- 🏠 Home
- Đô Thị
- Dị Năng
- Cực Phẩm Thấu Thị
- Chương 240: Quá tàn bạo
Cực Phẩm Thấu Thị
Chương 240: Quá tàn bạo
Đương nhiên, ở trong quá trình thấu thị, Vương Phong cũng nhìn thấy được rất nhiều thứ không nên nhìn, nói ví dụ như vật lộn, trò kí©ɧ ŧìиɧ, thậm chí hắn còn nhìn thấy được có hai người đang ông kỳ lạ đang quan hệ với nhau, quả nhiên là cánh rừng lớn, chim gì cũng có, hắn thiếu chút nữa cũng nôn.
Khứu giác của Hắc Hùng có thể ngửi được mùi trong phạm vi đại khái năm trăm mét, phạm vi thấu thị của Vương Phong cũng là khoảng phạm vi này, cho nên ở dưới sự hợp tác của hai người bọn họ, gần như không có sát thủ nào có thể chạy trốn.
Theo cảnh giới của hắn nâng cao, phạm vi thấu thị của Vương Phong cũng đang chậm rãi tăng cường, chắc hẳn đợi đến khi thực lực của hắn tăng lên tới trung kỳ, phạm vi này còn có thể tăng mạnh.
Về phần cuối cùng có thể tăng lên tới cực hạn thế nào lại không nằm trong suy nghĩ của Vương Phong.
Từ buổi trưa đến sẩm tối, đám người Vương Phong trực tiếp quét sạch thành phố Trúc Hải, đương nhiên, ngoại trừ lúc vừa mới bắt đầu bọn họ ở trong thời gian cực ngắn phát hiện ra hơn mười người, nửa buổi chiều sau đó, bọn họ chỉ phát hiện ra ba người, bọn họ cũng hoài nghi có phải tin tức đã bị tiết lộ hay không.
"Nhanh chân lục soát, chậm nhất là trước khi trời sáng phải tìm ra hết bọn chúng cho tôi." Hắc Ưng mở miệng, giọng nói nghiêm khắc.
Đương nhiên hắn nói những lời này lại đại biểu đám người Vương Phong còn phải hoạt động suốt đêm để tìm người, ngay cả ngủ cũng không được.
Về phần Đường Ngả Nhu, cô tự mình muốn đi theo, cho nên cho dù lại khổ sở mệt mỏi mấy đi nữa, cô cũng chỉ có thể buồn bực không nói lời nào, vốn ở trong ấn tượng của cô, lực lượng của Long Hồn phá án chắc là cực kỳ anh dũng thần võ mới đúng, nhưng hiện tại xem ra, căn bản không phải là chuyện như vậy.
Chạy suốt một buổi chiều, cô cảm giác chân của mình đều sắp gãy, trái lại đám người Vương Phong hình như hoàn toàn không có vấn đề gì, cô đã hối hận vì đòi đi cùng bọn họ.
Đây coi là nhiệm vụ chó má gì chứ, một người nghe mùi, Vương Phong báo vị trí, Đường Ngả Nhu thậm chí cũng không nhìn thấy đám người bọn họ động thủ qua.
Bận rộn đến nửa đêm, đám người Vương Phong chí ít bắt được hơn hai mươi người, lúc này bọn họ mới nghỉ một lát, tìm tới một siêu thị kinh doanh 24 giờ, đám người Vương Phong mỗi người một cái bánh mì, lại ngồi xổm bên lề đường ăn.
Thật khó tưởng tượng, lực lượng của Long Hồn phong cảnh vô hạn ở trong mắt người khác, không ngờ lại ở dưới hoàn cảnh như vậy gặm bánh mì, chắc hẳn nói ra cũng không có người nào tin tưởng.
Tuy nhiên như vậy vẫn tính là tốt rồi, dù sao cũng là ở trong thành phố, muốn cái gì cũng có thể mua, đôi khi nếu như địa điểm làm nhiệm vụ là ở trong núi, điều kiện sẽ còn gian nan hơn bây giờ gấp mười lần, thậm chí là gấp mấy chục lần.
Bọn họ không chỉ phải đối mặt với nguy hiểm, đồng thời cũng đối mặt với tình trạng xấu hổ không có thức ăn, thậm chí có người bởi vì hoàn thành nhiệm vụ, một tuần cũng không có ăn uống, sau đó một lần hành động lật ngược tình thế.
Lực lượng của Long Hồn,
Mặc dù được gọi là lực lượng quân đội đứng đầu, một là bởi vì nơi này tập trung đều là các loại quái thai, trên người đều mang tuyệt kỹ, hơn nữa bọn họ có một loại phẩm chất mà quân nhân bình thường không có, đó chính là vì hoàn thành nhiệm vụ, có thể bất chấp tất cả mọi giá.
Chính bởi vì có một loại dũng khí này, cho nên lực lượng của Long Hồn mới có thể khiến cho rất nhiều bộ đội đặc chủng trên toàn thế giới đều sợ hãi, thậm chí cũng không dám trêu chọc.
"Biết tại sao cô không nên đi theo rồi chứ?" Ngồi ở trên bậc thang bên lề đường, Vương Phong nhìn vẻ mặt Đường Ngả Nhu mệt mỏi nói.
Ngoại trừ Đường Ngả Nhu ra, mỗi một người bọn họ đều là tu sĩ, đừng nói là bận rộn nửa ngày, cho dù là bận rộn hai ngày bọn họ cũng sẽ không cảm giác mệt mỏi.
"Ai nói không nên đi theo?" Nghe được lời Vương Phong nói, Đường Ngả Nhu lại mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không chịu thua.
"Vậy tùy tiện, chỉ cần cô có thể bảo đảm không kéo chân sau của chúng tôi là được." Vương Phong mở miệng, sau đó chuyên tâm gặm bánh mì của mình.
Thời điểm ban ngày còn ăn thùng uống vại, cho tới bây giờ lại trở thành sinh hoạt ảm đạm gặm bánh mì để sống.
Ngồi ở chỗ này khoảng nửa giờ, bọn họ cuối cùng nghỉ ngơi dưỡng sức xong, chuẩn bị lại lên đường.
Tuy nhiên còn chưa chờ bọn họ đứng lên, bỗng nhiên cơ mặt bọn họ khẽ giật giật, bởi vì từ bốn phía xung quanh bọn họ không ngừng có tiếng bước chân truyền đến.
Cho dù tiếng bước chân này nhẹ vô cùng, nhưng ở trong đêm khuya tối tăm không có mấy xe cộ qua lại vẫn yên lặng đáng sợ, cho nên đừng nói là đám người Vương Phong, cho dù là Đường Ngả Nhu chỉ là người bình thường cũng đã cảm giác được.
Đương nhiên, bất kể là có người nào bao vây bọn họ, đám người Vương Phong đều không lộ ra chút hoảng loạn nào, vẫn là một câu nói kia, ở dưới lực lượng tuyệt đối, cái gì cũng trở nên nực cười.
"Một lát nữa cô đi theo sau lưng tôi là được, tôi sẽ bảo vệ cho cô." Vương Phong mở miệng, trực tiếp kéo Đường Ngả Nhu ra phía sau người mình.
Cho dù động tác Vương Phong có chút thô lỗ, nhưng Đường Ngả Nhu cũng không nói gì thêm, mà yên tâm nấp ở phía sau của hắn.
Ở trong mắt người bình thường, cô là một cảnh sát có thể bảo vệ bọn họ, nhưng hiện tại, cô cuối cùng trở thành đối tượng cần được bảo vệ trong mắt người khác.
Cảm giác nầy vẫn khiến cho Đường Ngả Nhu thật sự cảm thấy vô cùng hưởng thụ, từ nhỏ đến lớn, cha cô mỗi ngày đều bận công tác, rất ít có thời gian để ý tới cô, cho nên đây vẫn là lần đầu tiên cô cảm giác mình được người bảo vệ.
Cho dù Vương Phong bình thường nhìn qua rất lưu manh, thậm chí nhiều lúc hắn làm cô tức giận hận không thể cắn chết hắn, nhưng ở thời điểm mấu chốt, Vương Phong lại chưa bao giờ trốn tránh, đây là điều rất nhiều người cũng không thể đủ so sánh được.
Có người, biểu hiện ra nhìn qua chính trực, thật ra chính là một kẻ trong bụng đầy ý nghĩ xấu, lại giống như một con sói đội lốt cừu, người như vậy mới thật sự là bại hoại cặn bã.
Thân là cảnh sát nhiều năm như vậy, Đường Ngả Nhu không biết đã gặp qua bao nhiêu người như vậy, cho nên hiện tại Vương Phong như vậy, không thể nghi ngờ lại khiến cô cảm thấy
một lực hấp dẫn trí mạng.
Có một câu nói rất hay, càng là người phụ nữ cường đại, lại càng muốn tìm được một người đàn ông còn mạnh hơn cô, bởi vì chỉ có như vậy, các cô mới có thể thật sự cảm giác được quan tâm, có khả năng trốn ở phía sau người đàn ông như vậy làm một cô gái nhỏ.
"Tất cả mọi người cẩn thận một chút, có khoảng ba mươi người." Lúc này, Vương Phong mở miệng nói.
"Ha ha, đừng nói là ba mươi người, cho dù là ba trăm người, ngày hôm nay tôi cũng phải đánh cho tất cả bọn họ ngã ở nơi đây." Người mở miệng là Uông Dương, giọng điệu của hắn vô cùng bừa bãi.
Đương nhiên hắn cũng bản lĩnh để bừa bãi, hắn ở trong quân khu đã vô cùng xuất sắc, có thể ở thời điểm trước khi thi đấu tuyển chọn, hắn biểu hiện cũng không mấy xuất sắc, nhưng dù sao tất cả đều là tu sĩ, điều này lại giống như hai người lớn đánh nhau, bọn họ có thể phân ra thắng bại, nhưng bất kể là người nào, đánh trẻ con cũng quá tàn bạo.
"Một người chịu trách nhiệm một bên." Lúc này, Hắc Ưng mở miệng, hắn còn hoạt động tay chân của mình trước.
Cả ngày nay, hắn gần như không có động thủ qua, hiện tại cuối cùng đã tới lúc bọn họ cùng nhau thi triển ra thân thủ.
Cho dù đánh ngược những sát thủ tay mơ này chỉ có chút điểm, nhưng cũng cần bọn họ tự tay động thủ mới được.
"Tôi đoán tất cả sát thủ đều tập trung ở chỗ này, một lần hành động tiêu diệt bọn họ, chúng ta có thể nghỉ ngơi." Người mở miệng là Phương Thành, hắn căn bản không để những người này vào mắt.
"Ha ha, Vương Phong, mày cuối cùng rơi vào trong tay tao." Lúc này, một tiếng cười khà khà đầy quái dị từ chỗ lối rẽ truyền đến, một người mặc áo bào đen từ nơi đó đi ra, nghe âm thanh hẳn chính là Hoa Phong không sai.
Người này thế chấp tập đoàn của mình rồi chạy, không ngờ hắn lại vẫn đợi ở trong thành phố Trúc Hải không đi, quả thật là chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất.
Ở bên cạnh hắn còn có một người áo đen đang đứng, người này không giống với những người khác, bởi vì không ngờ người này cũng là một tu sĩ Nội Kình, điều này lại khiến cho đám người Vương Phong cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Người xung quanh bọn họ đều là một đám sát thủ bình thường, tại sao người này lại là một tu sĩ?
"Hoa Phong, ông không cảm thấy ông cao hứng như vậy có phần quá sớm sao?" Nhìn thấy được Hoa Phong, Vương Phong cười lạnh nói.
"Không ngờ mày nhận ra tao." Nghe được Vương Phong nói vậy, Hoa Phong có chút giật mình, tuy nhiên nếu đã nhận ra, hắn cũng không nhất thiết phải che giấu nữa, hắn trực tiếp kéo cái mũ trên trên đỉnh đầu của mình xuống.
Trước kia Hoa Phong nhìn qua có khí chất của thương nhân thành công, còn có uy nghiêm của người cấp trên, nhưng Hoa Phong hiện tại ngoại trừ vẻ mặt điên cuồng, cũng chính là trong mắt tràn ngập thù hận vô tận, hắn đã để cho thù hận hoàn toàn che đôi mắt, đạt tới này một loại cực đoan không gϊếŧ hắn thề không bỏ qua.
"Nói cho mày biết Vương Phong, vì để cho chúng mày mắc câu, chúng tao thậm chí không thông báo cho những người khác rời đi, nói vậy hiện tại chúng mày nhất định có cảm giác vô cùng mệt mỏi đi? Tao biết mày thật sự có tài, chỉ có điều bây giờ, mày vẫn phải chết ở chỗ này cho tao." Hoa Phong mở miệng, khiến cho đám người Vương Phong đều lộ ra lo sợ không yên.
Không trách được càng về sau, bọn họ tìm được càng ít người, hóa ra đám người đó đã bỏ chạy, hơn nữa những người này quả nhiên có chút bản lĩnh, vẫn ở trong bóng tối theo dõi bọn họ.
Có thể làm được chuyện này mà không để cho bọn họ phát hiện, không hổ danh là tổ chức sát thủ tốn rất nhiều tiền mời tới.
Tuy nhiên Hoa Phong cũng thật sự quá ngốc, hiện tại vẻ mặt của dám người Vương Phong thật sự mệt mỏi, nhưng sự mệt mỏi này là bởi vì mấy giờ không tìm được người, về phần là thân thể mệt, đó là chỉ là chuyện có lẽ mà thôi.
Chỉ có thể nói năng lực quan sát của Hoa Phong này thật sự rất kém, đáng đời cho hôm nay phải chôn thân tại đây.
"Đáng tiếc, một đám tiểu tử trẻ tuổi ngày hôm nay lại đều phải chết ở chỗ này, yên tâm, các người đều phải chôn cùng với con trai tao."
"Tô lại thấy ông sẽ đi cùng với con trai của mình, như vậy hai cha con ông ở trên con đường xuống hoàng tuyền cũng có người làm bạn." Bỗng nhiên, khóe miệng cong lên Vương Phong hiện ra một nụ cười lạnh lùng, sau đó lại nhìn thấy được bóng dáng của hắn lóe lên, không ngờ trong chớp mắt liền vọt tới trước mặt Hoa Phong, nắm thật chặt cổ của hắn, nhấc toàn thân hắn lên.
"Mày..." Cảm giác được hai chân của mình trong nháy mắt rời khỏi mặt đất, trên mặt Hoa Phong hiện ra vẻ không thể tin nổi, tốc độ của hắn... làm sao có khả năng nhanh như vậy.
"Yên tâm đi, công ty của ông bây giờ là của tôi." Vương Phong mở miệng, sau đó không chút lưu tình dùng sức, trực tiếp bóp nát cổ của Hoa Phong.
Không sai, chính là bóp nát, người này vì gϊếŧ hắn, có thể nói là đạt tới mức độ mất trí, người như vậy, Vương Phong căn bản sẽ không cần khách khí với hắn, chỉ là gϊếŧ chết hắn như vậy vẫn quá lợi cho hắn rồi.
"Động thủ!"
Nhìn thấy được Vương Phong trong nháy mắt lại gϊếŧ chết một người, đám người Hắc Ưng cũng không do dự, trực tiếp lao vọt ra bốn phương tám hướng.
Người ẩn nấp ở trong bóng đêm cũng không có hiện thân, nhưng điều này không cản trở bọn họ gϊếŧ người, một bên là tu sĩ, một bên là sát thủ bình thường, cho nên chiến đấu vừa mở màn, hoàn toàn chính là thế cục nghiêng về một phía.
Thậm chí vào lúc này, Đường Ngả Nhu cũng không cần người đi bảo vệ, bởi vì căn bản không có một sát thủ có thể lướt qua tuyến phòng ngự của đám người Hắc Ưng xông lại.
Tiếng kêu rên từ trong bụi cỏ không ngừng truyền đến, cùng mới mùi máu thoang thoảng.
Chỉ với chưa đầy hai phút, cuộc chiến đấu đã kết thúc, đám người Hắc Ưng lộ ra vẻ mặt thoải mái từ trong bóng tối đi ra, không có bị chút thương tích nào.
Điều này thật sự quá tàn bạo, một chút áp lực cũng không có.
Những sát thủ này không có dùng súng ống, tất cả đều sử dụng vũ khí lạnh, bởi vì một khi có tiếng súng vang lên, chắc hẳn không cần tới mười phút, chỗ này sẽ bị bao vây lại.
Sát thủ nổi tiếng chân chính đều sử dụng vũ khí lạnh, người sử dụng vũ khí nóng cực ít, đây đã là nhận thức chung của giới sát thủ.
Hơn nữa chân chính cao thủ cũng không sử dụng các loại súng ống, cái này cũng không có thể nào thể hiện ra được sự cường đại của bọn họ.
"Tôi gϊếŧ bảy tên." Lúc này Uông Dương mở miệng, trên mặt đầy ý cười.
"Tôi mạnh hơn anh, tám tên." Lại một một thành viên của đội Long Hồn mở miệng, giọng điệu vô cùng thoải mái.
"Lăn."
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Dị Năng
- Cực Phẩm Thấu Thị
- Chương 240: Quá tàn bạo