"Nếu muốn bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, vậy anh còn đứng ở chỗ này làm gì? Chờ tôi dẫn đường cho anh sao?" Vương Phong liếc mắt nhìn Tề đoàn trưởng, khiến cho người này cười gượng một tiếng, vội vàng phát ra mệnh lệnh.
Nhiệm vụ lần này có liên quan đến cái mạng nhỏ của hắn, cho nên hắn chắc chắn phải liều chết trấn thủ ở nơi đó, vào giờ phút này, hắn có một loại cảm giác giống như lên trên chiến.
Tề đoàn trưởng dẫn theo người nhanh chóng rời khỏi đó, chắc hẳn bọn họ tiến đến chỗ cửa hàng châu báu, nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, Vương Phong cũng thở hắt ra một hơi.
Cho dù những người này có thân thủ kém hơn người của lực lượng Long Hồn, nhưng trong tay mỗi người bọn họ đều có súng, bảo vệ mấy người bình thường chắc hẳn không thành vấn đề, chỉ cần đám người chị Tuyết an toàn, Vương Phong mới có thể buông tay đi làm bất cứ chuyện gì.
"Lưu cục trưởng, không nên tuyên bố bất kỳ tin tức gì có liên quan đến nơi đây, nếu xảy ra sơ suất gì, bản thân anh nhìn mà làm." Ở trong phòng họp của Cục cảnh sát, Diêu Uyên nhìn cục trưởng Cục văn hóa nói.
"Yên tâm đi, tôi biết nên làm như thế nào." Lực lượng của Long Hồn trâu bò như vậy đã xuất phát, ngay cả máy bay chiến đấu cũng lái tới, nếu như chuyện này được truyền đi, còn không biết sẽ gây ra nhiễu loạn tới mức nào, cho nên cách thức tốt nhất chính là giải quyết được căn nguyên của vấn đề, không thể để cho chuyện nơi đây được truyền ra ngoài.
"Đường lão huynh, để cho người của anh rút trở về trước đi, chắc hẳn chúng ta sẽ không giúp được gì." Lúc này, Diêu Uyên lại nhìn Đường Quốc Quang cười khổ nói.
"Được rồi." Đường Quốc Quang gật đầu, hắn ngược lại không nói gì thêm, lực lượng Long Hồn người ta còn không để cho quân khu nhúng tay vào, bọn họ chỉ có mười mấy người cảnh sát có tác dụng cái rắm.
So với thả bọn họ ra bên ngoài, còn không bằng gọi trở về, không nên cản trở người ta bắt người.
"Cha, cha gọi bọn con quay về làm cái gì? Cha có biết cha đang làm gì hay không?" Sau khi Đường Quốc Quang phát mệnh lệnh ra ngoài còn chưa tới mười phút, cửa lớn của phòng họp đã bị đẩy ra, Đường Ngả Nhu hấp tấp từ bên ngoài vọt vào, vẻ mặt tức giận.
Lần này có vụ án lớn như vậy rơi vào thành phố Trúc Hải, Đường Ngả Nhu lại bận tối mày tối mặt, nhưng hiện tại cha cô không ngờ bảo tất cả bọn họ đều trở lại, vậy không phải là có ý mặc kệ đám sát thủ kia sao?
Những người này lại đến đây gϊếŧ Vương Phong, bọn họ cũng không quan tâm, vậy Vương Phong chẳng phải sẽ chết không có chỗ chôn sao?
Cho dù cô vừa gặp Vương Phong, phần lớn đều tranh cãi, nhưng nhìn Vương Phong chết, cô lại làm không được, xuất phát từ việc công, cô là cảnh sát, có nghĩa vụ phải xử lý chuyện như vậy, xuất phát từ tư, cô và Vương Phong lại có một quan hệ thân mật, cô càng không thể khoanh tay đứng nhìn hắn gặp chuyện không may được.
Cho nên hiện tại vừa vào cửa, cô lại trực tiếp trút giận lên người cha mình.
"Cha đương nhiên biết mình đang làm gì.”
Nhìn thấy được vẻ mặt con gái mình tức giận như vậy, Đường Quốc Quang cũng cảm giác có chút bất đắc dĩ, con nói xem, con là một đứa con gái, mỗi ngày chạy khắp nơi bắt kẻ trộm giống như đàn ông vậy, thậm chí còn muốn tích cực hơn cả đàn ông, con cứ như vậy ai còn dám cưới con nữa?
"Nếu cha biết cha đang làm gì, vậy tại sao cha lại bảo chúng con rút lui về hết, cha có biết cha làm như vậy sẽ hại chết Vương Phong hay không?"
"Cha làm sao có thể hại chết hắn được, hắn đã gọi tới người còn lợi hại hơn, chúng ta đi cũng khiến cho bọn họ vướng bận, chẳng bằng rút về."
"Cha nói Vương Phong gọi tới người trong lực lượng của hắn sao?" Nghe được cha nói vậy, Đường Ngả Nhu thoáng cái lại kịp phản ứng, cô mở to hai mắt nhìn hai chiếc máy bay chiến đấu còn đỗ ở bên ngoài. Vừa rồi, lúc bọn họ trở lại nhìn thấy cũng giật mình không nhỏ.
Đây là quan lớn nào tới vậy? Thậm chí ngay cả máy bay chiến đấu cũng có thể bay tới cửa Cục cảnh sát, hiện tại vừa nghe được cha mình nói vậy, cô đương nhiên lập tức hiểu ra.
"Đúng vậy, đội viên của hắn đều tới, còn nói không cho chúng ta nhúng tay vào, con nói chúng ta có thể làm sao chứ?" Đường Quốc Quang cười gượng.
"Không được, con muốn đi tìm Vương Phong." Đường Ngả Nhu mở miệng, vội vàng móc điện thoại di động của mình ra.
"Con muốn làm gì hả?" Nhìn thấy được động tác của con gái, Đường Quốc Quang giật mình, vội vàng cướp lấy điện thoại di động trong tay của Đường Ngả Nhu lại.
Người ta hiện tại đi ra ngoài gϊếŧ người, Đường Ngả Nhu con đi theo chẳng phải khiến cho mọi chuyện càng loạn hơn sao?
Hơn nữa, con gái mình có bản lĩnh gì, trong lòng Đường Quốc Quang tất nhiên hiểu rõ, cô ở trong Cục cảnh sát học được chút bản lĩnh như vậy, đi theo bọn họ nhất định sẽ chỉ gây thêm phiền phức.
"Con đi hỗ trợ." Đường Ngả Nhu mở miệng nói.
"Cha thấy con đi là muốn gây trở ngại chứ hỗ trợ cái gì? Ngả Nhu, cha không muốn nói con, nhưng con nói xem, con cũng đã trưởng thành, cả ngày chỉ biết có đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, còn ra thể thống gì nữa?"
"Con làm cảnh sát không phải là do cha yêu cầu con sao sao? Hiện tại cha lại nói ngược lại con, khi mẹ con qua đời cha đã nói với mẹ thế nào, cha nói cha sẽ không ép con làm bất kỳ chuyện gì con không thích, hiện tại cha trả điện thoại lại cho con."
"Những chuyện khác cha có thể không quan tâm, nhưng đám người Vương Phong là đi gϊếŧ người, con đi theo làm cái gì, cha tuyệt đối không cho phép." Giọng nói của Đường Quốc Quang cũng trở nên nghiêm nghị.
"Cha không cho phép cũng vô dụng, con lập tức đi ngay." Nói xong, Đường Ngả Nhu xoay người rời đi, Đường Quốc Quang thấy vậy cũng tức giận.
"Giữ nó lại." Đường Quốc Quang mở miệng, lập tức lại có hai người cảnh sát trên mặt lộ ra vẻ đau khổ ngăn cản đường đi của Đường Ngả Nhu.
Chỉ là Đường Ngả Nhu ở Cục cảnh sát lại có tiếng hung tàn, cho nên hai người cảnh sát này căn bản không ngăn cản được cô, thoáng cái cả hai lại bị đánh ngã trên đất, kêu rên không dừng.
"Ngả Nhu, con đứng lại đó cho cha." Nhìn thấy được con gái tông cửa xông ra, Đường Quốc Quang cũng vội vàng đuổi theo.
"Cha, nếu như cha còn nhận con là con gái thì cha đừng đi với con, hiện tại con muốn đi làm chuyện con muốn làm." Đường Ngả Nhu nói một câu lại trực tiếp khiến Đường Quốc Quang phải dừng bước.
Vợ hắn qua đời sớm, chỉ để lại Đường Ngả Nhu và hắn, nếu như con gái không nhận hắn, vậy hắn thật sự chẳng còn ai, như vậy cho dù là hắn xuống dưới, vợ hắn cũng sẽ không tha thứ cho hắn.
"Lão Đường à, tôi thấy ông cứ để cho con bé đi đi, có Vương Phong ở đó, tôi nghĩ con bé sẽ không xảy ra chuyện gì đâu." Lúc này, Diêu Uyên đi tới vỗ nhẹ vào vai Đường Quốc Quang nói.
"Cũng được." Thở dài một hơi, trong nháy mắt Đường Quốc Quang giống như già nua mấy chục tuổi vậy, bởi vì hắn chỉ có một đứa con gái như vậy, cho nên từ nhỏ ngoại trừ khi Đường Ngả Nhu đi học ở trường cảnh sát ra, thời gian còn lại cô đều bị hắn giam cầm ở trong phạm vi thành phố Trúc Hải nho nhỏ này, cũng không thể đi đâu.
Lại nói tiếp, mấy năm nay khẳng định trong lòng nha đầu kia cũng có oán khí không nhỏ, chỉ là không có nói ra mà thôi, hiện tại hắn chỉ hy vọng Vương Phong thật sự có thể trả lại cho hắn một cô con gái hoàn hảo không hao tổn.
Đường Ngả Nhu tùy tiện lấy điện thoại từ trong tay của một người cảnh sát, nhanh chóng gọi tới cho Vương Phong.
"Alo? Ai gọi tới vậy?" Ở cách nơi đó chừng mấy dặm, đám người Vương Phong đang ở trong một khách sạn, chờ thức ăn mang lên.
Cho dù đám người Hắc Ưng tới giúp hắn bắt sát thủ, nhưng sát thủ này còn chưa có bắt, bọn họ lại dây dưa bắt Vương Phong mời ăn cơm.
Ở lực lượng của Long Hồn, bọn họ ăn đều là loại thức ăn dinh dưỡng cao, cũng sớm ăn tới chán ngấy, cho nên thật vất vả ra ngoài một lần, bọn họ đương nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội có một bữa cơm no đủ như vậy.
Đối với yêu cầu nho nhỏ như vậy, Vương Phong đương nhiên đáp ứng vô điều kiện, đừng nói chỉ ăn một bữa, cho dù ăn một năm như vậy, Vương Phong cũng trả nổi.
"Alo, ai vậy?" Nghe điện thoại, Vương Phong nói.
"Tôi là Đường Ngả Nhu, các người hiện tại đang ở đâu?" Trong điện thoại vang lên giọng nói của Đường Ngả Nhu, khiến cho Vương Phong sửng sốt, nha đầu kia nghĩ như thế nào lại gọi điện thoại tới cho mình?
"Chúng tôi đang ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, cô có chuyện gì không?"
"Anh nói thẳng ra đang ở chỗ nào, tôi đến tìm anh." Đường Ngả Nhu nói vô cùng dứt khoát, lại làm cho Vương Phong dở khóc dở cười, mình ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ, cô ta tới làm cái gì.
"Tôi đã nói tôi đang thi hành nhiệm vụ, nếu như không có chuyện gì lớn, tôi lại cúp máy đây." Vương Phong mỉm cười nói.
"Nếu như anh không nói cho tôi biết, anh ở chỗ nào, tôi lại nói cho Tiểu Tuyết biết anh ngủ với tôi." Đường Ngả Nhu nói ra lời lẽ kinh người, khiến cho Vương Phong mới uống nước, thoáng cái lại phun ra.
Đồng thời hắn phun vô cùng chuẩn xác, mấy thành viên của đội Long Hồn ngồi đối diện hắn đều trúng đạn, trong đó bao gồm cả Hắc Ưng và Phương Thành.
Lần này, trong nháy mắt sắc mặt mấy người đều đen lên, má nó đặc biệt phun tới trên người chúng tôi như vậy là có ý gì hả?
"Thật ngại quá." Nhìn mấy người bọn họ lộ ra vẻ mặt xin lỗi, Vương Phong chạy thoát thân, mãi đến khi hắn đi tới trong đại sảnh của khách sạn, lúc này hắn mới một lần nữa đặt điện thoại ở trên tai của mình.
"Đường Ngả Nhu, cô rốt cuộc muốn làm gì?" Người phu nữ này không phải vẫn luôn rất cường thế sao? Không ngờ lại nghĩ đến sử dụng thủ đoạn như vậy tới uy hϊếp mình.
Cái này cũng thật sự quá đáng rồi, sử dụng mật báo tới uy hϊếp mình, điều này hình như không phù hợp với tác phong của cô ta.
"Tôi muốn chấp hành nhiệm vụ cùng các anh, anh bớt nói lời dư thừa, trực tiếp nói cho tôi biết anh ở chỗ nào, nếu như anh không nói, bây giờ tôi lập tức đi tìm Tiểu Tuyết."
"Tôi... nhổ vào." Sửng sốt đủ năm giây, trong miệng Vương Phong mới giống như gió bão thốt ra hai chữ này.
"Được rồi, cô điên thật rồi, tôi đang ở trong khách sạn xx, tôi ở trong đại sảnh chờ cô, anh tới là có thể nhìn thấy được."
Cúp điện thoại, trong lòng Vương Phong vô cùng khó chịu, không ngờ hắn lại để cho một người phụ nữ uy hϊếp mình, nhiệm vụ nguy hiểm như thế, người khác đều trốn xa được bao nhiêu thì trốn xa bấy nhiêu, cô thì hay rồi, còn muốn tự mình xông tới, cô thực sự không muốn sống nữa à?
Hơn nữa cô ta không ngờ nghĩ đến sử dụng chiêu số hạ lưu như vậy tới uy hϊếp mình, đây cũng quá hãm hại rồi. Tuy nhiên, Vương Phong thật sự sợ cô làm loạn.
Mình thật vất vả mới mới ở cùng với đám người Bối Vân Tuyết và Tử Sa, nếu như lại thêm một người nữa, cố gắng của Vương Phong cuối cùng chỉ có thể trôi theo dòng nước, mấy chục năm trước sống lưu manh, Vương Phong cũng không muốn tiếp qua loại cuộc sống thê thảm này nữa.
Ngày tháng như vậy, hiện tại hắn suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đáng sợ.
Hắn ở chỗ này chờ chỉ khoảng có vài phút, Đường Ngả Nhu quả nhiên từ bên ngoài khách sạn vọt vào, cô như vậy khiến cho không ít người đều cảm thấy kinh ngạc khác thường.
"Ở đây." Nhìn thấy Đường Ngả Nhu, Vương Phong vẫy vẫy tay.
"Thế nào lại chỉ có một mình anh, đội viên của anh đâu rồi?" Đường Ngả Nhu nhìn xung quanh, lại chỉ thấy có một mình Vương Phong.
"Bọn họ ở trong phòng, cô nói đi, cô rốt cuộc muốn làm gì?" Vương Phong bắt chéo chân, hỏi.
"Tôi muốn chấp hành nhiệm vụ cùng các anh, thế nào, tôi đủ chí cốt chứ, ở trước mắt tình cảnh như vậy vẫn muốn giúp anh." Đường Ngả Nhu rất “đàn ông” nói.
"Thôi đi, tôi tình nguyện cô đừng tới, nói đi, tôi biết ý đồ thật sự của cô khẳng định không phải là cái này, nói xem tại sao cô lại muốn tới đây?"
"Được rồi, tôi là muốn học công phu nhưng anh không chịu dạy tôi, không chừng đội viên của anh sẽ chịu dạy, anh nhanh dẫn tôi đi gặp hắn đi."
Sở dĩ Đường Ngả Nhu vội vàng tìm Vương Phong, một là lo lắng cho an toàn của hắn, thứ hai cũng là muốn mở mang kiến thức một chút về thành viên của đội Long Hồn chân chính, cô còn muốn từ chỗ của bọn họ học được một chiêu nửa thức.
Lực lượng của Long Hồn, trước đây cô cũng chỉ được nghe nói, cho dù Vương Phong là thành viên của đội Long Hồn, nhưng cô từ trên thân Vương Phong lại không nhìn ra nửa điểm tiềm chất quân nhân, quả thực giống như tên lưu manh, trong lòng cô thật sự không thể nào liên hệ được giữa Vương Phong và lực lượng của Long Hồn cao cấp nhất Trung Quốc kia.
Hơn nữa, lần trước cô hết nhõng nhẽo lại cứng rắn như vậy, Vương Phong cũng không dạy cô công phu, cuối cùng cô còn lấy thân thể của mình trả giá, lưu manh này mới bằng lòng đáp ứng cô, chỉ là đến bây giờ, ngay cả chút da lông cô cũng không có học được.