Ngọn lửa mãnh liệt nóng rực xung quanh nhận một sức mạnh vô danh dẫn dắt, một phần hội tụ trên đỉnh đầu thiên mệnh Âm Dương, hình thành con hỏa long khổng lồ dài hơn mười mét, ở giữa không trung gào thét với Trần Gia Bảo, dưới sự gia trì của Thiên Mệnh Âm Dương Sư, tản ra một cảm giác áp bách cực mạnh!
Lập tức, một cảm giác nóng rực mãnh liệt đập vào mặt Trần Gia Bảo.
Trên đỉnh núi Thọ Nam Phong, bọn người Terai Chika nhìn thấy con hỏa long khổng lồ, đều nhao nhao mừng rỡ.
Liễu Ngạn Khánh chậc chậc cảm thán nói: "Thiên Mệnh Âm Dương Sư không hổ là cường giả thông hiểu âm dương, loại thủ đoạn này thật là thần kỳ."
Đột nhiên, chỉ nghe "vụt" một tiếng, một kiếm ý sắc bén phóng lên tận trời, Đạm Đài Thái Vũ cầm trong tay kiếm Thu Thủy, bay vọt xuống dưới núi, cô ta không chỉ lo lắng cho. Trân Gia Bảo, trong mắt của cô ta, còn có chiến ý mãnh liệt. Cuộc chiến báo thù này, không chỉ là của Trần Gia Bảo, cũng là thuộc về Đạm Đài Thái Vũ cô!
Phía dưới, trong biển lửa nóng rực, Trần Gia Bảo ngửa đầu nhìn con hoả long khổng lồ của Thiên Mệnh Âm Dương Sư ở trên trời, nhịn không được tán dương nói: "Thủ đoạn hay" Thiên Mệnh Âm Dương Sư đắc ý mà cười, dưới sự dẫn dắt của thủ quyết, con hỏa long khổng lồ ở phía trên bay lượn và gào thét, uy thế khϊếp người, nói: "Tôi thông hiểu âm dương, thâm đạt tạo hoá, là Âm Dương Sư mạnh nhất, chỉ là tụ lửa thành rồng, chẳng qua chỉ là một trong số rất nhiều thủ đoạn của tôi mà thôi."
"Thông hiểu âm dương, thâm đạt tạo hóa?" Gương mặt của Trần Gia Bảo được ngọn lửa chiếu rọi rất sáng, mà ý cười trào phúng ở khoé miệng anh cũng càng rõ ràng, nói: "Thật ra tôi khó chịu đối với việc ông tự đánh giá mình rất lâu rồi, "Hoàng Đế Nội Kinh" có nói, "Thời thượng cổ có chân nhân, lãnh đạo thiên địa, nằm chắc âm dương, đứng vững để giữ được thần, cơ bắp rẳn chắc, có thể thọ cùng với thiên địa, không có lúc chấm dứt, đây là đạo sinh.
Theo "Hoàng đế nội kinh" ghi chép, người chân chính thông hiểu âm dương, thâm đạt tạo hóa? có thể thọ cùng thiên địa, trường sinh bất tử, đây chính là người đắc đạo, ông nhìn lại chính ông đi, thân thể già nua, tuổi thọ có hạn do trời định, rõ ràng là một kẻ sắp chết đáng thương, chỗ nào có một chút dáng vẻ "thông hiểu âm dương, thâm đạt tạo hóa"? Thật đúng là biết thếp vàng lên mặt mình. Ô nhưng mà cũng đúng, hệ thống Âm Dương Thuật của Nhật Bản các người, chẳng qua chỉ là học tập một chút da lông của đạo gia Việt Nam mà thôi, làm sao có thể tiếp xúc thật sự với Đạo Âm Dương cao thâm chứ? Cho nên cái này cũng không trách ông, chỉ có thể nói Âm Dương Thuật của Nhật Bản các người, từ lúc mới bắt đầu chính là tầm nhìn thiển cận ếch ngồi đáy giếng thôi."
Thiên Mệnh Âm Dương Sư giống như bị Trần Gia Bảo dẫm lên chân đau, giận tím mặt: "Nói hươu nói vượn, đi chết đi!" Hỏa long khổng lồ lập tức gào thét lên phóng về phía Trần Gia Bảo, giương nanh múa vuốt, uy thế rung động trời đất, giống như muốn nuốt chửng Trần Gia Bảo không còn gì! "Xem ra ông thẹn quá hóa giận rồi." Trân Gia Bảo ngửa mặt lên trời cười to, phóng khoáng có trong tiếng cười, anh búng tay, "trảm nhân kiếm" vọt về phía đối diện con hoả long, đồng thời động tác dưới chân không ngừng, nhanh chóng. nhảy ra phía sau, mà biển lửa ở phía sau, cũng bị khí thế của anh bức bách, phạm vi của chân không cũng đang nhanh chóng không ngừng mở rộng về phía sau.
Trong nháy mắt, "trảm nhân kiếm" đâm xuyên qua trán của con hỏa long, nhưng mà, ngoại trừ tạo ra một lỗ thủng trên cơ thể con hoả long thì... không, ngay cả lỗ thủng mới tạo thành, cũng đang dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng khôi phục lại.
Mà động tác của con hỏa long không dừng lại chút nào, tiếp tục đánh về phía Trần Gia Bảo.
Trong lòng Trần Gia Bảo kinh ngạc, con hỏa long này không sợ tổn thương vật lý? (đâm, chém...)
Thiên Mệnh Âm Dương Sư cười ha ha: "Con hỏa long này bị tôi dùng Âm Dương Thuật điều khiển, đã thuộc về phạm trù của thuật pháp, "trảm nhân kiếm" của cậu, có sắc bén thế nào đi nữa, nhưng làm thế nào có thể chém đứt thuật pháp?"