Chuyện đêm qua, để không lộ ra khả năng chữa bệnh của mình! Diệp Lâm đã nhờ Nam Bá Thiên thông báo rằng Diệp Lâm đã chữa khỏi bệnh cho con gái ông ta bằng một loại thuốc.
Sau khi nghe tin này Khương Khánh Quân và Khương Thanh Tuyết đều có suy nghĩ giống nhau, hai người bọn họ nghĩ ngay đến loại thuốc do công ty nghiên cứu và chế tạo! Đó là một loại thuốc được nghiên cứu cách đây hai năm nhưng không được thông qua xét duyệt và cũng không được nghiên cứu lại.
Tuy nhiên, đây không phải là mấu chốt, thuốc này đã chữa khỏi bệnh cho con gái của Nam Bá Thiên, đó mới chính là mấu chốt!
Nói cách khác, ở tầng chín đêm qua tất cả vinh dự đều phải thuộc về nhà họ Khương! Vậy mà kết quả là mọi thứ đã bị cả nhà Diệp Lâm lấy đi mất.
Khi nhà họ Khương biết được tất cả những chuyện này, bọn họ đã vô cùng tức giận! Khương Khánh Quân ngay lập tức quyết định sẽ khiến cả nhà Diệp Lâm phải trả giá đắt!
Tiếp điện thoại của Khương Khánh Quân, Khương Kiến Công đã sớm run lên vì sợ hãi.
"Diệp Lâm! Cậu... Cậu thật sự rất có bản lĩnh đấy! Nhìn những phiền phức mà cậu gây ra đi!" Phương Tuệ hai mắt đỏ bừng: "Muốn chết thì một mình cậu chết đi! Tại sao lại muốn kéo chúng tôi theo?"
"Diệp Lâm! Anh phải hại chết gia đình chúng tôi mới được sao?" Khương Thanh Tuyết phẫn nộ nói.
Khương Ngọc Hạ đứng bên cạnh Diệp Lâm vẻ mặt cũng rất ảm đạm... Là một nhân viên cấp cao của công ty, cô ý thức rất rõ sự nghiêm trọng của vấn đề này! Một khi làm lớn chuyện, Diệp Lâm nhất định sẽ phải ngồi tù!
"Diệp Lâm! Lần này anh thật sự quá bốc đồng rồi." Khương Ngọc Hạ nhẹ thở dài.
“Đây không phải bốc đồng, đây là chuyện mà kẻ ngu mới làm ra!" Khương Đình Hùng vỗ bàn: “Diệp Lâm! Cậu nói xem chuyện này cậu định giải quyết thế nào?"
“Không có chuyện gì lớn đâu." Diệp Lâm cười nhẹ: “Đừng lo lắng! Chuyện này con sẽ giải quyết!"
Phương Tuệ không nhịn được hỏi: "Cậu giải quyết? Cậu dùng miệng giải quyết sao?"
"Diệp Lâm! Cậu ham hư vinh thì thôi đi! Thế nào mà giờ còn học được cả cách khoác lác nữa? Cậu cùng Nam Bá Thiên đã thanh toán xong rồi! Cậu nghĩ ông ta sẽ giúp sao?"
"Nhà họ Khương đã chuẩn bị ra tòa kiện cậu! Chuyện này một khi đã làm lớn, nhà chúng ta sẽ cùng gặp họa!"
"Nhà chúng ta sao lại xui xẻo vậy chứ!? Sao lại gặp phải người vô dụng như cậu chứ!
Không có chút bản lĩnh nào còn chỉ biết tạo rắc rối! Trời ơi, đúng là không thể sống nổi mà..."
Phương Tuệ rú lên, khóc lóc như một người đàn bà chanh chua.
“Đủ rồi!” Khương Kiến Công gầm lên một tiếng: “Giải quyết chuyện lớn trước!"
"Chuyện này làm sao giải quyết được?” Phương Tuệ tức giận nói: “Ông còn không hiểu rõ bố ông sao?"
"Tôi..." Khương Kiến Công đột nhiên im bặt, ông ta biết Khương Khánh Quân sẽ không quan tâm đến cái gọi là tình cảm gia đình.
"Vấn đề này thực ra không phải là không có cách giải quyết..." Khương Thanh Tuyết đột nhiên nói.
"Cách gì?" Phương Tuệ vội nói.
Khương Thanh Tuyết nhìn Diệp Lâm, chậm rãi nói: "Chuyện này đều do Diệp Lâm làm. Nếu anh ta chịu gánh vác tất cả, vậy một nhà chúng ta không can hệ gì."
“Thanh Tuyết! Em đang nói cái gì vậy?” Khương Ngọc Hạ nóng nảy nói.
“Mẹ nghĩ con bé nói rất đúng!" Phương Tuệ hai mắt sáng lên: "Tất cả những chuyện này liên quan gì đến gia đình chúng ta? Diệp Lâm! Cậu đi tự thú đi... Toàn bộ chuyện này một mình cậu gánh vác lấy đi!"
“Mẹ!” Khương Ngọc Hạ vội la lớn: "Sao mẹ có thể làm như vậy?"
"Mẹ làm vậy thì sao chứ?" Phương Tuệ tức giận nói: “Chẳng lẽ không đúng sao? Chúng ta căn bản không biết cậu ta đã làm những chuyện này! Vậy thì có liên quan gì đến chúng ta chứ? Tại sao cả nhà lại phải chôn cùng cậu ta?"