Chương 14
Trần Gia Bảo ngẩng đầu nhìn lại, thì trông thấy một cô gái đang đứng trước mặt mình, cô buộc tóc đuôi ngựa, vẻ đẹp rất tự nhiên, hơn nữa còn nhìn rất quen mắt.
Lúc này, cô gái nhỏ đang dùng đôi mắt ngạc nhiên mang theo chút mừng rỡ mà nhìn anh.
Khi Trần Gia Bảo giật mình nhận ra cô là ai, thì trên khóe môi không nhịn được khẽ nở nụ cười, anh nói: ” Hóa ra là em à.”
Cô bé này chính là cô gái được Trần Gia Bảo cứu cách đây không lâu.
Không ngờ lại gặp mặt cô bé ở chỗ này.
Lâm Thanh Hà kích động nói: “Sau khi anh cứu em, em còn chưa kịp nói lời cảm ơn với anh nữa.”
“A, tiện tay mà thôi, chỉ là một kẻ cặn bã, còn không xứng để anh nhớ đến, à đúng rồi, sao em cũng ở đây?” Trần Gia Bảo vô cùng chán ghét xua xua tay nói.
Trong mắt Lâm Thanh Hà lại càng hiện ra vẻ sùng bái hơn đối với anh, sau đó cô mới tự giới thiệu bản thân.
Đến lúc này Trần Gia Bảo mới biết, hóa ra quán ăn này là do dì của Lâm Thanh Hà mở nên cô ở đây để giúp đỡ.
Dì của Lâm Thanh Hà phát hiện ra động tĩnh bên này nên đi tới, sau khi biết rõ sự tình thì cứ cảm ơn mãi với Trần Gia Bảo.
Cuối cùng dưới sự kiên trì nài nỉ của hai dì cháu, Trần Gia Bảo đành phải ‘Gắng gượng’ để hai người mời anh ăn cơm.
“Anh Bảo, anh đã sống trên núi từ nhỏ à, thật sự rất đáng thương.”
“Ừ, vẫn ổn, thật ra sống trên núi cũng rất thú vị.”
“Anh Bảo, vậy bây giờ anh đang sống một mình à, có muốn tìm việc làm không?”
“Trước mắt tôi còn chưa nghĩ đến việc này.”
“Hay là…” Lâm Thanh Hà nhận ra quần áo trên người Trần Gia Bảo đã cũ kỹ, dễ nhận thấy anh không có nơi nương tựa ở trong thành phố này, cho nên cô bèn lấy hết dũng khí, cẩn thận hỏi anh: “Hay là, anh Bảo này, anh đến đây giúp đỡ dì em đi, coi như kiếm một chỗ ăn ở tạm thời, có được không?”
Làm thêm ở quán ăn này?
Trần Gia Bảo suy nghĩ một chút, nghĩ đến ví tiền rỗng tuếch của mình hiện giờ thì đúng là anh cần phải kiếm tiền, hơn nữa cô gái Lâm Thanh Hà này cũng không tệ, cũng khá hợp ý mình.
Sau khi cân nhắc một chút, Trần Gia Bảo gật đầu cười nói: “Được.”
“Yeh! Thật sự tốt quá rồi!” Lâm Thanh Hà vui sướиɠ đến mức trực tiếp nhảy lên tại chỗ khiến không ít khách khứa phải ngoái lại nhìn cô.
Sau khi nhận ra mình cư xử không hay lắm, Lâm Thanh Hà lè lưỡi ra rất đáng yêu.
Đàm Ánh Nguyệt, cũng chính là dì của Lâm Thanh Hà nhìn cô trách móc một cái, sau đó thì vui vẻ cười nói với Trần Gia Bảo: “Gia Bảo, cậu có thể chịu đến chỗ tôi làm việc thật sự khiến tôi rất vui, có điều bộ quần áo trên người cậu không ổn lắm, cậu ăn cơm nhanh lên, ăn xong thì tôi đưa cậu đi mua sắm.”
“A, được đi mua đồ nữa ạ, đúng là tốt quá.” Lâm Thanh Hà vui vẻ cười nói, sau đó lén nhìn về phía Trần Gia Bảo, trong mắt còn mang theo chút ngượng ngùng.
Sau khi anh ăn cơm xong thì quán cơm nhỏ đóng cửa lại, Trần Gia Bảo ngồi lên trên chiếc xe BMW X6 của Đàm Ánh Nguyệt đi về phía mấy tòa nhà cao ốc, Lâm Thanh Hà thì ngồi bên cạnh anh, cô bé vẫn luôn nói ríu rít mãi không ngừng.
Xe xịn, người đẹp.
Ngay cả Trần Gia Bảo cũng cảm thấy vô cùng thích mắt.
Ba người đi tới một khu mua sắm lớn, vốn dĩ Lâm Thanh Hà xinh đẹp đáng yêu khiến rất nhiều người phải quay đầu lại nhìn, còn Trần Gia Bảo đi bên cạnh mặc toàn đồ vỉa hè, tạo cảm giác đối lập không khớp nhau, nhưng mà hai người lại đi chung một chỗ khiến không ít người phải tò mò.