…
10 giờ tối.
Lần này Tôn Di không lái xe mà đi bộ về căn hộ Đại Đô. Cô để gió lạnh thổi vào mặt, cô muốn tỉnh lại. Những gì xảy ra vào ngày này thực sự khiến trái tim cô như đi tàu lượn siêu tốc. Người đàn ông mà cô luôn coi thường, nhưng lại thản nhiên đưa cho mình một đơn thuốc trị giá hàng tỷ đô la.
Vào buổi sáng, Diệp Thần nói rằng toa thuốc này có thể nuôi sống và khiến một công ty được lên sàn, lúc đó cô chỉ cười nhạt, nghĩ Diệp Thần là một tên khoác lác. Nhưng bây giờ nhìn lại, chính tôi mới là người đáng cười!
"Diệp Thần, anh cố ý làm tôi khó xử sao? Tại sao anh lại cho tôi một thứ quý giá như vậy, sao anh không nói cho tôi biết đó là sự thật ..."
Tôn Di vẫn là đến cửa căn hộ rồi, cô lấy chìa khóa, nhưng không dám mở cửa. Cô sợ hãi mở cửa, sợ rằng sẽ không có Diệp Thần ở bên kia.
Bởi vì Tô Na giẫm đơn thuốc, nên rách mất một vị, tập đoàn không thể hấp tấp sử dụng, vì vậy Hạ Nhược Tuyết đã ra lệnh cho cô tìm người đứng sau đơn thuốc. Giá cả không thành vấn đề. Tìm thấy Diệp Thần, cô ấy là anh hùng lớn nhất của tập đoàn Hoa Mỹ.
Nhưng cô không tìm thấy Diệp Thần, cô là tội nhân lớn nhất của tập đoàn Hoa Mỹ.
Chìa khóa vẫn được tra vào, và cánh cửa đã mở ra.
Bên trong tối và trống rỗng. “Anh ấy… không trở về rồi.”
Lúc này, Tôn Di không chịu nổi nữa, mọi ân oán và hối hận ập đến như thủy triều! Cô trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm lấy đầu gối, bật khóc!
"Tại sao, tại sao anh lại làm vậy với tôi! Tôi xin lỗi rồi còn không được hay sao? Sao anh lại bỏ đi! Sao không quay lại! Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi!"
“Nếu như anh bằng lòng quay lại, tôi sẽ làm bất cứ điều gì, thậm chí có thể để anh sống ở đây cả đời, anh có thể quay về không?”
Tiếng khóc của Tôn Di càng lúc càng lớn, cô muốn trút bỏ tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm nay.
Đúng lúc cô bất lực nhất, một giọng nói lười biếng vang lên sau lưng cô: "Này, người đẹp, sao lại trốn ở góc cửa khóc? Là ai đã bắt nạt cô vậy? Có cần một người đàn ông ôm ấm áp không?"
Với giọng nói quen thuộc, Nước mắt của Tôn Di ngừng ngay lập tức! Quay ngoắt lại! Cô phát hiện ra rằng Diệp Thần đang đứng sau lưng cô! Với một nụ cười đặc trưng nhìn thấy ghét trên miệng!
Cô không chịu nổi nữa, trực tiếp đứng lên, thậm chí còn mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy Diệp Thần! "Đồ xấu xa! Tại sao lại bắt nạt tôi!"
Lúc này, Diệp Thần sững sờ. Hắn rõ ràng vừa mới trở về, làm sao có thời gian bắt nạt cô?
Mấu chốt là tại sao nửa đêm lại khóc trước cửa, hắn suýt chút nữa tưởng bị ma ám.
Diệp Thần không khỏi nghĩ tới, hắn hiện tại cảm giác khác thường. Hắn cảm thấy có một sự mềm mại trong l*иg ngực của mình. Nó rất to và mềm, giống như hai cái bánh hấp lớn vừa mới ra khỏi lò.
Mấu chốt là hắn chỉ mặc một chiếc áo phông, một chiếc áo phông rất mỏng. Loại cảm giác này giống như hai người không mặc gì, ôm nhau, vô cùng rõ ràng !
Dù biết cô gái Tôn Di vô cùng nóng bỏng, nhưng bây giờ tự mình trải nghiệm, hắn mới thấy mình vẫn còn đánh giá thấp!
“Cái kia… vừa rồi cô nói nếu tôi trở về, hôm nay cô nguyện ý làm bất cứ cái gì, còn tính không?”
Diệp Thần nuốt nước miếng, thân thể có chút nóng lên. Tôn Di còn đang xúc động, nhưng cô đã sớm cảm thấy dưới thân có một khối nóng đang áp vào mình. Kể cả cô chưa từng làm mấy điều đó thì cô cũng biết nó là gì! Cô nhanh chóng đẩy Diệp Thần ra và chạy vào phòng với khuôn mặt đỏ bừng.
"Chuyện này chúng ta sẽ nói sau! Hừ hừ! Ai bảo anh bắt nạt ta!"
Diệp Thần thực sự muốn khóc khi nghe đến đây. Tôi thực sự không bắt nạt cô mà!
...
Sau đó, Diệp Thần thay giày và bước vào, và thấy rằng Tôn Di đã ngồi ở đó đợi mình, cô thậm chí còn đang liếc hắn.
“Chẳng lẽ hôm nay tôi trở nên đẹp trai à?”
Diệp Thần nhìn vào gương nói một cách khá tự mãn.
Lúc này, Tôn Di khẽ cắn môi, cuối cùng lên tiếng: “Anh… anh nói thật cho tôi biết…tờ giấy ăn hôm nay anh đưa cho tôi thật sự là đơn thuốc điều chế sơ cấp trú nhan đan sao?”
Diệp Thần giật mình, mãi mới phản ứng được lý do tại sao Tôn Di lại có sự thay đổi lớn như vậy, hóa ra là do phương thuốc đó. Chắc đơn đã bị bộ phận nghiên cứu nhìn thấy, sau đó cô cũng biết được giá trị của nó rồi.
Hắn cầm lấy một quả táo ở đĩa hoa quả trên bàn cà phê, dùng áo lau sạch rồi trực tiếp đưa vào miệng: "Làm sao có thể cho cô đồ giả chứ? Cho dù lừa người khác, tôi cũng không thể lừa cô."
Trong lòng đã có sự chuẩn bị, khi nghe nói đơn thuốc là thật, trái tim cô run lên. Cô cắn đôi môi đỏ mọng nói: "Anh ... tại sao anh lại cho Tôi một thứ quý giá như vậy? Tôi ... trả lại cho anh nhé."
Diệp Thần đứng dậy, xua tay nói: "Cô trả lại tôi làm cái gì, cái này đã là của cô rồi, cô quên mất cô đã đổi thuốc này với 3.000 tệ cùng một tháng tiền thuê nhà sao? Nếu đưa lại cho tôi, tôi liền lập tức đi ra ngoài đường sống! "
"Nhưng ... " Tôn Di vừa muốn nói, lại bị Diệp Thần cắt ngang: "Đừng như vậy, thứ tôi cho cô chỉ là thứ thấp nhất trên người của tôi, nếu không muốn thì cứ việc vứt đi."
Tôn Di nghe những lời này, không nhịn được hít một ngụm khí lạnh.
Trái tim của chàng trai này quá lớn, quá quý giá, đáng giá hơn một tỷ đồng, thế mà lại vứt đi? Hơn nữa, đơn thuốc của này thật sự là cấp thấp nhất trên người hắn? Anh chàng này đang che giấu bí mật gây sốc gì thế này!
Tôn Di chỉ nhớ rằng cho đến bây giờ, cô không biết nguồn gốc của anh chàng này, anh ta dường như xuất hiện không khí.
Nếu không phải anh chàng này giống như người bạn học cũ đã chết của cô ấy, thì họ sẽ không có bất kỳ dây dưa nào!
Diệp Thần sợ nhất phụ nữ lằng nhằng nói nhiều, chảnh chọe, hắn không có ý định tranh luận thêm về trú nhan đan, nói thẳng:
"Hôm nay tôi hơi mệt nên đi ngủ trước đây, cô cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Tôn Di thấy Diệp Thần chuẩn bị rời đi, đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền nói:“ Chờ một chút! ”
Diệp Thần dừng lại. “Còn có chuyện gì sao?”
Tôn Di nói nhanh: “Cái kia… anh không phải muốn gặp Hạ Nhược Tuyết sao?”
Diệp Thần kinh ngạc quay đầu lại, chờ đợi những lời tiếp theo của Tôn Di.
"Đơn thuốc của anh có khả năng khiến tập đoàn Hoa Mỹ sống lại. Vì vậy, Chủ tịch Hạ muốn gặp trực tiếp anh, mười giờ sáng mai đến văn phòng Chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ, anh có thời gian không?"
Nếu như hôm qua cô nói thì có lẽ Diệp Thần có thể đã đồng ý ngay lập tức. Vì gặp Hạ Nhược Tuyết, là hoàn nhiệm vụ ông già giao cho.
Nhưng hiện tại, hắn thật sự không khẩn trương như vậy, phải chuyên tâm tu luyện. Chỉ có tu luyện mới có tư cách đặt chân đến kinh thành báo thù! Chỉ có tu luyện mới có thể mở khóa bí mật của viên đá đen!
Hắn hiện tại có 10 triệu trong tay, đủ để mua dược liệu cần tu luyện, hắn đã định ngày mai sẽ đến hiệu thuốc ở Giang Thành, đối với lời mời của Hạ Nhược Tuyết, hắn sẽ từ chối.
Bảo hắn đến văn phòng chủ tịch để gặp người phụ nữ đó sao, dựa vào cái gì chứ.
Nếu muốn gặp hắn, hãy hạ thấp lập trường của mình và đến đây để tìm gặp hắn! Thay vì bảo hắn đi gặp cô ta!
“Không rảnh.”
Diệp Thần đơn giản buông xuống hai chữ đóng cửa lại, chỉ còn lại có Tôn Di ngẩn người.