Chương 27

Chương 27

Trần Gia Bảo suy nghĩ rồi nói: “Được thôi, nếu như tôi thua, không những cúi đầu xin lỗi, mà tôi còn tự chặt đứt cánh tay của mình. Vậy nếu ông thua thì sao?

Tất cả mọi người hít vào một hơi, không ai ngờ được Trần Gia Bảo lại ác độc với chính mình như vậy.

Tạ Duy Tùng chê cười: “Ngu ngốc, bệnh của ông tôi nặng như thế, cậu ta vậy mà dám đánh cược, đúng là tự chui đầu vào chỗ chết mà!”

Mắt Hồ Quốc Trung sáng lên, đây là cậu ta tự tìm đến: “Được, nếu như tôi thua thì không chỉ xin lỗi cậu, mà tôi còn thừa nhận trước mặt mọi người Tây y không bằng Đông y.”

“Quyết định vậy đi!” Trần Gia Bảo cười nhẹ, giống như đã có sẵn kết quả trong đầu.

Dưới sự hướng dẫn của Tạ Anh Dũng, Trần Gia Bảo đến trước giường bệnh của Tạ Hoàng Dương, nhìn thấy ông ta hôn mê nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, hốc mắt lõm sâu, vừa nhìn là biết sắp chết đến nơi rồi.

Trần Gia Bảo chau mày hỏi: “À phải rồi, ông ấy bị bệnh gì ấy nhỉ?”

Vừa dứt lời, toàn bộ mọi người xém chút nữa ngất xỉu.

Chết tiệt, ngay cả bệnh gì cũng không biết, mà dám cá cược với Hồ Quốc Trung, thằng nhóc này sao lại không biết điều đến vậy chứ?

“Ha khụ” Tạ Cẩm Tú xém chút nữa bật cười thành tiếng, lập tức nhận thấy hoàn cảnh không đúng nên nhanh chóng kiềm lại.

Hàn Đông Vy giật mình, thông tin quan trọng như thế mà quên nói cho Trần Gia Bảo biết, lần này xem như chết chắc rồi.

Hồ Quốc Trung cười khúc khích: “Ung thư não, hơn nữa còn là ung thư não giai đoạn cuối, thế nào, bệnh này cậu chữa nổi không?”

Lần đầu tiên Trần Gia Bảo lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, hít một hơi thật sâu, đề nghị: “Tôi phải bắt đầu chữa trị rồi, Đông y là phương pháp không truyền ra bên ngoài được, những người không liên quan ra ngoài hết đi.”

Sắc mặt Hồ Quốc Trung thay đổi, cười lạnh đáp trả: “Tôi muốn xem thử, đến cùng thì cậu có thể giở trò gì?

Sau khi mọi người rời khỏi, Trần Gia Bảo kiểm tra tình trạng của Tạ Hoàng Dương một chút liền nhận thấy rất tệ, khối u trong đại não lớn lắm rồi, dây thần kinh bị đè lên, bảo sao không có cách nào mổ được.

Có điều, Trần Gia Bảo cũng không phải không có biện pháp nào.

Anh lấy từ trong túi ra một chiếc hộp màu vàng, bên trong để chín cây kim châm bạc, lớn nhỏ dài ngắn đủ các kích cỡ khác nhau. Nếu như có người trong nghề ở đây thì chắc chắn sẽ bị sốc.

Trên cao có chín mặt trời!

Dưới đất thì có Cửu Châu!

Con người có chín cái lỗ!

Chữa bệnh thì có cửu châm!

Trong bộ sách “Hoàng đế nội kinh” có ghi lại, “cửu châm, nếu nhỏ thì không gì nhỏ hơn, nếu lớn thì không gì lớn bằng, là biểu hiện cho trạng thái vô cùng, không đích đến, phù hợp với sự thay đổi của trời đất, của con người, của bốn mùa xuân, hạ, thu, đông.”

Thứ mà Trần Gia Bảo học được chính là “Thiên Hành Cửu Châm”, nghe nói trước kia được hoàng đế Hiên Viên truyền lại, khi học tới trình độ cao nhất thì dùng cửu châm có thể khiến người chết sống lại, vô cùng kì diệu.

Do đó, trong quyển thứ tư của “Châm cứu tụ anh” có viết “cách dùng cửu châm làm người chết sống lại”, chỉ là đã mất tích, không được truyền lại.

Nhờ vào may mắn của mình, Trần Gia Bảo tìm được nửa cuốn “Thiên hành cửu châm” từ trong đống sách của thầy anh.