Chương 37: Khu biệt thự cao cấp!

Chu Nhân Đức dường như đã đoán được điều gì đó, mặc kệ cánh tay bị đau mà kêu lên:

“Lão Tần, ý ông là… những thứ trên tờ báo này có gì không bình thường? "

Tần Nguyên Minh nhận ra sự hớ hênh của chính mình, ông ta nhanh chóng buông tay ra, ho nhẹ rồi giải thích:" Không phải tầm thường? Mà là phi thường! Đó là một cái đặt bút của thiên tài! Bài công pháp mà tôi và Tử Huyên luyện tập có tên là Khiếu Thất Dương Tâm pháp, mà tôi tình cờ có được khi tôi còn trẻ. Nhưng đó là một bài công pháp chưa hoàn chỉnh. Sau này, tôi gặp được một vị cao thủ mạnh mẽ, và tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền để nhờ vị sư phụ đó cải thiện nó và nó trở thành bài công pháp như hiện tại. Nhưng tôi càng luyện tập nhiều về công pháp này, thì vấn đề càng trở nên lớn hơn! Nó thậm chí còn ảnh hưởng đến nội tạng! "

Ngay khi những lời này nói ra, không chỉ Chu Nhân Đức giật mình mà sắc mặt Chu Tử Huyên cũng tái mét. Mấy ngày nay cô đang tu luyện, trong lòng luôn có một cảm giác khó chịu khó giải thích được, nhưng cô không thể nói ra. Lý do là phản ứng dữ dội của phương pháp không đầy đủ này sao?

Tần Nguyên Minh liếc mắt nhìn Chu Tử Huyên, an ủi: "Tử Huyên, con đừng sợ, con tuổi còn nhỏ tu vi không sâu, tâm pháp này đối với con ảnh hưởng không lớn, thế nhưng với ta mà nói thì phiền toái, ta lúc này chỉ có hai con đường là tiếp tục luyện tập cho đến khi nội tạng suy sụp và chết, hoặc hủy bỏ thân tu vi này. ”

Nghe đến đây, Chu Nhân Đức và Chu Tử Huyên càng thêm hoảng sợ. Thực lực của Tần Nguyên Minh, bọn họ biết, tuy rằng điều không phải tông sư, thế nhưng đủ để bảo vệ Chu gia ở Giang Thành. Một khi Tần Nguyên Minh gặp tai nạn, thì gia tộc họ Chu cũng sẽ bị ảnh hưởng!

Chu Nhân Đức khó hiểu: “Đột

phá vừa rồi có nghĩa là thân thể của ông nguy hiểm hơn?”

Lúc này, Tần Nguyên Minh bật cười! “Ngược lại, thân thể của ta không những không gặp nguy hiểm mà còn trở nên mạnh mẽ hơn!”

“Cái gì!”

Hai ông cháu càng ngày càng rối rắm.

Tần Nguyên Minh nâng tờ báo trong tay lên, thận trọng giải thích: "Vị tông sư viết và để lại tờ báo này đang ở đâu? Ông ấy không chỉ thực sự hoàn thiện Thất Dương Tâm Pháp, mà còn sửa đổi lộ trình hoạt động của Thất Dương Tâm Pháp! Tu luyện theo phương pháp của hắn, tất cả những vấn đề trước đây đều có thể giải quyết, hơn nữa tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều! Đây quả là một nét đặt bút của thiên tài! Phải là bậc tông sư! Nhất định phải là cao thủ mới làm được! ”

Chu nhân đức nghe đến đó, nội tâm mới thật sự là chấn động, hắn đối võ đạo chỉ là kiến thức nửa vời, trước đây, cách xử lý tấn công của Diệp Thần đối với Tử Huyên chỉ giống như một cao thủ võ thuật, nhưng bây giờ, Tần Nguyên Minh tự mình nói ra, đã khác!

Đáng sợ hơn chính là, Diệp Thần ngày đó chẳng qua là nhìn thoáng qua Chu Tử Huyên xuất thủ, cư nhiên là có thể suy đoán ra thất dương tâm pháp vận chuyển lộ tuyến và khẩu quyết?

Điều này quả là không thể tin được!

Chu Tử Huyên cũng kinh ngạc không kém, hình tượng vĩ đại của sư phụ cô đã hoàn toàn sụp đổ, thay vào đó là dáng vẻ xa cách của Diệp Thần.

Cô luôn cho rằng Diệp Thần là một tên khốn nạn! Nhưng bây giờ tên khốn kiếp này đã biến thành một ngọn núi khiến người ta phải ngước nhìn! Sao có thể như thế được?

Tên khốn này làm sao có thể là cao thủ võ lâm! Nhưng cho dù cô không thừa nhận thì hình tượng của Diệp Thần được định sẵn sẽ trở thành dấu ấn sâu đậm trong hành trình võ thuật của cô.



Căn hộ Đại Đô.

Diệp Thần vừa bước vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, liền phát hiện Tôn Di đang bận rộn trong bếp, dáng người đung đưa, tỷ lệ eo và hông đều phóng đại đến cực điểm.

“Muốn lồi lõm có lồi lõm, muốn mặt đẹp có mặt đẹp, mấu chốt là nấu ăn hạng nhất, phụ nữ như này có thể coi là cực phẩm rồi.”

Diệp Thần đến nhà bếp, thấy trên bàn đã bày sẵn vài món ăn. Hắn không thể nhịn được nữa, lấy trộm một đôi đũa và bắt đầu ăn vụng, nhưng Tôn Di, người đang bước ra khỏi bếp với món súp, đã sớm phát hiện ra điều đó.

"Cái anh này, vừa về cái là ăn vụng, thế đã trả tiền ăn chưa? Còn nữa, anh buổi sáng đi nơi nào? Tôi tìm khắp nơi mà không thấy anh."

Diệp Thần liếʍ đũa nói. nở một nụ cười: “Tôi không phải là có việc bận sao? Mới sáng sớm đã kiếm được gần 1 tỷ.”

Tôn Di đảo mắt nhìn Diệp Thần, vốn đã quen với sự khoe khoang khoa trương của người bên kia.

"Được, anh cho rằng mình là Vương Tư Thông à, lúc nào cũng có thể đặt mục tiêu nhỏ là kiếm được 1 tỷ. Mới một buổi sáng không gặp, khả năng chém gió lại tăng thêm rồi. Nếu như anh mỗi buổi sáng đều kiếm được 1000 tệ đã đủ tôi ngưỡng mộ rồi, thôi kệ đi, không nói nhảm với anh nữa, ăn cơm đi.”

Diệp Thần không có ý định giải thích quá nhiều, bắt đầu quét đồ ăn cho Tôn Di.

Một lúc sau, Tôn Di nghĩ tới điều gì đó, nói với Diệp Thần: “Tối mai đừng đợi tôi, tôi có chuyện cần giải quyết.”

Diệp Thần không nghĩ nhiều gật đầu. Vừa lúc Diệp Thần đang chuẩn bị ăn cơm, di động của Tôn Di vang lên, Diệp Thần liếc mắt nhìn liền phát hiện là cha của Tôn Di đang gọi.

“Tôi đi nghe điện thoại.”

Tôn Di nhận điện thoại và đi ra ban công. Một phút sau, tôi thấy Tôn Di vội vàng chạy tới, nắm lấy áo khoác và chìa khóa xe rồi lao ra khỏi cửa.

“Tối nay anh không cần đợi tôi, tôi có việc phải về quê!”

Sau đó, Tôn Di liền biến mất khỏi tầm mắt của Diệp Thần. Diệp Thần đứng lên, cau mày, tuy rằng muốn đi theo, nhưng nghĩ dược liệu sẽ giao sau, cho nên đành phải từ bỏ. Hơn nữa, đây là cuộc gọi từ gia đình cô, vậy chắc là chuyện riêng của Tôn Di, nếu là người ngoài xen vào thì thật tệ.

...

Buổi chiều 3 h kém 10.

Diệp Thần trực tiếp tìm đến căn nhà mà Thẩm Hải Hoa tặng cho hắn theo địa chỉ ghi trên chìa khóa.

Hắn vốn tưởng rằng thứ mà Thẩm Hải Hoa gửi là một ngôi nhà bình thường rộng một trăm mét vuông, nhưng hắn không bao giờ tưởng tượng rằng đó là ngôi nhà sang trọng bậc nhất bên cạnh căn hộ Đại Đô, Tomson yipin hạng nhất!

Và nó không chỉ là một trăm mét vuông!

Mà là gần một nghìn mét vuông!

Điều quan trọng là trên tầng cao nhất có view đẹp!

Đây là khái niệm gì! Ngay cả Diệp Thần cũng không biết phải diễn đạt như thế nào.

Tomson yipin là niềm mơ ước của hầu hết mọi người dân Giang Thành. Diệp Thần mơ hồ nhớ tới khi hắn cùng Tôn Di lái xe ngang qua Tomson Yipin mấy ngày trước, Tôn Di cũng thở dài: "Nếu có thể sống ở đây thì thật tuyệt, cho dù chỉ là một đêm, tôi cũng mãn nguyện rồi đó điều nghĩ đến tiền lương của mình, có lẽ cả đời này tôi cũng không mua nổi một căn nhà ở đây. ”

Khi đó Diệp Thần nói đùa rằng nếu có tiền, hắn sẽ tặng cô một căn.

Không ngờ ngôi nhà này đến nhanh như vậy.

Diệp Thần mở cửa, mặc dù biết trang trí bên trong sẽ rất xa hoa, nhưng khi bước vào vẫn thấy kinh ngạc. Hồ bơi nhỏ tráng lệ, nước nóng, toàn bộ cấu trúc bằng đá cẩm thạch, chỉ riêng nhà bếp đã rộng gần 90 mét vuông.

"Có tiền thực sự tùy hứng a."

Diệp Thần đứng trước cửa sổ cao từ trần đến sàn, nhìn ra toàn bộ Giang Thành. Hắn nhìn thấy căn hộ Đại Đô tràn ngập tiếng cười với Tôn Di.

Hắn nhìn thấy dinh thự của gia đình Diệp, nơi đã từ thịnh vượng đến suy tàn. Hắn nhìn thấy biệt thự Vân Hồ giống như một cơn ác mộng của năm năm trước.

Hắn nhìn thấy núi Thiên Đãng, nơi chôn cất xương cốt của cha mẹ hắn.

Hắn nắm chặt tay, và một luồng khí cực kỳ đáng sợ từ trong cơ thể hắn nổi lên. Đây là khí chất của hắn đã được cô đọng giữa sự sống và cái chết không biết bao nhiêu lần trong năm năm qua!

“Ngày mai là ngày giỗ của bố mẹ, nên đến lúc gặp họ.”

“Bố mẹ ơi, con sẽ báo thù cho bố mẹ. Con không còn là Diệp Thần hèn nhát của năm năm trước nữa. Con bò ra khỏi chỗ chết và nở mày nở mặt, trong đêm đen, Con sẽ đích thân khiêng đầu kẻ đó đến mộ hai người ... Con, Diệp Thần, một ngày nào đó sẽ khiến Giang Thành run sợ, khiến cho đất Trung Hoa này phải đầu hàng! "