Chương 14: Giá trên trời thế này, lang băm à?

...

Tầng ba của biệt thự.

Cuối cùng Diệp Trần cũng nhìn thấy cha của Thẩm Mộng Giai đang nằm trên giường truyền dịch, hai mắt nhắm nghiền, môi tím tái, cả người gầy như xương. Không có sự sống nào cả.

Đây là một người suýt chút nữa đã bước chân vào cánh cổng địa ngục, y thuật của thế gian cũng không thể cứu được ông ấy!

Ngay cả Diệp Trần cũng cảm giác được năng lượng cái chết bên kia! Cái chết gần như lấp đầy l*иg ngực ông!

Một khi nó tràn qua đỉnh đầu của ông ấy thì ngay cả Hoa Đà tái thế cũng sẽ không thể cứu được ông ấy!

Thấy Diệp Trần lắc đầu, Thẩm Mộng Giai đi đến bên cạnh và giải thích: "Cha tôi mấy năm nay bận rộn kinh doanh nên không chú ý đến cơ thể. Ông ấy đã bị ung thư phổi giai đoạn cuối trong một lần kiểm tra vào tháng trước. Chúng tôi đã đến bệnh viện tốt nhất ở nước ngoài để điều trị. Sau một thời gian, vẫn không có kết quả. Bác sĩ nói rằng ba tôi chỉ còn sống được ba ngày. Sau đó, cuối cùng chúng tôi đã thuê Khâu thần y từ thủ đô mới kéo dài được của ba tôi cho đến thời điểm này.

Nhưng Khâu thần y đã nói với tôi hôm qua rằng ba tôi có thể chỉ còn một ngày nữa thôi….

Cũng may là mẹ tôi chưa biết chuyện này, mong cậu giúp tôi giấu giếm điều đó, thực sự làm ơn, tiền sẽ không thiếu phần của cậu đâu. ”

Diệp Trần vừa định nói, liền nhìn thấy một người mặc sườn xám, phu nhân vội vàng đi tới, bên cạnh phu nhân là một người mặc áo blouse.

Không cần suy nghĩ nhiều, người phụ nữ này nên là mẹ của Thẩm Mộng Giai và là đối tượng lừa gạt của hắn lần này.

Về phần người mặc áo blouse trắng kia, phỏng chừng chính là bác sĩ thiên tài Qiu mà Thẩm Mộng Giai nhắc tới.

mẹ Thẩm đến bên Thẩm Mộng Giai và trực tiếp khóc, thậm chí còn ôm cô ấy thật chặt, khóc: "Giai Giai, mẹ vừa nghe bác sĩ Khâu nói rằng Hải Hoa không còn nhiều thời gian nữa, có đúng không? Nếu Hải Hoa rời đi bây giờ, mẹ sống còn có ích gì chứ?”

Đôi mắt đẹp của Thẩm Mộng Giai mở to, cô nhìn thẳng vào Khâu thần y bên cạnh mình.

Trước khi đi, cô ta rõ ràng đã bàn trước với Khâu thần y. Bảo ông ấy không nói ra rồi! Nhưng tình hình hiện tại là gì chứ?!

Điều này khiến cô có chút trở tay không kịp

Khâu thần y đứng dậy, thẳng thắn nói: "Cô Thần, tôi xin lỗi, tôi không thể lấy tiền của cô, đó là tính mạng, bác sĩ của chúng tôi phải chịu trách nhiệm về những gì chúng tôi nói.”

"Ông.." Thẩm Mộng Giai gần như muốn Nổ tung!

Lão già này quá đáng khinh, ông ta hứa trước khi đi ra ngoài, trực tiếp phản bội sau khi đi ra ngoài!

Đúng lúc này, một thanh niên khoảng ba mươi tuổi cũng bước ra. Đó là anh trai cùng cha khác mẹ của Thẩm Mộng Giai! Thẩm Mạnh Long!

"Mộng Giai, làm người thì phải thành thật, sinh, lão, bệnh, tử đều là chuyện thường tình, sai em lại không nói cho mẹ biết! Ước tính cha cũng sắp mất rồi, anh đi sắp xếp công ty tổ chức tang lễ, sau đó anh sẽ làm cho cha chúng mình một đám tang thật hoành tráng.”

Khi nhìn thấy dáng của Thẩm Mạnh Long, cô đã hoàn toàn hiểu rõ! Tên anh trai này luôn muốn được thừa hưởng cơ nghiệp của cha mình, vốn dĩ sau khi bố mất thì tài sản được chia đều cho cả ba!

Nhưng nếu mẹ của mình cũng bị tức mà chết, thì anh ta tự nhiên có thể nhận được nhiều của cải hơn!

Thật đê tiện! thật độc ác!

mẹ Thẩm đã khóc không thành tiếng, và khi nghe những lời của Thẩm Mạnh Long, bà gần như ngất đi!

May mắn thay, Khâu thần y đã ấn miệng mới khiến mẹ tỉnh lại.

Bác sĩ Khâu thần y liếc nhìn Ba thần trong phòng, thở dài một hơi rồi an ủi: “Thưa phu nhân, xin kìm nén đau thương.”

Mẹ Thẩm suy sụp hoàn toàn, thậm chí còn bị đập mạnh vào tường!

“Hải Hoa, tôi đến cùng ông đây!”

Sắc mặt của Thẩm Mộng Giai thay đổi lớn, cô muốn ngăn cản mẹ mình, nhưng đã quá muộn! Cô ấy cách mẹ quá xa!

Và mặc dù Thẩm Mạnh Long và Khâu thần y rất gần với mẹ Thẩm, nhưng họ không hề có ý ngăn bà lại! Thậm chí khóe miệng cũng nở một nụ cười như ý!

Đám súc sinh, hai con thú không hơn không kém.

Đồng tử Thẩm Mộng Giai đỏ ngầu, bàn tay nắm chặt, thậm chí bởi vì dùng lực, móng tay đã hằn sâu vào lòng bàn tay, chảy ra một vệt máu đỏ tươi.

Cô biết rất rõ rằng gia đình họ Thẩm có thể sẽ tan rã! Thậm chí mất hai mạng sống trong một đêm!

"Tôi nên làm gì đây? Rốt cuộc tôi nên làm gì?"

Vào thời điểm quan trọng này, một điều bất ngờ đã xảy ra với tất cả mọi người.

Một đạo dư ảnh màu đen xẹt qua, sau đó, một đôi bàn tay to từ trong không khí mỏng manh xuất hiện, trực tiếp nắm lấy mẹ Thẩm.

“Tôi có thể chữa khỏi cho người nằm bên trong kia!”



Lúc này, cả thế giới như im phăng phắc. Mọi người đều nhìn chằm chằm vào chủ nhân của đôi bàn tay! Đó là một chàng trai trẻ, một chàng trai không mấy nổi bật. Một người đàn ông trẻ tuổi mà quần áo của họ lên tới chưa đến hai trăm nhân dân tệ.

Nhìn thấy Diệp Trần chặn mẹ mình đang tìm cái chết, Thẩm Mộng Giai thở dài, định nói lời cảm ơn, nhưng khi nghe anh ta khoe khoang khoác lác, cô đột nhiên đau đầu!

Chuyện đã bung bét thế này rồi mà cậu ta còn diễn gì thế không biết!

Người này đầu óc chẳng lẽ có vấn đề sao?

Không thể nhìn thấy tình hình trước mặt à?

Mẹ Thần ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Diệp Trần, thậm chí còn nắm chặt lấy tay Diệp Trần hỏi: “Cậu… cậu… cậu thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho Hải Hoa sao?”

Diệp Trần gật đầu không nói gì.

Lúc này, Thẩm Mạnh Long bật cười: "Mẹ à, cái tên lang băm xã hội này mẹ cũng tin sao? Ba bị ung thư giai đoạn cuối. Không có trường hợp nào thành công ở Trung Quốc, và thậm chí trên toàn thế giới. Làm thế nào mà một tên nhóc lại chữa khỏi được chứ?"

Còn có mẹ nhìn cậu này đi, lông cánh còn chưa mọc đủ thì học người khác chữa bệnh cái gì chứ? Thật buồn cười! Khâu thần y nói không được nữa thì làm sao cứu được? ”

Diệp Trần vẻ mặt bình tĩnh nói, "Người khác không cứu được không có nghĩa là tôi không cứu được!

Khâu thần y cũng đứng lên hỏi: "Cậu nhóc, cậu có chứng chỉ y tế không, cậu tốt nghiệp trường nào vậy? Nói không chừng tôi còn từng dậy cả viện trưởng của cậu rồi đó!”

Diệp Trần lắc đầu:" Không có"

Lúc này, Khâu thần y và Thẩm Mạnh Long đều bật cười. “Một tên thậm chí không có chứng chỉ y tế, còn đòi chữa bệnh? Về chữa cho mẹ mày đi!”

Anh ta vừa nói xong liền cảm thấy xung quanh mình có một luồng gió thổi qua!

“Bốp!”

Một cái tát giáng thẳng vào mặt Thẩm Mạnh Long! Ngay lập tức tống cổ anh ta ra ngoài! Cơ thể thậm chí còn va vào cột đá cẩm thạch.

Thẩm Mạnh Long sững sờ, thậm chí che mặt, nhìn chằm chằm Diệp Trần, gầm lên: "Mày dám tát tao à? Mày có biết tao là ai không!"

Diệp Thần nhìn chằm chằm Thẩm Mạnh Long, giọng nói lạnh như băng cất lên: “Nếu để tôi nghe thêm một chữ nào nữa thì, chết!”

Rồng thì có lân là giới hạn, còn đối với Diệp Thần hắn, lân ở đây chính là cha mẹ!

Mạnh Long hoàn toàn không dám nói! Cả người anh ta như được bao bọc trong đôi mắt ấy! Cực kỳ lạnh! như đôi mắt của thần chết.

Diệp Trần nhìn đám người đang ngẩn người ở bên cạnh, nói: “Nếu muốn tôi chữa bệnh cho người bên trong thì phải trả phí chẩn đoán là 10 vạn”

Mọi người có mặt đều hít sâu một hơi. Thậm chí, nếu không chữa khỏi thì phải tốn 10 triệu?

Mồm miệng cứng thật sự.

Thẩm Mộng Giai vội vàng chạy tới, nói nhỏ với Diệp Trần, "Diệp Trần, đừng diễn nữa, cậu sắp xong rồi, lát nữa tôi ra ngoài đưa cho cậu 10 vạn sau ..."

Diệp Trần mặc kệ coi như không để ý.

Khâu thần y không chịu được nữa, hừ lạnh: “Mười triệu, đúng là nói được ra mồm cơ đấy, thật sự cho rằng mình là Hoa Đà sao?

Diệp Trần nhìn về phía đám người giải thích, “Thực xin lỗi, các ngươi đều hiểu lầm. . 10 triệu cũng chỉ để ông ấy tỉnh lại mà thôi. Để chữa khỏi hoàn toàn thì vẫn cần một liệu trình điều trị. Liệu trình này là 5 nghìn vạn, không được trả giá.”