Chương 31: Năm năm này anh ta đã trải qua những gì!

Tôn Di ném được vài cái gối liền thở không ra hơi, sau đó cô nhận thấy ánh mắt Diệp Thần có chút kỳ quái.

Cô liếc nhìn nơi tầm mắt Diệp Thần đang chăm chú, cô nhanh chóng phản ứng lại, trực tiếp đặt gối xuống sô pha, giả bộ tức giận: “Đang suy nghĩ gì vậy?”

Có lẽ là do vừa rồi tập thể dục vất vả. Chiếc áo phông trắng tinh của Tôn Di lấm tấm vài giọt mồ hôi, thoang thoảng lộ ra đường rãnh, cùng với gương mặt đỏ bừng đó, quả thực là tràn đầy sức hút.

Diệp Thần cảm thấy rằng sẽ rất nguy hiểm cho cả hai bên nếu sống cùng nhau như thế này!

Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, hai người lại là xử nữ, sao được chứ?

Tôn Di hít vài hơi, nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Cô thật sự không muốn đi tìm Hạ Nhược Tuyết sao? Cô ấy là đại tiểu thư nhà họ Hạ ở tỉnh Giang Nam. Cô có thể nhịn được không?"

Diệp Thần uống cạn, bật TV lên và nói một cách khá thản nhiên: "Tôi không vội, nếu muốn gặp tôi, dù là rồng cũng phải mong ngóng tôi, chứ đừng nói là con gái của nhà họ Hạ ở tỉnh Giang Nam, cho dù là con gái của một gia tộc lớn ở kinh thành, tôi cũng không nhất định phải gặp! "

Tôn Di đến phục luôn Diệp Thần, tên này không bốc phét một ngày thôi thì chết được ạ?

Chắc rằng khi hắn thực sự nhìn thấy Hạ Nhược Tuyết, hắn sẽ hối hận. Người đàn ông nào không bại dưới váy của Hạ Nhược Tuyết chứ?

Đúng lúc này, người dẫn chương trình trên TV vừa phát một tin quan trọng: ... danh tính của người chết đã được xác định, đó là Trần Chính Quốc, chủ tịch Thương mại Giang Thành, và con trai của ông ta cũng bị tên tội phạm gϊếŧ chết. Theo nhận định của cảnh sát, đây là một vụ gϊếŧ người có chủ ý, và cách thức của kẻ sát nhân vô cùng đáng sợ. Mong người dân Giang Thành chú ý an toàn khi đi lại trong những ngày qua và đừng ở ngoài quá nhiều vào ban đêm

...

Tôn Di vô thức che miệng khi nhìn thấy tin tức. Cô mới nhìn thấy Trần Phong và Trần Chính Quốc vài ngày trước! Mấy ngày nay ngay cả ngủ cũng không ngon, còn lo lắng bọn họ sẽ báo thù! Không bao giờ nghĩ rằng hai người này thực sự đã bị gϊếŧ!

Trời ạ, đây là họ Trần ở Giang Thành, tuy không phải là gia tộc đứng đầu Giang Thành nhưng lại có cội nguồn sâu xa! Ai dám gϊếŧ họ? Phương thức là cực kỳ tàn nhẫn!

Tôn Di nhanh chóng uống một ngụm nước để kìm nén sự kinh ngạc của mình, sau đó nhìn về phía Diệp Thần, cô phát hiện đối phương đang nheo mắt, đầy vẻ nghiền ngẫm.

Nhất thời, cô cảm giác được Diệp Thần làm chuyện này!

Dù gì Diệp Thần thực sự có khả năng này, Trần Chính Quốc cùng Trần Phong chết cũng có lợi cho hắn, ít nhất không cần lo lắng báo thù.

“Điều này đừng nói là anh làm đấy nhé?” Tôn Di không thể không nói. Diệp Thần hơi giật mình, sau đó cười cười, giả bộ rất hung tợn: "Đúng vậy, thật không dám giấu tôi là một sát thủ hàng đầu, bay qua mái hiên, gϊếŧ vô số người, cô còn muốn để cho tôi ở trong nhà của cô không, nếu như sắc tâm của tôi mà dấy lên thì he he he….”

Tôn Di hít một hơi thật sâu khi nghe đối phương nói, vì trên đời không có kẻ sát nhân nào thừa nhận việc gϊếŧ người mà không có bằng chứng cả.

Mà nhìn Diệp Thần như vậy, đánh nhau trầy trụa chút còn được, hắn nhất định không dám gϊếŧ người, huống chi lại là gϊếŧ người có máu mặt ở Giang Thành.

"Đừng nói nhảm ... Mấy ngày nay chúng ta vẫn lên về nhà sớm một chút. Kẻ sát nhân hẳn là vẫn còn ở Giang Thành. Có thể có một ngày hắn sẽ tìm đến chúng ta, nghe không? Buổi tối đừng đi ra ngoài!"

Tôn Di lo lắng nói. Sau đó, cô đứng dậy vươn vai, để lộ thân hình đáng tự hào.

"Không được rồi hôm nay tôi đi mua sắm mệt quá. Tôi chuẩn bị đi ngủ. Anh cũng nên nghỉ ngơi đi. Anh đi mua sắm chắc sẽ mệt rồi ... lạch cạch ..."

Khi Tôn Di bước vào cô. phòng, ngay lúc cánh cửa đóng lại, Diệp Thần bùng lên một cơn tức giận rất mạnh, tự nói với bản thân: "Tôn Di, đừng lo lắng, cho dù là ác ma gϊếŧ người trong thiên hạ, hắn cũng sẽ không thể động đến cô. Nếu có những người khác dám động vào bạn, cái người ma đầu kia, sẽ kéo họ xuống địa ngục bằng chính tay của mình! "

Sát khí biến mất. Diệp Thần đứng dậy, bởi vì sáng mai phải trị liệu cho Thẩm Hải Hoa, cho nên không đợi được thời gian ước định với Chu Nhân Đức, hôm nay phải mua thêm một số dược liệu để luyện chế đan dược cho Thẩm Hải Hoa.

Lần này anh không đến Đức Nhân Đường, mà chọn mua một số dược liệu cần thiết ở tiệm thuốc bắc gần nhất. Mặc dù thiếu một viên thuốc, Diệp Thần cũng tìm được thứ để thay thế.

Ngay khi anh chuẩn bị rời đi với một vài gói dược liệu, một mỹ nhân cao lớn đã dừng lại trước mặt cô. Đó là Bách Lý Băng đã còng hắn vào ngày hôm đó.

Bách Lý Băng hôm nay không mặc đồng phục, chắc là ngày nghỉ rồi, Diệp Thần suýt chút nữa không nhận ra.

“Sao vậy, thân thể yếu đuối như vậy sao? Cần uống nhiều thuốc bồi bổ vậy?”

Bạch Lý Băng ôm hai tay khoanh trước ngực thú vị nói.

Diệp Thần nhún vai, đi hướng khác không giải thích. Anh không thích dính líu quá nhiều đến người phụ nữ này.

Diệp Thần vừa đi được hơn mười bước, giọng nói lạnh lùng của Bách Lý Băng vang lên: “Anh đã làm gì với nhà họ Trần.”

Diệp Thần dừng lại, vô cảm nói, “Tôi đã xem tin tức hôm nay rồi, nhưng cô Bách Lý Băng này, cô cứ tùy tiện nghi ngờ tôi có phải là quá lắm rồi không? Chúng ta không nên để ý đến chứng cứ trong mọi chuyện sao? "

Nói xong, Diệp Thần đang chuẩn bị rời đi, sau lưng lại vang lên giọng nói của Bách Lý Băng:" Đúng vậy, bắt người ta là muốn nói ra chứng cứ, chỉ là lần này tôi đến đây lần này không phải vì chuyện của nhà họ Trần, mà là vì một chuyện khác, tôi rất tò mò, làm thế nào mà cậu bé rơi xuống từ hồ Đông Tiền lại sống sót năm năm trước? "

Hai mắt Diệp Thần nheo lại, sát ý lạnh lùng bao trùm ! Anh không bao giờ tưởng tượng được rằng Bách Lý Băng này thực sự biết danh tính của mình!

Năm năm trước đây! Hồ Đông Tiên! Điều duy nhất đã xảy ra là phế vật nhà họ Diệp, Diệp Thần! Bị xảy ra chuyện.

Bách Lý Băng xoay người, lắc lư thân hình quyến rũ đi tới chỗ Diệp Thần: "Xem ra tôi đã đoán đúng, anh thật sự là Diệp Thần đã chết năm năm trước. Tên phế vật nhà họ Diệp thật sự đã trở lại, hắn đã trở lại. Với sức mạnh đáng sợ ... "

Bách Lý Băng chưa kịp nói xong, một đôi bàn tay to đã trực tiếp túm lấy chiếc cổ thon dài của cô, thậm chí còn nhấc bổng cô lên.

Sau đó một sự sợ hãi như cận kề cái chết hướng về cô.

Cô ấy như rơi vào một hang động băng!

“Cô muốn nói cái gì?”

Sau vài giây, Diệp Thần ném Bách Lý Băng ra ngoài, cô cố gắng giữ vững cơ thể bằng một cú lộn nhào.

Ngạc nhiên! Mặc dù võ công cổ đại mà Bách Lý Băng tu luyện không mạnh lắm, nhưng cũng không phải là thứ mà người thường có thể đối phó được! Nhưng vừa rồi, thời điểm Diệp Thần túm lấy cô, trong lòng cô dâng lên cảm giác chết chóc, sức mạnh trong cơ thể thậm chí còn không có cơ hội bộc phát!

Giống như bị bao phủ bởi một trận cưỡng chế cực kỳ đáng sợ! Cô trong tiềm thức lùi lại một bước, bởi vì cô phát hiện Diệp Thần trước mặt không đơn giản như trong điều tra!

Năm năm trước, anh là thứ rác rưởi bị vô số người ở Giang Thành cười nhạo! Nhưng năm năm sau, Diệp Thần này biến thành tồn tại cực kỳ kinh người! Anh ấy đã trải qua những gì trong năm năm qua?

Và cho dù tên nhóc này bắt đầu tu luyện võ học cổ đại từ ngày đó trở đi thì cũng đã muộn rồi, rõ ràng thời kỳ tốt nhất để tu luyện đã qua rồi, tại sao hắn vẫn mạnh mẽ như vậy?

Vô số nghi ngờ cứ lởn vởn trong đầu Bách Lý Băng.