Chương 2505

Đạm Đài Thái Vũ ném một ánh mắt nghỉ hoặc cho Trần Gia Bảo.

Trần Gia Bảo cười nói: "Để tôi lên cho, cuộc chiến trả thù hôm nay, tôi đánh tiên phong."

Đạm Đài Thái Vũ nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo một hồi, leng keng một tiếng, tra kiếm thu Thu Thủy vào vỏ kiếm, lui ra sau hai bước, nói một tiếng được.

Trần Gia Bảo siết chặt kiếm quyết trong tay, chỉ hướng Lôi Ngạo, kiếm khí tung hoành!

Bầu không khí căng thẳng và kịch liệt, hết sức căng thẳng! Trên Thọ Nam Phong, Liễu Ngạn Khánh đã vui mừng bật cười: "Trước đó tôi còn có chút lo lắng, sợ một mình chú Ngạo không đối phó được với Trần Gia Bảo và Đạm Đài Thái Vũ, hiện tại tốt rồi, Trần Gia Bảo lại muốn một thân một mình nghênh chiến với chú Ngạo, chậc chậc, từng gặp người muốn tìm chết, nhưng chưa từng gặp ai tìm chết giống Trần Gia Bảo thế này, hắn cứ đợi dưới sự công kích tinh thần lực của chú Ngao, biến thành ngu si hoặc chết não đi"

Khóe miệng Terai Chika cũng lộ ra nụ cười, nói: Vậy chúng ta cứ đợi tin tốt của anh Lôi."

Thiên Mệnh Âm Dương Sư thì xụ mặt không nói gì, trận chiến lần trước, "Trảm Nhân Kiếm" và "Liệt Địa Kiếm" để lại cho hẳn ấn tượng sâu sắc, cho dù tinh thần lực của Lôi Ngạo lớn mạnh, nhưng hản cũng không cho rằng Lôi Ngạo. sẽ có thể thật thuận lợi gϊếŧ chết Trần Gia Bảo.

Dưới Thọ Nam Phong, Lôi Ngạo ngửa mặt lên trời cười to, khinh miệt nói: "Thật sự là nghé mới sinh không sợ cọp, vốn đĩ còn nghĩ giải quyết hết hai người một lần luôn, nếu cậu muốn từng người một đánh với tôi, bỏ đi, vậy tôi sẽ thành toàn cậu, gϊếŧ cậu trước, rồi sẽ giải quyết Đạm Đài Thái Vũ! Sắc mặt Trần Gia Bảo lạnh nhạt, vô cùng đơn giản nói ba chữ: "Đánh nhau đi."

Bên trong sắc mặt bình thản, có một ý nghĩa khinh miệt tự nhiên sinh ra.

Lôi Ngạo giận tím mặt, nói: "Chịu chết đi!"

Mặc dù miệng hắn nói "chịu chết", nhưng trên thực tế vẫn đứng tại chỗ không có bất kỳ động tác gì, giống như đang chờ Trần Gia Bảo ra tay trước.

Trần Gia Bảo lại không khách sáo với hắn, đánh về phía Lôi Ngạo, tốc độ nhanh như chớp.

Lôi Ngạo vẫn đứng bất động tại chỗ, giữa khóe miệng xuất hiện một ý cười.

Trong lòng Đạm Đài Thái Vũ kinh ngạc, chẳng lẽ Lôi Ngạo tự cho rằng đứng bất động ở đó, cũng đủ để ứng phó với Trần Gia Bảo?

Đột nhiên, Trần Gia Bảo xông đến nửa đường, phát giác được một luồng tinh thần lực ác liệt đánh về phía mình, muốn tiến vào trong đầu của anh.

Dưới sự kinh ngạc, Trần Gia Bảo bỗng nhiên dừng lại tại chỗ, vô ý thức nhảy về sau vài mét, một lân nữa đứng lại bên cạnh Đạm Đài Thái Vũ, lúc này mới tránh khỏi luồng tinh thần lực đang công kích, kinh ngạc hỏi Lôi Ngạo đứng yên bất động như núi: "Thì ra ông tu luyện chính là công pháp. tăng cường tinh thần lực?"

Lôi Ngạo lòng tràn đầy bất ngờ, cho rằng có thể một chiêu đánh bại Trần Gia Bảo, không ngờ rằng Trần Gia Bảo vậy mà lại tránh thoát, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hẳn, kinh ngạc đến nỗi quên trả lời câu hỏi của Trần Gia Bảo, nói: "Cậu có thể phát hiện ra được tinh thần lực của tôi?"

"Tại sao cậu lại cảm nhận được, còn tôi thì không phát hiện được tỉnh thần lực của cậu?" Khoé miếng Trần Gia Bảo cười khẽ, thậm chí còn buông lỏng kiếm chỉ, nói: "Tinh thần lực yếu ớt như vậy, vậy mà cũng đáng được ông kiêu ngạo như vậy, xem ra Đạm Đài Thái Vũ nói không sai, thật sự tầm nhìn của ông thiển cận, thật sự khiến võ đạo Việt Nam mất mặt." Lúc Trần Gia Bảo đột phá "Tiên Vũ Hợp Tông Quyết" đột phá đến sơ cảnh tầng thứ ba, tinh thần lực của anh đã tăng đến mức cực đại, so với vừa tinh thần lực Lôi Ngạo vừa mới thi triển còn lớn mạnh hơn gấp mấy lần, tất nhiên có tin tưởng để nói tinh thần lực của Lôi Ngạo vô cùng yếu ớt.