Lúc này, quản lý cửa hàng có chút sững sờ. Cô làm quản lý cửa hàng đã nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp phải một khách hàng kì lạ như vậy. Không muốn lấy giá rẻ? Vẫn giữ giá gốc? Cô thậm chí còn nghi ngờ vị khách quý trước mặt mình có phải là một kẻ mất trí hay không, nhưng dù vậy, cô chỉ có thể làm theo ý muốn của khách.
“Quý ông này, làm ơn nhập mật khẩu đi ...”
Hà Sảnh vẫn không tin người đàn ông trước mặt ăn mặc toàn đồ vỉa hè này có thể thanh toán, cô ta khịt mũi lạnh lùng, “Này chàng trai, anh phải nhập mật khẩu! Tôi muốn xem, Đồ khốn nạn đáng thương anh có kham nổi không! "
Cô ta thậm chí còn hướng sự chú ý về phía Tôn Di:" Tôn Di à Tôn Di, cô nhặt được loại đàn ông này ở đâu vậy? Tầm nhìn của cô thật sự không tốt lắm. Năm năm trước, đừng tưởng rằng ta không biết, cô đã thầm yêu cái tên phế vật nhà họ Diệp kia! Ngay cả khi cái tên phế vật nhà họ Diệp gặp tai nạn, ngươi cũng giúp mai táng hộ nhà họ. Ta thật sự tự hỏi, cái thùng rác nhà họ Diệp kia có gì tốt chứ. Vốn cho rằng phế vật kia chết rồi thì mắt nhìn của cô sẽ tốt hơn. Không ngờ sau bao nhiêu năm, mắt nhìn người của cô vẫn vậy. Hãy nhìn chàng trai bên cạnh xem, tốt chỗ nào chứ? Cô như vậy không bằng là đi bán hoa có khi còn tốt hơn, có lẽ những khách hàng mua sẽ điếm tốt hơn so với tên này.”
Hà Sảnh càng nói càng quá đáng, điều này khiến viền mắt Tôn Di như đỏ lên.
Cô cho phép người khác nói về mình, nhưng không cho phép người khác xúc phạm gia đình Diệp đã chết. Hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt, máu đỏ tươi chảy ra. Hà Sảnh tiếp tục huyên thuyên, "Tôn Di này, hay tôi giới thiệu mối ngon cho cô nhé, cô chỉ việc làm gà để người….”
Cô ta chưa kịp nói xong, một bóng đen đã lóe lên trước mặt cô. Cô ta chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy tiếng "Chát!"! Diệp Thần mạnh mẽ tát một bạt tai!
Hắn thậm chí còn tát cho Hà Sảnh ngã xuống đất! Thậm chí bị đánh bật một chiếc răng! "Cái miệng này của cô tôi đã sớm muốn cắt xuống từ lâu rồi. Nếu không phải cô là phụ nữ, có lẽ cô đã chết từ lâu."
Giọng nói của Diệp Thần vô cùng lạnh lùng, lạnh đến tận xương tủy. . Hắn từ lâu đã muốn ra tay, nếu không phải Tôn Di nhiều lần ngăn cản thì làm sao một con đĩ như vậy có thể nói chuyện nãy giờ?
Người này nhẫn nhịn thì người kia chỉ tiến thêm thôi! Năm năm qua, giữa sự sống và cái chết, Diệp Thần đã hiểu được một câu ngạn ngữ, gặp địch thì phải ra tay gϊếŧ gọn.
Không ai ngờ rằng Diệp Thần lại đột ngột ra tay. Và anh ta tát khiến một người phụ nữ xuống đất trước mặt mọi người. Mặc dù trong lòng Tôn Di rất sảng khoái, nhưng khi nghĩ đến hậu quả, trái tim cô lại đông cứng.
Chết tiệt. Rắc rối lớn!
Cô thậm chí còn cảm thấy mỗi lần đưa Diệp Thần ra ngoài, tên này nhất định sẽ làm loạn! Hắn thậm chí còn không biết viết từ "nhẫn" kiểu gì!
Anh chàng này là một người tính khí hung bạo, không sợ mọi thứ! Mới mấy ngày trước, hắn đánh nhà họ Trần ở Giang Thành, còn vào đồn cảnh sát, nếu không phải phòng vệ chính đáng, Diệp Thần nhất định sẽ chết! Nhưng tình hình bây giờ đã khác, đây là Diệp Thần chủ động! Tâm tình của Tôn Di lúc này vô cùng phức tạp.
Hà Sảnh cuối cùng cũng tỉnh lại, đầu tóc rối bù, giống như một người đàn bà điên, cô ta đứng dậy, chỉ vào Diệp Thần mà gầm lên: "Anh dám đánh tôi, từ nhỏ đến giờ không ai dám đánh tôi! Không ai dám! Có tin bây giờ tôi! ... "
Chưa kịp dứt lời, một giọng nói trong trẻo vang lên từ máy quẹt thẻ:" Quẹt thẻ thành công, chúc các bạn mua sắm vui vẻ ... "
(Truyện được Mạc Tỏa dịch, đăng chính trên web truyện hd, xuất hiện ở nơi khác đều là ăn cắp, ăn cắp trên mồ hôi công sức của dịch giả)
Lúc này, cả thế giới như muốn im lặng. Tôn Di choáng váng. Hà Sảnh cũng choáng váng, thậm chí quên mất sự đau đớn trên khuôn mặt của cô ta.
Quẹt thẻ của anh thành công?
Đây không phải là một con số nhỏ! Giá này gần như là thu nhập của việc đi làm trong vài năm!
Chỉ là một tên nhặt rác? Sao có thể nhận thẻ đen VIP bằng cách nhặt rác được?
Thậm chí ngay cả sắc mặt đều không đổi tiền trả hơn mười vạn?
Không thể nào!
"Cái này ... Cái này hẳn là giả ... Hẳn là anh thông đồng với cửa hàng này! Bằng không, anh làm sao có thể trả được ..."
Hà Sảnh kích động nói, giọng cô ta gần như gầm lên. Người quản lý của cửa hàng Armani thấy người khác đặt câu hỏi về độ tin cậy của mình, sắc mặt trở nên khó chịu:
"Thưa cô, Armani chúng tôi là thương hiệu cao cấp toàn cầu, sao chúng tôi có thể làm chuyện như vậy, nếu cô lại bôi xấu họ một cách ác ý, chúng tôi sẽ có quyền đưa cô vào danh sách đen! "
Hà Sảnh không ngờ rằng mọi người đang chỉ vào mình, vì vậy cô ấy nhìn Triệu Tuấn bên cạnh và cầu cứu:"A Tuấn, tất cả họ đều bắt nạt em, là một người đàn ông mà anh không giúp em sao? "
Triệu Tuấn gật đầu, vỗ về lưng của Hà Sảnh, đứng dậy đưa tấm danh thϊếp ra chào hỏi vị trưởng tiệm kia: “Chào cô, tôi là tổng giám đốc tài vụ của tập đoàn Bắc Danh, thứ nhất tôi muốn cô xin lỗi bạn gái của tôi. Cô nên biết rằng Tập đoàn Bắc Danh của chúng tôi và Armani mới thiết lập quan hệ hợp tác cách đây vài ngày. Tôi không muốn gây ra vấn đề trong hợp tác vì lý do của cô. Bởi vì đơn giản là mức lương của cô không đủ khả năng chi trả. Thứ hai, quý ông này đánh người ở nơi công cộng, là ở cửa hàng của cô, cô có quyền đuổi hai người này đi! Sau này tôi cũng sẽ nhờ luật sư của tôi đến. "
Triệu Tuấn nói xong liền ngẩng cao đầu nhìn trước đám đông, anh ta thích thể hiện quyền lực của mình trước mặt người khác. Thậm chí khóe mắt còn liếc nhìn Tôn Di. Không biết dưới lớp áo thể thao thân hình nóng bỏng là như thế nào. Anh ta dự định sẽ hỏi người phụ nữ đó WeChat sau khi sự việc kết thúc, có thể anh ta sẽ đưa con nhỏ đó lên giường sau vài đô, và anh ta sẽ sảng khoái như anh ta muốn.
Ngay khi Triệu Tuấn nói những lời này, trưởng tiệm liền không dám nói nữa. Tập đoàn Bắc Danh đã thiết lập hợp tác với Armani một tuần trước! Nếu vì cô ấy mà phá hủy sự hợp tác này, cô ấy thật sự chịu không nổi! Cô ấy không cần phải đặt câu hỏi về tính xác thực của danh thϊếp của bên kia! Bởi vì khí thế của người khách này trước mặt, giống như đứng đầu nhóm lớn! Cô vội vàng đến bên Hà Sảnh, cúi đầu xin lỗi:
"Thật xin lỗi vị tiểu thư này! Vừa rồi tôi không biết Núi Thái ..." Hà Sảnh chỉ vào Diệp Thần và Tôn Di rồi nói: “Còn không đuổi tên quỷ nghèo này, còn có con gà kia ra ngoài!”
Vừa dứt lời, lại tát một cái!
Lần này không phải là Diệp Thần mà là Tôn Di! Tôn Di không thể chịu đựng được nữa! Cô ấy không ngừng cho qua, nhưng không có nghĩa là cô ấy dễ bắt nạt! Há mồm, ngậm miệng gọi gái là gà, người nào chịu nổi?
Nhìn thấy biểu hiện của Tôn Di, Diệp Thần không khỏi gật đầu. Đàn bà không có nghĩa là tốt tính, lúc nào cũng phải chịu đựng, đàn bà nhất định phải cứng rắn khi đối mặt với loại hỗn láo này! Thấy cơ hội của mình đã đến, Triệu Tuấn bước tới và nói với Tôn Di: "Cô này, cô đánh người thế này là không tốt, tôi có một vài người thân và bạn bè ở đồn cảnh sát Giang Thành, cô có thể vào đó ở vài ngày với hành vi này đó.. Nhưng vì cô là con gái, buổi tối tôi sẽ cho cô cơ hội đến khách sạn Hilton uống rượu với tôi, và tôi sẽ coi như sẽ tha thứ cho cô. "
Trên mặt anh ta đầy da^ʍ tà, nhưng anh ta che giấu rất tốt. Tôn Di đương nhiên biết đối phương có ý tứ gì, mở miệng chỉ nói một chữ: "Cút đi!" Triệu Tuấn không ngờ một đám người bán mỹ phẩm nhỏ lại coi thường mình như vậy, hừ lạnh một tiếng: " Đã vậy, hai người các cô cứ đợi đi, tôi hôm nay nhân danh tập đoàn Bắc Danh gây sức ép với tập đoàn Hoa Mỹ mấy người, tôi xem các người ở Giang Thành như thế nào! ”
Triệu Tuấn vẻ mặt gớm ghiếc! Anh ta sắp say mê cảm giác kiểm soát người khác! Nhưng ngay sau đó, một chậu nước lạnh đã bị dội xuống! Một giọng nói đầy toan tính vang lên từ phía sau anh ta: "Thật là to gan, tôi, Thẩm Hải Hoa, muốn xem ai dám mượn tập đoàn Bắc Danh của tôi để gây sức ép với Diệp thần y!"