Vọng Giang Viên! Biệt thự của Diệp Lâm.
Diệp Minh vẫn còn đang hôn mê, dược liệu mà Diệp Lâm cần còn thiếu một cây sen tuyết ngàn năm nên tạm thời không thể làm cho cô ấy tỉnh lại.
Trần Khánh Nguyên kính cẩn đứng trước mặt Diệp Lâm, ông ta là do Nam Bá Lộc đặc biệt phái tới để giúp Diệp Lâm làm việc.
“Cậu Diệp! Tôi đã nghe ngóng được rồi." Trần Khánh Nguyên trầm giọng nói nói: “Nhà họ Khương đã mời mấy ông chủ trong ngành y đến để đấu giá cô... cô Ngọc Hạ..."
Trong mắt Diệp Lâm lóe lên một tia lạnh lẽo, anh lạnh lùng nói: "Rất nhiều người đến sao?"
Trần Khánh Nguyên: "Có tám ông chủ đều là những người khá có năng lực trong ngành y! Nhưng chỉ cần cậu Diệp nói một câu, tôi có thể làm cho bọn họ không thể ra khỏi cửa!"
"Không cần!" Diệp Lâm xua tay, lạnh lùng nói: “Những người này dám mơ tưởng vợ của tôi thì làm sao tôi có thể buông tha cho bọn họ?"
"Cậu Diệp! Cậu muốn làm như thế nào xin cứ việc phân phó!" Trần Khánh Nguyên lập tức nói: “Hay là tôi phái người dìm bọn họ xuống sông Quảng Dương?"
"Vậy thì quá tiện nghi cho bọn họ rồi." Diệp Lâm nhẹ giọng nói: “Bây giờ là mười giờ rưỡi sáng! Trước bảy giờ tối, tôi muốn bọn họ đều phá sản! Có làm được không?
"Chuyện này..." Trần Khánh Nguyên sững sờ, chuyện này độ khó đúng là không thấp.
"Trên tiểu Quy Nguyên Đan còn có đại Quy Nguyên Đan, hiệu quả gấp mười lần tiểu Quy Nguyên Đan." Giọng nói của Diệp Lâm lành lạnh nói: "Nếu cho ông phương thuốc này..."
Tiểu Quy Nguyên Đan đã có giá trị hơn bảy mươi tỉ! Vậy đại Quy Nguyên Đan phải có giá tới hơn ba trăm tỉ.
Trần Khánh Nguyên lập tức đứng thẳng người hưng phấn nói: "Cậu Diệp! Cậu đừng lo lắng! Nếu trước năm giờ tối tôi không làm cho bọn họ phá sản, tôi sẽ đem đầu tới gặp cậu!"
"Không cần năm giờ!" Diệp Lâm xua tay: “Nói bảy giờ là bảy giờ! Tôi muốn bọn họ biết! Do bọn họ dính tới chuyện này mà phải phá sản!"
Trần Khánh Nguyên: "Yên tâm! Tôi nhất định sẽ xử lí ổn thỏa!"
Sáu rưỡi tối, cả nhà Khương Ngọc Hạ vội vã đến biệt thự nhà họ Khương! Khương Trường Viễn đích thân gửi thông điệp tới bọn họ... Nếu tối nay không đến, anh ta sẽ trực tiếp gọi cảnh sát bắt cả nhà bọn họ.
Vừa bước vào Phương Tuệ lại bắt đầu dặn dò: "Lát nữa thấy ông cụ phải nói rõ ràng cho ông ấy biết! Chuyện này do Diệp Lâm làm không liên quan gì đến chúng ta... Muốn tìm thì cứ tìm Diệp Lâm đi!"
Khương Kiến Công mạnh mẽ gật đầu, Khương Ngọc Hạ đang muốn mở miệng nói chuyện Phương Tuệ đã cả giận nói: "Con im miệng! Còn nói nữa là mẹ cùng bố con chết cho con xem!"
Cô đành bất đắc dĩ mà im lặng, hốc mắt rưng rưng.
Vào cửa đã thấy Khương Vĩnh Khánh cùng người nhà họ Khương đã đợi ở đó từ bao giờ.
"Bố..." Khương Kiến Công lập tức đi tới chào hỏi: "Bố nghe con nói! Tất cả chuyện này đều là do..."
“Được rồi! Con không cần nói!" Khương Vĩnh Khánh xua tay: “Dù sao chúng ta cũng là người một nhà nhưng bố cũng không thể đuổi cùng gϊếŧ tật mọi người được!"
Khương Kiến Công và Phương Tuệ vui mừng khôn xiết không ngừng nói: "Cảm ơn bố! Cảm ơn bố!"
"Tuy nhiên, mọi người nếu đã là một gia đình! Vậy tất nhiên cũng phải cân nhắc đến lợi ích của gia đình!" Khương Vĩnh Khánh liếc nhìn Khương Ngọc Hạ: "Ngọc Hạ! Tối nay có vài ông chủ lớn sẽ đến nói chuyện hợp tác với chúng ta! Tối nay, cháu phải tiếp đãi bọn họ cho tốt!"
“Hả?” Vẻ mặt Khương Kiến Công lập tức thay đổi rõ rệt: “Bố! Ý của bố là gì?"
"Vậy anh nói đó là ý gì?" Khương Vĩnh Khánhtrừng mắt nói.
"Bố! Con bé... con bé là cháu gái của bố..." Phương Tuệ vội nói.
Khương Vĩnh Khánh nói: "Nó là cháu gái của tôi! Vì vậy nó càng nên làm những việc có lợi cho gia đình chúng ta! Gia đình đã nuôi nấng nó nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không thể đóng góp chút gì cho gia đình sao?"
Phương Tuệ: "Nhưng... Bố... Bố đây là..."
“Câm miệng!" Khương Vĩnh Khánh tức giận: “Chỉ một câu thôi! Nếu tối nay nó chịu tiếp đãi khách quý cho tốt thì cả nhà các người sẽ không sao cả! Nếu chiêu đãi không tốt! Hừ! Đêm nay tất cả đều sẽ phải ngồi tù."