Quả nhiên, Vương Nhược
Tịch vừa lên đài không khí đã bùng nổ, cùng với Tiểu Mẫn mà nói thật sự
chênh lệch rất lớn, vừa mới lên đài, người xem dưới đài đều hô, “Nhược Tịch, … Nhược Tịch”
Đương Nhiên, những người trong đó nam sinh chiếm đa số, nữ sinh thì rất
ít, dù sao những nử sinh dưới đều rất ưa nhìn, hơn nữa nữ sinh thường có tình ghen tị, cho nên nữ sinh ủng hộ không nhiều.
Trừ bỏ bạn bè của Vương Nhược Tịch ở xã đoàn thì bên ngoài không có ai,
nhưng nam sinh thanh âm dị thường to, oanh động cả hội trường.
Vương Nhược Tịch mặc một thân váy ngắn màu đen, lộ ra hai chân trắng
noãn không tì vết, vô cùng gợi cảm, lúc đi lại phong tình vô hạn, bất
luận cô biểu diễn như thế nào, nhưng bộ dáng khiêu gợi đó làm cho nam
sinh cảm thấy đi chuyến này coi như không tệ.
Nghe mọi người tung hô tên mình, Vương Nhược Tịch thật cao hứng, nhưng
không thể hiện ra ngoài, tương phản chỉ thản nhiên nhìn mọi người tao
nhã hành lễ, trong mắt tràn đầy vui sướиɠ cùng cao ngạo đã tố cáo suy
nghĩ của cô ta.
Dương Hiểu Đồng nhìn cảnh tượng này, cảm khái Vương Nhược Tịch quan hệ
ngoại giao rất tốt, nhưng đồng thời cũng biết cô ta là kẻ xảo trá, lúc
trước mặt và sau lưng là hai bộ dạng khác nhau, bởi vì bộ dạng xinh đẹp, gia thế tốt, cho nên lươn khiến cho rằng mình ưu việt, cho rằng người
khác thích mình là chuyện đương nhiên.
Đúng là thêm một đại tiểu thư điển hình, trải qua nhiều chuyện như vậy,
Dương Hiểu Đồng đối với phương diện nhìn người rất chuẩn, người như thế
ít kết giao mới tốt.
Nhược Nhược nhưng thật ra không chú ý điểm này, ngược lại phi thường
hưng phấn nhìn dưới đài, giống như Vương Nhược Tịch là công chúa, trong
mắt lóe ra tia hâm mộ, cô cũng hi vọng một ngày cô cũng được như vậy,
chỉ là có một số chuyện khi sinh ra đã định là như vậy.
Tiểu Mẫn nhíu mày, đối với Vương Nhược Tịch cô tuy rằng không chán ghét, nhưng cũng không thích, cô thích kết giao với những người luôn nhiệt
tình đối đãi với bạn bè, nhưng trong quá trình kết giao với Vương Nhược
Tịch cô cảm nhận được trong mắt cô ta có sự khinh thường, cho nên đối
với mối quan hệ này cũng chỉ là quen biết mà thôi.
Vương Nhược Tịch bắt đầu biểu diễn! Làm cho người ta kinh ngạc là cô ta
biểu diễn thấ nhưng là ewjazz, cũng giống như thể lại Dương Hiểu Đồng
chọn, này là trùng hợp sao? Dương Hiểu Đồng cũng không biết, bất quá
những chuyện này hết thảy đều không chút ảnh hưởng tới cô, cô luôn đối
với chính mình có tự tin, tin tưởng chính mình nhất định có thể.
Đặc điểm của Ewjazz chính là gợi cảm, mà Vương Nhược Tịch đứng ở đó bất
động đã rất gợi cảm, nếu bắt đầu nhảy càng không cần phản nói.
Âm nhặc vang lên, ánh đèn chiếu vào thân ảnh xinh đẹp, trên mặt mang theo nụ cười tự tin.
Thân thể cô nhanh chóng đong đưa, nhìn vũ đạo có thể cảm nhận được theo
từng động tác đều có phương thức nhất định, thời điểm tay cô làm động
tác có vô vàng cảm giác, loại cảm giác này tựa như có người đang kéo tay cô.
Vòng eo non mềm, đôi môi khêu gợi, ánh mắt quyến rũ làm chon am sinh
dưới đài toàn bộ sôi trào! Rất có lực mị hoặc, gặp qua nhiều vũ đạo rồi, nhưng chưa từng nhìn thấy ai nhảy ra loại cảm giác như vậy, hơn nữa
người này lài là hoa hậu giảng đường. Bọn họ như tình nhân trong mộng,
thấ nhưng nhảy nhảy vũ đạo quyến rũ như vậy, này ai vó thể không phân
chấn?
Không thể không thừa nhận, Vương Nhược Tịch quả nhiên không hổ là xã
trưởng xã đoàn phố vũ, vũ đạo ewjazz này cô nhảy rất đẹp! Có lẽ bình
thường lúc luyện tập không đạt hiệu quả như vậy, Dương Hiểu Đồng cũng
liên tục gật đầu, thực sự không tệ a.
Tiểu Mẫn nhìn Dương Hiểu Đồng vẻ mặt vừa lòng liên tục gật đầu, ật không thể đưa cho co một hạt dẻ, “Uy, Hiểu Đồng, ngươi bây giờ còn tâm tình đi bình luận người khác sao? Kế
tiếp chính là ngươi a, cô ta biểu diễn hay như vậy, ngươi không có một
chút áp lực nào sao?” Đối thủ khủng bố như vậy, Hiểu Đồng thế nhưng…
Tuy rằng Hiểu Đồng trên phương diện này học không bao lâu, nhưng cô học
rất tốt, hơn nữa cô biết Hiểu Đồng là vì giải quán quân lần này mới tham gia, nhưng mà Vương Nhược Tịch vừa biểu diễn trước hơn nữa lại cùng một thể loại, này không phải bất lợi sao? Không phải nói cô không tin thực
lực của Hiểu Đồng mà là Vương Nhược Tịch thật sự rất lợi hại.
Thời điểm tại phố vũ xã, từng có một huấn luyện uy quyền đến tìm cô ta
nhận làm học trò, cái này đủ thuyết minh thực lực của cô ta.
“Đúng vậy, nếu ta là ngươi, ta đã khẩn trương muốn chết, Hiểu Đồng nguôi thế nào một chút cảm giác cũng không có?” Nhược Nhược phụ họa theo, tựa hồ sau chuyện Trình Thiên Lỗi, Hiểu Đồng
thật sự biến hóa rất lớn, đổi lại làm cô trước kia nhất định sẽ không
bình tĩnh được như vậy, chuyện đó thật sự mang lại ảnh hưởng lớn như vậy sao? Bất quá như vậy tựa hồ cũng là việc tốt, cô ấy hiện tại cũng rất
mị lực, làm cho người ta an tâm.
Nghe vậy, Dương Hiểu Đồng cười khẽ, “Ha ha, ta biết! Lo lắng cũng
không phải chuyện tốt không phải sao? Hơn nữa ta tin tưởng chính mình.
Cho dù thua cũng không ảnh hưởng gì.” Những lời này chỉ là an ủi họ, cô tuyệt đối sẽ không thể thua, đương nhiên, cũng tuyệt đối không thua.
Bằng không Từ Từ sẽ không tha cho cô, Sân Đế là một giáo viên giỏi, đương nhiên mấy ngày nay cô cũng không lười biếng.
Vương Nhược Tịch biểu diễn xong, dưới đài tiếng vỗ tay vẫn chưa dứt,
năng lực biểu diễn như vậy cả đời có thể nhìn thấy vài lần? Thậm chí bọn họ cảm thấy sau khhi xem màn biểu diễn này, kế tiếp chắc chắn không gì
có thể lọt vào mắt được, bởi vì đối với bọn họ mà nói, màn biểu diễn này đã khắc sâu vào tâm bọn họ.
Tràn vỗ tay vang vọng toàn trường, tên Vương Nhược Tịch quanh quẩn toàn
trường mà không tiêu tán, trên mặt giám khảo cũng tràn đầy tươi cười,
trong mắt không hề che giấu sự tán thưởng.
Vương Nhược Tịch biểu diễn kết thúc, trên trán lấm tấm mồ hôi, khóe
miệng không che giấu ý cười, cô, Vương Nhược Tịch vô luận ở nơi nào cũng sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. (Sally: Lại thêm một em tự
cho mình là lỗ rốn vũ trụ đây).
Hướng mọi người thi lễ, Vương Nhược Tịch trở về hậu trường, nhìn thấy
Dương Hiểu Đồng lại cười thâm ý, ý cười khinh mạt ai cũng có thể cảm
nhận rõ ràng. Dương Hiểu Đồng thực nghi hoặc, cô vối cô ta tựa hồ không
có cừu hận gì, vì cái gì lại như vậy?
Lắc lắc đầu, ‘binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn’, vô luận là cái gì cô cũng không lo lắng.
“Sau đây, chúng ta sẽ thưởng thức màn trình diễn của bạn học Dương Hiểu Đồng” Người chủ trì nói xong, hướng Dương Hiểu Đồng ý bảo cô lên đài.
Nhưng mà xấu hổ là, bởi vì Vương Nhược Tịch mang đến ảnh hưởng quá lớn,
cho dù cô ta đã rời đi, nhưng dưới đài mọi người vẫn không ngừng kêu tên cô ta, không hề có ý định ngừng lại, điều này làm cho Dương Hiểu Đồng
hiện tại rơi vào trạng thái xấu hổ, lên đài cũng không phải mà không lên cũng không phải.
Sắc mặt Tiểu Mẫn âm trầm, cô lo lắng chính là cục diện như vậy, vẻ mặt Nhược Nhược loa lắng, nên làm gì mới tốt bây giờ?
Nhìn một vòng, đem thần sắc mọi người thu vào đáy mắt, khóe miệng Dương Hiểu Đồng gợi lên nụ cười tự tin, cái này, cô sẽ sợ sao?