Phương Như Nguyệt tức giận nói: "Con không hiểu rõ con người của ông ta tại sao còn giới thiệu cho chúng ta?"
"Mẹ, mẹ cũng đừng oán trách anh ấy nữa, anh ấy cũng không muốn như vậy mà!" Khương Ngọc Tuyết vội vàng nói: “Con bảo chuyện này muốn trách thì phải trách Diệp Lâm"
Phương Tuệ ngạc nhiên: “Chuyện này thì liên quan gì đến Diệp Lâm?"
"Sao lại không liên quan được?" Khương Ngọc Tuyết bực minh: "Ngay từ đầu anh ta đã nói ông chủ Chu là một kẻ lừa đảo! Nói vậy tức là anh ta đã sớm biết rõ ràng thân phận của ông chủ Khang rồi."
"Nhưng anh ta lại không nói ra thân phận thật sự của ông chủ Chu mà ngược lại còn nói này nói nọ sau lưng chúng ta! Bố mẹ trước giờ vẫn luôn hành sự thận trọng như vậy mà tại sao lần này lại vội vã đầu tư như thế?"
"Còn không phải bị cái tên Diệp Lâm này làm cho kích động à! Nếu không phải do Diệp Lâm cứ lẩm bẩm ông chủ Chu là một tên lừa đảo thì liệu chúng ta có nhất thời nóng vội mà chuyển luôn một nghìn năm trăm tỷ đồng đi như thế không?"
Khương Kiến Công và Phương Tuệ mặt mày cau có, bắt đầu giận Diệp Lâm.
Hoàng Lương nghe xong mắt sáng lên, gật đầu lia lịa: "Đúng, Ngọc Tuyết nói không hề sai! Diệp Lâm này lòng dạ độc ác, anh ta cố ý làm vậy mà!"
"Còn nữa, nếu anh ta đã biết ông chủ Khang là một tên lừa đảo thì tại sao không lập tức ngăn ông ta lại?"
"Anh ta rõ ràng biết chúng ta đang bị lừa mà cuối cùng vẫn giương mắt nhìn ông chủ Khang chạy trốn."
"Tên này đúng là mưu mô quá, anh ta chính là muốn để chúng ta đầu tư bị thất bại, muốn để cả nhà chúng ta rơi vào tình cảnh khốn khó mà."
"Như này thì chị Ngọc Hạ cũng khó mà thoát khỏi anh ta rồi."
Nghe đến đây, Khương Kiến Công nhịn không nổi nữa mà nổi giận đùng đùng đập tay xuống bàn: “Tên súc vật này quá bỉ ổi rồi."
Phương Như Nguyệt nén nước mắt mà nói: "Con người sao có thể ác độc đến vậy chứ!"
"Đúng là lòng người khó đoán mà!" Hoàng Lương hạ giọng nói: “Bố mẹ, tên Diệp Lâm này nhìn thì có vẻ thật thà và nhân hậu nhưng thực ra thì lại lòng dạ độc ác."
"Mọi người xem xem, dạo này anh ta lừa gạt chị Ngọc Hạ đến mức nào rồi."
"Ngọc Hạ nghe lời của hai con nhất, thế mà gần đây phản đối các con bao nhiêu lần rồi?"
"Còn không phải bị tên Diệp Lâm kia dạy hư rồi à!"
Khương Kiến Công giận run cả người: "Tên chết tiệt này, anh ta muốn bám riết vào Ngọc Hạ mà, điều này căn bản là không thể nào."
"Trừ khi tôi chết rồi, nếu không thì hai đứa nó bắt buộc phải ly hôn!"
Phương Như Nguyệt cũng hùa theo mà gật đầu: “Đúng, nhất định phải bắt chúng nó ly hôn! Để lát nữa tôi đi tìm luật sư..."
"Mẹ!" Hoàng Lương vội ngăn lại: “Tạm thời đừng vội vàng, thật ra cái tên Diệp Lâm này vẫn có một chút giá tri."
"Giá trị?" Phương Tuệ thấy khó hiểu.
Hoàng Lương cười cười, nói nhỏ: "Nếu như Diệp Lâm đồng ý chịu trách nhiệm về phía công ty nói rằng anh ta đã ăn cắp con dấu rồi lấy đi của công ty một nghìn năm trăm tỷ đồng"
"Vậy thì chuyện này không còn liên quan gì đến chúng ta! Không quan tâm là bố mẹ hay chị Ngọc Hạ đều không phải gánh vác trách nhiệm về chuyện này."
Khương Kiến Công và Phương Tuệ như thấy hy vọng, đây ngược lại cũng là một cách hay! Diệp Lâm rời khỏi tập đoàn Hoàng thị không được bao lâu thì nhận được điện thoại của Phương Tuệ báo anh về nhà có chuyện cần thương lượng.
Khi bước vào thì Khương Kiến Công, Phương Tuệ và Hứa Ngọc Tuyết sớm đã ngồi ở phòng khách rồi.
"Diệp Lâm! Về rồi à, con mau ngôi đi!"
Khó mà thấy được bộ dạng nhiệt tình như bây giờ của Phương Tuệ! Trong lòng Diệp Lâm bắt đầu cảm thấy nghi ngờ vì trước giờ mấy người trong nhà này chưa hề đối xử tốt với anh, sao tự nhiên hôm nay lại khách sáo như thế?
"Mẹ, mọi người tìm con có việc gì à?"
Phương Tuệ nói: "À, thật ra cũng không có gì, chủ yếu là nói về chuyện của con và Ngọc Hạ"
Diệp Lâm nhíu mày, nhẹ nhàng nói: "Con sẽ không ly hôn với Ngọc Hạ đâu!"
Phương Tuệ lắc đầu: “Mẹ đầu có bảo con ly hôn với Ngọc Hạ đâu! Chỉ là mẹ muốn hỏi còn, con thật lòng thích Ngọc Hạ đúng không?"
Diệp Lâm gật đầu: "Con thật lòng yêu Ngọc Hạ!"
Phương Tuệ thầm vui mừng: “Vậy... Còn đồng ý làm bất kỳ chuyện gì cho Ngọc Hạ đúng không?"