những lời này, khẩu khí mang theo tự hào không nói nên lời.

“Ngươi vì cái gì lại giúp ta?” Dương Hiểu Đồng thấy khó hiểu rất nhiều

“Bởi vì Thiên Hàng

Bảo Điển buông xuống, giúp mọi người thay đổi vận mệnh của họ, ta đến từ siêu cấp tinh cầu, một nơi khoa học kỹ thuật siêu hiện đại, vốn không

nên xuất hiện tại đây, nhưng lần trước thời điểm buông xuống, không gian xuất hiện một khe hở đem ta quấn vào thời không này, Ngươi có thể lựa

chọn nhận hoặc không nhận, bảo điển chưa bao giờ rơi xuống trên người

không có ý chí chiến đấu, nếu như lựa chọn bình thường như trước cả đời, như vậy ta sẽ đi tìm một kí chủ khác”

Nghe mấy lời này, trong

lòng Dương Hiểu Đồng vui sướиɠ vạn phần, cô không có mục tiêu gì, chỉ vì cô không có cái năng lực gì lớn, chỉ là một người bình thường, nhưng

nếu có cơ hội, ai lại không hy vọng mình có cơ hội thay đổi cuộc sống

khác?

“Như vậy, ngươi sẽ giúp ta cải tạo cái gì?”

“Thiên Hàng Bảo Điển

cải tại con người thành người toàn tài, những thứ ngày đó ngươi thấy

trong mộng chính là những thứ người sẽ học”

“Như vậy cái luyện

đan kia, dược đó có thể chữa bệnh nan y, biến già thành trẻ tuổi thật

sao? Hiện tại căn bản không có tồn tại cái đan dược như vậy a” Nếu

thực sự có đan dược như vậy tồn tại, vậy cũng sẽ không còn người chết.

Đối với chuyện này, người thủ hộ tỏ vẻ khinh thường.

“Thế giới này của các ngươi thật lạc hậu, tại thế giới chúng ta những căn bệnh như vậy có thể chữa trị dễ dàng như chữa cảm mạo” Hắn đến từ siêu cấp tinh cầu, tuyệt đối toàn năng.

“Như vậy ngươi nguyện ý trở thành ký chủ đời thứ ba của Thiên Hàng Bảo Điển sao?”

“Ta nguyện ý”

Dương Hiểu Đồng kích động trả lời, nàng xác định vận may của mình thật

tốt (Sally: hix e cũng thấy vậy, e cũng muốn như chị a).

Nếu có thể học những kỹ

năng đó, như vậy tuyệt đối không tầm thường? Đan dược này xuất hiện thì

gia đình cô tuyệt đối không phải lo sinh kế, ba mẹ cùng em trai nhất

định có thể sống cuộc sống giàu có.

“Đinh…kí chủ xác định thành công” Dương Hiểu Đồng cảm thấy ngực cô nóng lên, “Hiện tại đã xác lập thành công, ngươi có thể kêu ta là Từ Từ”

“Từ Từ? Tên này…” Cô nghĩ hắn là nam, như thế nào lại có tên như vậy, thật lò mò.

Từ Từ cảm nhận trong lời nói của Dương Hiểu Đồng có gì đó không đúng, “Có cái gì không đúng sao? Người đầu tiên nhận ký chủ đặt tên này cho ta, ngươi nếu không thích có thể đặt lại tên cho ta”

“Không cần, Từ Từ thì Từ Từ, ngươi là nam hay là nữ?” Dương Hiểu Đồng hỏi vấn đề mình muốn biết nhất.

“Ta hữu tính, người

thủ hộ Thiên Hàng Bảo Điển chỉ là hệ thống bắt chước con người mà thôi,

có thể thay đổi hình tượng, ta cũng không phải người”

“Giống như người máy?” Dương Hiểu Đồng chỉ có thể nghĩ đến người máy

Từ Từ cân nhắt một lát, “Ngươi có thể cho là như vậy, nhưng ta so với người máy cao cấp, đa năng hơn”

Thời khắc này bắt đầu, Dương Hiểu Đồng đã không còn là Dương Hiểu Đồng bình thường trước kia.