Chương 22: Không tiếc bất cứ giá nào mượn hơi người này!

Nếu gia tộc Giang Thành Chu gia có giao hảo với một vị võ đạo tông sư thì địa vị của họ trong Giang Thành nhất định sẽ tăng cao!

Hơn nữa, những năm gần đây, việc kinh doanh dược liệu của gia tộc Chu ở Giang Thành không quá tốt, gia tộc Chu ở tỉnh Giang Nam cũng đã có ý kiến, thậm chí có thể vứt bỏ gia tộc Giang Thành gia tộc Chu.

Đến lúc đó, Chu Nhân Đức ông sẽ đi về đâu?

Chi bằng cách kết bạn với những người trẻ tuổi trước mặt, cái nhánh họ Chu của bọn ông mới đủ tư cách để lọt vào mắt xanh của nhà họ Chu ở tỉnh Giang Nam!

Diệp Thần suy nghĩ một chút, mới quay đầu lại nói với Chu Nhân Đức, "Muốn biết chân tướng hay không, ông đem bức tranh này đưa cho ta, ta sẽ chứng minh cho ngươi."

Chu Nhân Đức đưa vào tay Diệp Thần. Ông biết rất rõ, rằng bức tranh này dù là thật đi chăng nữa thì nó cũng vô giá trị trước mặt người trẻ tuổi này!

"Tiên sinh, ngài hãy khai sáng cho tôi ..."

Trước khi Chu Nhân Đức nói xong, Diệp Thần đã trực tiếp xé bức tranh trị giá hàng chục triệu ra làm đôi!

Cảnh tượng này khiến mọi người khϊếp sợ! Bác bảo vệ lấy tranh bịt mắt lại!

Khách xếp hàng cũng choáng váng!

Ngay cả nhịp tim của vị bác sĩ Trung Quốc đang bắt mạch cho ông lão cũng gần như ngừng đập!

What, đây là kho báu trấn tiệm của Đức Nhân Đường đó! Hắn nói xe là xé sao!? Xé nó ra mà không cần thương lượng?

Xé rách đã đành, lại còn xé nó ra trước mặt ông chủ Chu Nhân Đức của chúng ta?

Chết tiệt, đó không phải là đang tìm cái chết à! Ngay khi nhân viên bảo vệ muốn làm gì đó, Chu Nhân Đức trừng mắt nhìn anh ta: "Đừng làm phiền tiên sinh! Quay lại vị trí của mình đi!"

Khi nhân viên bảo vệ nghe thấy từ ‘tiên sinh", khóe miệng anh ta co giật.

Ủa gì vậy, cậu nhóc này mới 20 tuổi có vấn đề gì không, và ông Chu lại còn rất tôn kính cậu ta?

Diệp Thần, không quan tâm đến phản ứng của những người xung quanh, trực tiếp tìm thấy một mảnh giấy nhỏ từ khe hở trong tranh. Ghi chú quá nhỏ nên hầu hết mọi người không thể nhìn thấy nó.

“Ông dùng kính lúp nhìn vào dòng chữ bên trong là rõ vấn đề.”

Chu Nhân Đức cẩn thận cầm tờ giấy và nhờ người mang theo kính lúp. “Ông ơi, ông thấy gì vậy?”

Chu Tử Huyên tò mò thò đầu ra, khi nhìn thấy tờ giấy dưới kính lúp, cô ấy phá lên cười. Bởi vì nó nói: Tôi không biết kẻ ngốc nào lại lấy bức tranh giả này, người anh em à! Tôi xin lỗi –Lưu Nguyên, 2002.

Rõ ràng, Lưu Nguyên này chính là tác giả của bức tranh dởm này!

Điều khó chịu hơn nữa là bên kia lại ngạo mạn để lại một dòng văn bản như vậy!

Quả đúng là có thể mắng người qua thời không mà, Chu Nhân Đức sao lại không xanh mặt cho được!

Một lúc lâu sau, Chu Nhân Đức mới phản ứng lại và ra lệnh cho người đốt bức tranh, sau đó anh ta nhìn Diệp Thần và chắp tay nói: "Cảm ơn tiên sinh, nếu không tôi đã bị lừa gạt mà chả biết gì. Đúng rồi, nói chuyện lâu như vậy, không biết tiên sinh xưng hô thế nào, sao lại xuất hiện ở Đức Nhân Đường.”

“Diệp Thần, Thần trong sao trời*, tôi đến mua dược liệu.”

*(Tên Thần đồng âm với sao trời.)

Chu Nhân Đức trong lòng vui mừng khôn xiết, đối phương thì ra là tới mua dược liệu, có thể dùng cái này để làm quen! Để nói về toàn bộ Giang Thành, người có tư cách nhất để nói về dược liệu, không nghi ngờ gì nữa chính là Đức Nhân Đường!

Đột nhiên, Chu Nhân Đức lại nghĩ đến điều gì đó. “Diệp Thần… Cái tên này sao lại quen thuộc như vậy?”

Thoáng chốc, ông lại nghĩ đến chuyện cũ năm năm trước. Qua một đêm, nhà họ Diệp ở Giang Thành đã bị ông lớn quét sạch khỏi kinh thành, ba người trong gia tộc đã chết hình như chỉ có một người tên là Diệp Thần

Khi đó Diệp Thần có lẽ đã ở tuổi thiếu niên, sau năm năm, chắc cậu ta cũng gần bằng vị Diệp tiên sinh trước mặt.

Vụ việc này không chỉ gây sóng gió lớn trong giới giang hồ, mà ngay cả những nhân vật lớn của tỉnh Giang Nam cũng đều biết đến. Nhưng không ai can thiệp, bởi vì nhân vật lớn ở kinh đô không hề bị lung lay chút nào, gϊếŧ một gia đình nhỏ đối với ông ta đơn giản như bóp chết một con kiến.

Gia tộc Chu ở tỉnh Giang Nam cũng đặc biệt yêu cầu ông bí mật điều tra về nhà họ Diệp đã phá hoại gia tộc, vì vậy Chu Nhân Đức biết rất rõ chuyện xảy ra với nhà họ Ye ở Giang Thành.

Diệp Thần đã chết có đánh giá rất thấp ở Giang Thành, mặc dù được coi là thiếu gia của gia tộc Giang Thành, nhưng lại bị vô số gia đình nhi tử chế giễu, chơi đùa. Một người lãng phí như vậy, chết cũng là một loại giải thoát.

Chu Nhân Đức lại nhìn người thanh niên đang đứng trước mặt mình, lắc đầu thở dài: "Hai người cùng tên địa vị sao lại chênh lệch như vậy, một người là rác rưởi bị vô số người giẫm đạp ở Giang Thành, người kia lại là người phụ trách tất cả mọi việc, Võ sư đã trèo lêи đỉиɦ ...than ôi... "

Chu Nhân Đức không biết rằng Diệp Thần trước mặt chính là cái rác rưởi bị vô số giẫm nát hồi đó! Phế vật đó đã trở lại!

...

Chu Nhân Đức tỉnh dậy khỏi trí nhớ, mỉm cười và kính cẩn nói: “Diệp tiên sinh, nói cho tôi biết ngài cần loại thảo dược nào, sau này tôi sẽ chuyển đến nơi ở của ngài.”

Diệp Thần cũng không nhiều lời, móc danh sách đã được viết ra giao cho ông ta: “Tôi cần dược liệu trong danh sách, số lượng càng nhiều càng tốt, về phần giá cả, ông có thể để cho tôi giá thị trường. ”

Chu Nhân Đức nhìn lướt qua danh sách, cả người sững sờ. Ông vốn tưởng rằng thứ mà Diệp Thần cần là dược thảo chữa bệnh nói chung, nhưng khi nhìn thấy, ông phát hiện phần lớn dược thảo bên kia cần đều là tồn tại cực kỳ quý giá! Và nhiều loại dược liệu có khả năng kháng lẫn nhau, một khi đã trộn lẫn vào nhau, nếu uống nó một cách hấp tấp, chắc chắn sẽ chết!

"Diệp tiên sinh, toa thuốc này rất độc ..."

Diệp Thần bỏ qua Chu Nhân Đức, trực tiếp đi về phía cửa, vừa đi vừa nói: "Ông không cần quan tâm đến toa thuốc, chỉ cần làm theo danh sách của tôi, và ngày mai tôi sẽ đích thân đến. Mang đi. ”

Nói xong, bóng dáng của hắn biến mất ở Đức Nhân Đường, chỉ còn lại hai người, ông nội và cháu gái với vẻ mặt bối rối.

Một lúc lâu sau, cả hai mới hồi phục.

Chu Tử Huyên không chịu nổi nữa mà nói: "Ông ơi, có phải ông đánh giá thằng nhóc này quá cao rồi sao? Cháu thừa nhận hắn ta có thực lực, nhưng nhìn toàn bộ Trung Quốc, hay toàn bộ Giang Thành, có rất nhiều người mạnh mẽ mà. Diệp Thần đã tính là cái gì?”

Chu Nhân Đức vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng xa xăm của Diệp Thần, xúc động nói:" Tử Huyên, tầm nhìn của cháu vẫn còn quá hạn hẹp, cháu có biết vừa rồi tôi nhìn thấy gì không? "

" Cái gì? "

"Sự ra đời của một tông sư "

Chu Tử Huyên gần như hét lên khi nghe từ “tông sư ".

Cô từ nhỏ đã được học võ công từ sư phụ, nên cô đương nhiên biết từ tông sư nghĩa là gì!

Một bậc thầy võ thuật có thể gϊếŧ một đội SEAL đột kích báo biển được huấn luyện nghiêm khắc!Các cao thủ võ thuật có thể đối mặt với lửa vũ khí nóng mà không cần cau mày! Các cao thủ võ lâm có thể điều khiển chiến trường quân sự! Có thể thao túng sự sống và cái chết của người khác!

Tại Trung Quốc đại lục rộng lớn, chỉ cần gia tộc có một đại tông sư, tương đương với bất khả chiến bại! Không cần nhìn người khác!

Nhiều khả năng tham gia vào việc xây dựng các quy tắc Hoa Hạ!

Tông sư võ đạo hàng đầu kinh đô khi đó, đã ép một gia tộc nhỏ tới đỉnh của sóng gió! Và bây giờ, cái gọi là gia đình nhỏ đó đã là một khối tài sản kếch xù ở thủ đô!

Không ai chấn động gì! Đó là uy lực của tông sư!

"Ông nội, ông không thể nói nhầm được... Cậu ấy còn quá nhỏ ... Tông sư làm sao có thể giống cậu ấy ..."

Chu Nhân Đức bật cười, tiếng cười vô cùng lớn, đột nhiên, giọng nói đột ngột dừng lại! Ông chỉ là nói: "Cháu sai rồi! Cậu ta không phải là tông sư, mà là sự tồn tại đáng sợ hơn cả tông sư! Cậu ta mới hai mươi tuổi, nếu như ngươi cho cậu ta thêm hai mươi năm! Thì người ở thủ đô tính cái gì! Tử Huyên ! Hãy nhớ! Từ hôm nay trở đi, nhà họ Chu của chúng ta bằng mọi giá sẽ thu phục được kẻ này! "