Chương 59
Ngay tức khắc, mặt mày cả đám Chu Tường An và Chu Nghĩa Hưng tái nhợt, không mảy may có chút màu máu.
Vương Thái Bình suýt thì bật khóc thành tiếng, trời ơi, bố mày không làm gì cả, chẳng qua chỉ mượn tí chức danh để ra oai thôi, thế mà đến bát cơm cũng mất, đ*t mẹ bất hạnh biết bao nhiêu.
Lúc này Trần Gia Bảo mới thỏa mãn gật đầu, anh cũng không thèm nhìn bọn Chu Tường An mà quay sang nói với hai cô gái Hàn Đông Vy: “Chúng ta đi thôi.”
Lý Đức Thành nhẹ nhàng thở phào một hơi, âm thầm lau mồ hôi trên trán, mời thần đến thì dễ chứ tiễn thần đi mới khó, có vị thần khủng bố ở đây đúng thật khiến người ta run sợ không thôi.
Trần Gia Bảo và hai cô gái vừa đi đến cửa phòng thẩm vấn thì đột nhiên Hàn Đông Vy nói một câu: “Chờ một chút.”
Trái tim Lý Đức Thành lập tức treo lên cao.
Thấy ánh mắt khó hiểu của Trần Gia Bảo, Hàn Đông Vy mỉm cười xoay người lại, ngay lập tức biểu cảm trên mặt lại âm trầm xuống, cô đến bên cạnh Chu Nghĩa Hưng lạnh lùng hỏi: “Lúc trước anh uy hϊếp Gia Bảo đúng không, rằng cậu ấy mãi mãi không thể ra khỏi Cục Cảnh Sát?”
“Tôi… Tôi…” Đối diện với nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần của Hàn Đông Vy, thế mà Chu Nghĩa Hưng không dám nhìn gần, gã nghẹn họng không nói ra lời.
Ánh mắt Hàn Đông Vy ánh lên sự khinh bỉ, cô vươn tay tặng gã một cái tát rồi cười lạnh, nói: “Ngu xuẩn!”
Sau đó Hàn Đông Vy lại bước tới trước mặt Trần Gia Bảo, nở nụ cười quyến rũ nhất của mình rồi bảo: “Thoải mái hơn rồi, chúng ta đi thôi.”
Đôi mắt Trần Gia Bảo sáng lên, anh càng cảm thấy tính cách Hàn Đông Vy rất hợp với khẩu vị của mình.
Sau khi ba người ra khỏi Cục Cảnh Sát thì Lý Đức Thành mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Trần Gia Bảo vẫn hơi tiếc nuối vì không nhìn thấy vợ bé nhỏ của mình.
Chiếc Bugatti Veyron của Tạ Cẩm Tú đậu trước cổng Cục Cảnh Sát, không ít người đi đường lướt qua đều mang vẻ mặt hâm mộ chiêm ngưỡng chiếc xe.
Sau khi ba người ổn định vị trí trong xe thì Tạ Cẩm Tú mới giẫm mạnh chân ga, nghênh ngang rời đi.
Cùng lúc đó, trong căn phòng của tòa nhà lớn đối diện Cục Cảnh Sát, Tưởng Đức Lâm đặt ống nhòm xuống, trong lòng nổi lên cảm giác chấn động sâu sắc và sự sợ hãi tột độ!
“Thế mà Trần Gia Bảo lại quen cô Tạ và Hàn Đông Vy, đ*t cụ nhà nó ô dù thế này cũng quá đồ sộ rồi, vãi cả tổ sư bố lắm nữa, Lý Đức Trung hại mình, suýt chút nữa đã bị hắn hạ chết rồi!” Tưởng Đức Lâm nổi giận mắng chửi.
Bản thân ông ta coi như dựa vào thế lực nhà họ Tạ để lập nghiệp, nói cách khác thì nhà họ Tạ chính là ông chủ của ông ta, sao ông ta dám đối đầu với nhà họ Tạ chứ?
Trần Gia Bảo bị bắt vào Cục Cảnh Sát, thế mà cô con gái cành vàng lá ngọc nhà họ Tạ và Hàn Đông Vy lại đến tận nơi đón cậu ta về, chuyện này cũng quá kinh khủng rồi đó?
Có mối quan hệ tầm cỡ với nhà họ Tạ thế này, lại thêm chuyện Trần Gia Bảo còn là cao thủ “Thông U kỳ”, cậu ta muốn chơi chết mình còn đơn giản hơn cả việc nghiền chết một con kiến.
Nghĩ đến đây là mồ hôi lạnh của Tưởng Đức Lâm lại chảy ròng ròng, ông ta vội vàng lôi điện thoại di động ra bấm gọi.
“Này, anh Lâm, chúng tôi chuẩn bị xong rồi, anh yên tâm đi, chỉ cần Trần Gia Bảo đến đây thì cậu ta và những người trong xe chắc chắn sẽ chết không toàn thây!”
Trong nháy mắt mồ hôi lạnh của Tưởng Đức Lâm lại ứa ra ròng ròng, nhưng mà trên xe còn có Tạ Cẩm Tú và Hàn Đông Vy đó, nếu dám ra tay với hai cô gái đó thì khác gì quẳng mình xuống hố lửa chứ?