Chương 9: Người phụ nữ của Diệp Thần tao mà chúng mày cũng dám động?

Rất nhanh sau đó, Diệp Thần vào phòng tắm với vài bộ quần áo, cởi hết quần áo ra, bật vòi hoa sen kì cọ cơ thể.

Từng giọt nước chảy dài trên khuôn ngực cường tráng của hắn, dọc theo cơ ngực lướt qua cơ bụng tám múi như được tượng tạc phản chiếu độ bóng láng như ánh kim loại. Khi hơi thở từ từ phập phồng, có một luồng sát khí khiến người ta không dám tới gần.

Thực ra, sau khi Diệp Thần được cứu năm năm trước, lúc đó hắn cho rằng mình may mắn, nhưng không ngờ ác mộng chỉ vừa mới bắt đầu.

Ông già lúc đầu không dạy hắn bất cứ cái gì, mà chỉ ném hắn vào một cái l*иg lớn! Bên trong chuồng là một con hổ khổng lồ đã bị đói ba ngày! Một người và một hổ, chỉ có một bên có thể sống sót!

Không ai biết chuyện gì đang xảy ra bên trong, và không ai có thể nghĩ rằng một cậu bé mười mấy tuổi lại có thể sống sót bằng tay không.

Sau đó, Ông già đưa hắn đi nhiều nơi, Diệp Thần sống sót được là dựa vào ngọn lửa báo thù phẫn nộ trong lòng.

Hắn biết hắn phải sống sót và hắn muốn trả thù! Hắn phải tìm tất cả những người đã tham gia bữa tiệc ở Vân Hồ sơn trang hồi đó!

Chuyển cảnh.

Diệp Thần tắt vòi hoa sen, đang định đi lấy quần áo, nhưng khóe mắt thoáng nhìn thấy một cái giỏ trong góc.

Bên trong giỏ là một chiếc áo sơ mi và một đôi tất da chân dài.

Phí trên của chiếc tất là một chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng.

Đáng yêu vô cùng.

“Đây là của Tôn Di ...?”

Diệp Thần thậm chí còn thấy rõ ràng một vệt chất lỏng không rõ là gì đọng ở giữa đũng qυầи ɭóŧ.

"Đây không phải là cái đó đấy chứ.."

Diệp Thần hơi thở gấp gáp, hắn thủ thân nhiều năm như vậy, hiện tại nhìn thấy chuyện riêng tư thế này, cho dù không muốn khống chế tâm tư cũng không làm nổi.

Cùng lúc đó, Tôn Di ở bên ngoài đang mở nhạc gọt hoa quả, đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt đại biến, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ!

Cô ấy thường ném quần áo đã thay vào giỏ phòng tắm, và lần này cũng không ngoại lệ!

Nhưng bây giờ cô ấy không chỉ có một mình trong nhà! Mà còn có Diệp Thần nữa!

Quan trọng hơn, Diệp Thần đang tắm bên trong!

Hôm nay ở trong xe, bị Diệp Thần sờ sờ đùi, cộng thêm trò đùa sau khi trở về nhà, không biết vì sao, cơ thể cô đã có chút phản ứng rồi.

Nếu hắn nhìn thấy cái qυầи ɭóŧ kia, thì cô biết giấu mặt mũi ở đâu đây!

Nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước, Tôn Di cũng dừng lại, đoán chừng Diệp Thần đã tắm rửa thay quần áo xong rồi, cô không suy nghĩ nhiều nữa, bỏ dao gọt hoa quả trên tay xuống, vội vàng chạy tới!

“Diệp Thần, tôi muốn lấy chút đồ!”

Tôn Di đẩy cửa phòng tắm ra, vừa định lấy giỏ quần áo thì cơ thể cô cứng đờ!

Cô nhìn thấy Diệp Thần, nhưng hắn không mặc gì, ngay cả qυầи ɭóŧ cũng không!

Cô nhìn thấy hết toàn bộ!

Cô thậm chí còn liếc nhìn xuống thân dưới theo bản năng, và đầu cô cũng trở nên trống rỗng ngay lập tức!

"To quá ..."

Lúc này Diệp Thần cũng khá bất đắc dĩ, thậm chí hắn còn tự hỏi không biết Tôn Di có phải là cố ý trả thù mình hay không.

“Cô có phải nên ra ngoài để tôi thay quần áo không…”

Tôn Di nghe đến đây mặt đỏ bừng, cả cổ cũng đỏ như máu: “Tôi...tôi…tôi…tôi đi ra ngoài ngay đây….”

“Đùng!” Cửa phòng tắm mạnh mẽ đóng lại.

Tôn Di lon ton chạy thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa lại, nằm trên giường, lấy gối che mặt.

Mặt cô nóng đến mức bật điều hòa cũng không đỡ.

"Mình không nhìn thấy gì cả ...Không thấy gì cả ..."

Nhưng cô càng nói, hình ảnh đó càng hiện lên trong đầu cô!

Cô ấy sắp phát điên!

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cơ thể của một người đàn ông!

Không biết mất bao lâu Tôn Di mới hoàn hồn và lẩm bẩm: "Anh ta trông gầy thế, sao lại có thân hình chuẩn như vậy? Còn cái thứ dưới kia nữa ... to khủng khϊếp ... thật đáng sợ.. .”

Cả buổi tối Tôn Di không có ra khỏi phòng, chỉ để cho Diệp Thần về phòng nghỉ ngơi sớm.

Diệp Thần không nghĩ nhiều, Nhìn sạch rồi thì cứ nhìn đi, hắn cũng đâu có tổn thất gì.

Sau đó, Diệp Thần trở về phòng, đóng cửa phòng rồi khóa trái lại.

Không ai để ý rằng thời điểm cánh cửa đóng lại, Diệp Thần như trở thành một người khác.

Ngoài cửa sổ trời đang mưa nhẹ. Ánh mắt Diệp Thần lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đêm mưa, đêm gϊếŧ người. Trần gia, chúng mày chuẩn bị xong chưa?"

...

Giang Thành, khu biệt thự số 1 Minh Châu.

Nơi này do nhà họ Trần mua cách đây mười năm, diện tích hơn mười mẫu, tích hợp sân vườn, hồ bơi, nghỉ dưỡng, tổng vốn đầu tư lên tới 1 tỷ, cực kỳ xa xỉ.

Nhưng một căn biệt thự sang trọng như vậy lúc này lại có một bầu không khí kỳ lạ.

Trần Chính Quốc đi đi lại lại trong phòng khách, mặt mày tái mét và tâm trạng vô cùng cáu kỉnh.

Trần Phong đang ngồi trên sô pha bên cạnh không chịu nổi nữa, nói: "Ba, đừng đi, nữa con chóng mặt chết mất."

Cuối cùng Trần Chính Quốc cũng ngừng lại, đi thẳng tới trước mặt Trần Phong tát một cái ‘bốp’.

Đều là đồ khốn nạn nhà mày mà ra mới khiến Minh Lão bị thương nặng thành phế nhân rồi, nếu không có Minh Lão, lão gia tử không ở đây, nhà họ Trần của chúng ta chắc chắn sẽ chết!”

Trần Phong bất mãn nói: “Ba, người cũng quá lo bò trắng răng rồi đó, mặc dù ông nội tôi không ở Giang Thành, nhưng vẫn còn sống mà. Ai dám tìm đến nhà họ Trần của chúng ta tính sổ chứ? Lão Minh rất mạnh, nhưng ông ấy thậm chí không được tính là cái đất gì trước mặt ông nội! Mà này! Bố ơi, sao chúng ta không đến đó mời ông nội đích thân ra mặt! Cái thằng nhóc điên khùng kia bắt cha quỳ mà cha cũng nhịn được sao!"

Trần Chính Quốc chìm sâu vào suy nghĩ, bàn tay ông nắm chặt lại.

Ông ta đang tức giận!

Ông ta thậm chí bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại và bóng của tên nhóc đó xuất hiện!

Ông thực sự có chút khó hiểu, hình như ông không hề xúc phạm đến đứa trẻ đó, tại sao đứa trẻ đó lại nhìn ông như một kẻ có huyết hải thâm thù vậy.

Không biết đã qua bao lâu, Trần Chính Quốc hạ quyết tâm nói: "Được rồi, ngày mai, chúng ta đích thân đáp máy bay đến núi Vũ Di! Tao muốn tên nhóc đó phải chết!"

Trần Phong mừng rỡ như điên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cha à, con muốn tự tay chặt tay chân của nó! Mẹ kiếp, tưởng ông mày sợ mày sao! Còn con đĩ Tôn Di đó nữa, ông đây nghiền mày ra thành mía! Cha à, đến lúc đó hai chúng ta cùng chơi con đàn bà đó, dáng người của nó sợ rằng ở Giang Thành này không ai ngon hơn nó đâu, chắc chắn là rất tuyệt!”

Trần Chính Quốc hai mắt híp lại, khi đi tới sảnh tiệc. Lúc chiều đi tới phòng tiệc, thực sự thì ông ra cũng chú ý tới người phụ nữ đó.

Vóc dáng ngọt nước như vậy, thực sự rất tốt để chơi.

Đúng lúc hai cha con nhà họ Trần đang chìm đắm trong vui sướиɠ thì sau lưng họ vang lên một giọng nói lạnh lùng!

“Người phụ nữ của Diệp Thần tao mà chúng mày dám động sao?”

Trong nháy mắt, tiếng cười đột ngột dừng lại! Trần Chính Quốc và Trần Phong đều sững sờ! Vì giọng nói này đã quá quen thuộc với họ!

Tên ma quỷ kia tới rồi!

Sao có thể như thế được!

Diệp Thần ung dung đi tới trước mặt hai người, thậm chí còn ngồi trên ghế sô pha đối diện với họ.

Việc tự nhiên ngồi xuống này trực tiếp khiến Trần Chính Quốc và Trần Phong sững sờ!

"Cậu….cậu vào bằng cách nào ..."

Diệp Thần không trả lời, mà chậm rãi pha một tách trà từ bộ ấm trà trước mặt. ngửi chút mùi hương rồi nhấp một ngụm.

“Đại Hồng Bào núi Vũ Di đúng là khá lâu không uống rồi, mùi vị cũng không tệ.”

Diệp Thần càng như vậy, cha con nhà họ Trần càng sợ hãi!

Đây là nỗi sợ hãi của con người về những điều chưa biết! Giờ phút này, sinh mệnh của hai người đều nằm trong tay của chàng thanh niên tuổi đôi mươi kia!