Cuối cùng Diệp Lâm rốt cuộc cũng phải một mình bắt taxi về nhà.
Khương Kiến Công, Phương Tuệ ngồi trong phòng khách! Hình như đang đợi Diệp Lâm trở về.
"Cậu còn biết trở về? Nhìn bây giờ là mấy giờ, trong lòng cậu còn coi đây là nhà không!" Phương Tuệ tức giận mắng.
Diệp Lâm bất lực! Không cho anh ngồi xe, bây giờ lại hách sách vì sao anh đến muộn.
"Gần khách sạn thời đại không có taxi! Tôi phải đi bộ hai kilomet mới..." Diệp Lâm cố gắng giải thích.
Phương Tuệ không để Diệp Lâm nói xong mà trực tiếp ngắt lời anh: "Cậu đừng giải thích! Nếu cậu có khả năng thì mua xe đi, còn cần đi taxi sao?"
Khương Ngọc Hạ không nhịn được nói: "Mẹ! Chiếc xe đó là do Nam Bá Thiên đưa cho anh ấy! Là mẹ giành lấy của anh ấy."
"Con câm miệng!" Phương Tuệ tức giận nói: "Con không rõ sao? Chiếc xe kia thuộc về nhà chúng ta chứ liên quan gì đến cậu ta? Không có thuốc của chúng ta thì sao cậu ta cứu được con gái của Nam Bá Thiên."
Khương Ngọc Hạ lo lắng nói: "Sao mẹ lại không nói lý như vậy!"
“Mẹ không nói lý! Đó không phải là sự thật sao?” Phương Tuệ hét lên, tức giận chạy vào phòng.
Phương Tuệ tức giận mắng Diệp Lâm: "Cậu nhìn xem! Vì cậu mà Ngọc Hạ tức giận với tôi! Cậu không thể làm cho chúng tôi bớt lo được à."
Diệp Lâm thật sự không nói nên lời! Khương Ngọc Hạ rõ ràng là bị bà ta làm cho tức giận, như vậy mà cũng đổ lên đầu anh được.
“Quên đi! Thực sự không thể trông chờ gì vào tên phế vật như cậu được!” Phương Tuệ tức giận nói: “Nhanh lên! Cởi bộ đồ trên người ra, gói lại để Hoàng Lương tới lấy."
“Hả?” Diệp Lâm kinh ngạc, không phải nói bán rồi sao? Hoàng Lương cầm lấy như thế nào?
Phương Tuệ: "Hả cái gì hả? Hoàng Lương là doanh nhân! Quần áo cao cấp nên là của nó! Chẳng lẽ để cậu mặc bộ này đi dọn nhà vệ sinh?"
"Hơn nữa, mỗi năm Hoàng Lương cho gia đình bao nhiêu thứ? Ngoài việc ăn cơm ở nhà, cậu đã làm được gì cho gia đình rồi?"
“Mẹ, mẹ làm chuyện này cũng có phần quá đáng!” Khương Ngọc Hạ không nhịn được bước ra ngoài, nói: “Bộ đồ này là do Nam Bá Thiên đưa cho Diệp Lâm!"
Phương Tuệ nói: "Mẹ nhắc lại! Tất cả chuyện này đều do Nam Bá Thiên giao cho Khương gia, không liên quan gì đến Diệp Lâm! Mẹ muốn làm gì thì làm! Con quản được mẹ sao?"
"Nhưng..."
Khương Ngọc Hạ còn muốn nói chuyện nhưng bị Diệp Lâm ngăn lại.
"Không sao! Chỉ là một bộ quần áo."
Diệp Lâm bình tĩnh vào phòng đổi lại bộ quần áo khác, mang bộ đồ hiệu ra cho Phương Tuệ.
“Gói lại đi!” Phương Tuệ vẻ mặt chán ghét: “Cậu có thể động não một tý được không? Sao có thể cứ như vậy mà đưa cho em rể cậu được! Không thể tôn trọng em rể cậu một chút sao?!
Khương Ngọc Hạ khó chịu: "Đều là con rể của mẹ! Tại sao mẹ lại bên trọng bên khinh!
“Hừ! Con rể bình thường với một đứa phế vật ở rể có thể giống nhau sao?” Phương Tuệ vẻ mặt khinh thường: “Một người chỉ biết ăn bám còn một người lo toan mọi thứ cho nhà ta! Còn phải so sánh sao?"
Không lâu sau, Hoàng Lương vui vẻ đến, trên tay là hai túi quà.
Phương Tuệ lập tức nở nụ cười ấm áp chào hỏi, coi như là con ruột mà đối đãi.
Hoàng Lương đắc ý ngồi trong phòng khách tán gẫu cùng Khương Kiến Công và Phương Tuệ! Đồng thời yên lặng nhìn về phía phòng của Khương Ngọc Hạ, hiển nhiên là muốn nhìn Khương Ngọc Hạ.
KhươngNgocj Hạ hoàn toàn không ra ngoài khiến Hoàng Lương thất vọng.
"Mẹ! Bộ đồ này không tệ nha! Để con mặc thử!"
Hoàng Lương mừng rỡ chạy vào phòng ngủ thay bộ đồ đó.
“Có phải là hơi lớn không?” Phương Tuệ hỏi thăm vì dù sao Hoàng Lương cũng thấp hơn Diệp Lâm cái đầu.
“Không sao đâu ạ! Để con đem đi sửa lại một chút là được.” Hoàng Lương thực sự không nỡ cởi ra! Anh ta biết thương hiệu quần áo này! Nó là của Armani, một bộ cả trăm ngàn đô."
Sau khi mặc bộ đồ này và đi ra ngoài, nhất định sẽ làm mưa làm gió.
“Còn nữa!” Phương Tuệ gật đầu: “Diệp Lâm đứng ngốc sao vậy? Đi tìm túi xách đựng bộ quần áo này cho em rể của cậu đi!
“Không sao đâu mẹ, bộ đồ đó để cho anh rể mặc đi ạ!” Hoàng Lương cười ha ha: “Anh rể cũng không có đồ đẹp! Con là em rể cũng nên giúp đỡ chứ."
“Ồ! Tiểu Hoàng! Con thực tốt.” Phương Tuệ cười nói: “Diệp Lâm! Nhanh cám ơn Hoàng Lương đi!"
Diệp Lâm trầm mặc không nói! Anh ta mặc đồ mới của tôi rồi để bộ đồ cũ lại cho tôi! Thế mà còn bắt tôi cám ơn sao.