Mấy trăm ngàn tệ cứ như vậy đổ xuống sông xuống biển.
"Tiếp tục cắt."
Diêu Thành nói.
Liên tiếp cắt năm hay sáu khối như vậy cũng không có gì bên trong cả, lúc này Diêu Thành có chút thay đổi, biết là nếu đã cược đá thì sẽ thua nhiều thắng ít thế nhưng liên tiếp mấy khối không thấy phỉ thúy, vận may thật là kém.
"Vẫn tiếp tục cắt sao?"
Người thợ tách đá nhìn lướt qua ba người Diêu Thành, chậm rãi hỏi.
"Cắt!"
Diêu Thành cắn mấy trăm ngàn đối với hắn mà nói không đáng là bao nhiêu thế nhưng cứ thua như vậy, tâm trạng của anh rất không thoải mái.
Đợi đến khi toàn bộ đá được cắt xong, bên trong đó ngay cả một miếng phỉ thúy cũng không có, làm cho Diêu Thành cũng là không khỏi lắc đầu, nói:
"Xem ra vận may của tôi không được tốt."
Các khối đá của anh cũng đã cắt hết, sau cùng chỉ còn lại của Vương Phong, vốn là thợ tách đá cũng muốn cắt luôn khối đá này.
Thế nhưng lúc này Vương Phong vội vã nói: "Chờ một chút."
Buồn cười chính là bên trong tảng đá kia có một khối phỉ thúy lớn chừng một nắm đấm, không thể để một dao này chém xuống phá hư.
Phỉ thúy vỡ tuy rằng cũng có thể bán lấy tiền nhưng giá trị sẽ giảm bớt, ít nhất là mất đi hơn phân nửa.
"Làm gì thế?"
Người thợ tách đá nhìn thoáng qua Vương Phong, có chút khó chịu khi bị ngăn lại.
"Khối nguyên thạch này phải mài, không được cắt."
Vương Phong mở miệng nói.
Do khách hàng yêu cầu nên người thợ cũng không tiện nói thêm cái gì, nhưng ở trong lòng của hắn đang hung hăng mắng Vương Phong một phen.
Bất quá chỉ là một tảng đá rẻ tiền mà thôi, hơn nữa chất lượng tảng đá kia cũng không tốt, gồ ghề, vừa nhìn liền biết là phế liệu, quả thực là lãng phí thời gian.
"Vương Phong, anh thấy tỉ lệ có phỉ thúy của khối đá kia cũng không quá người phần trăm." Lúc này Bối Vân Tuyết nói, cô cũng không nhìn kĩ.
"Đúng vậy, tôi thấy không bằng cứ cắt đi, anh thấy với vận may này của anh thì có thể chọn được thứ gì tốt chứ?" Diêu Thành cũng ở một bên nói phụ họa.
Vương Phong mỉm cười, không nói gì.
Nhìn bộ dạng hắn thần thần bí bí, Bối Vân Tuyết không khỏi nhìn hắn khinh khỉnh.
Mài đá tốn rất nhiều công sức, đòi hỏi thời gian lâu hơn so với cắt đá, khoảng chừng quá năm phút rồi vẫn không thấy xuất hiện màu xanh lục.
Lúc này người thợ tách ngọc cũng lộ ra chút nôn nóng.
Nhưng qua thêm một phút thì bỗng nhiên mặt hắn biến sắc, vội vã cúi đầu nhìn về phía tảng đá trong tay mình một cái.
Không sai, xuất hiện màu xanh lục rồi!
"Vương Phong, chúc mừng cậu."
Thấy vậy Bối Vân Tuyết mở miệng nói, trên mặt nở nụ cười.
"Người anh em này, tôi ra giá một trăm ngàn tệ mua khối ngọc này của cậu?"
Thấy Vương Phong bên này có khối đá mài ra ngọc xanh, một người trung niên bắt đầu dò hỏi, mà tiếng của ông không nhỏ, nhất thời có rất nhiều người bị hấp dẫn.
Cược đá chính là quá trình vô cùng mạo hiểm kí©h thí©ɧ, vì vậy nhiều người nhanh chóng tụm lại.
"Người anh em, tôi ra một trăm năm mươi ngàn tệ, cậu bán khối đá này cho tôi, chúng ta lập tức có thể giao dịch." Thấy khối ngọc trong tay thợ tách đá, một người khác mở miệng nói.
"Xin lỗi, tôi không muốn bán."
Trên mặt Vương Phong hiện ra vẻ áy náy, cự tuyệt "ý tốt" của bọn họ.
Khối phỉ thúy lớn bằng nắm tay này ít nhất cũng phải có giá trị hơn mấy trăm ngàn tệ, hơn một trăm ngàn mà đã muốn người ta bán, làm sao có thể chứ!