Chương 10 Viên đá bí ẩn!

Trần Chính Quốc không chịu nổi nữa, run giọng nói: “mày ... mày rốt cuộc là muốn làm gì ... hồi chiều ... Tôi đã quỳ xuống cho mày rồi! mày còn ... còn muốn gì ở chúng tôi nữa!

"Trần Phong không chịu được bầu không khí căng thẳng, trực tiếp quỳ xuống:"Diệp ca, Diệp đại sư......Tôi cầu xin anh tha cho tôi đi, chuyện vừa rồi nói về Tôn Di là do cha tôi nói, không liên quan gì đến tôi! Chỉ cần tôi được tha mạng! Tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho anh!”

“Mày!" Trần Chính Quốc không ngờ rằng vào lúc này, thằng con trời đánh của mình lại trực tiếp bán đứng mình!

Ông ta biết lần này sẽ rất khó để sống sót, vì vậy ông ta đứng dậy, cố gắng bình tĩnh và nói lớn: "Tao không quan tâm mày là ai hay mày đến từ đâu, để tao nói cho mày biết, có một vị tông sư đứng sau gia tộc họ Trần của tao. Nếu mày dám gϊếŧ chúng tao , thì sự phẫn nộ của tông sư sẽ cho mày ăn đủ!”

“Tông sư?” Diệp Thần cười nói, “Người mà ông nói chắc là Trần Bảo quốc mười năm trước rời khỏi Trần gia các người đi lên núi tu hành hử?”

Trần Chính Quốc nghe thấy đối phương quen người nhà mình, không khỏi hít sâu một hơi:" Tao biết mày là người cổ võ, tao cũng biết những người cổ võ các người luôn có quy củ. Nếu lạm sát kẻ vô tội, thứ ngươi phải đối mặt không chỉ là sự tức giận của tông sư, mà còn bị truy sát của cả tổ chức, gϊếŧ chết bọn tao, mày nghĩ mày có thể sống được nổi không?”

"Ồ? Thật sao? "Diệp Thần ngẩng đầu cười.

Đột nhiên, Diệp Thần chuyển động! Một khí tiễn trắng trực tiếp ngưng tụ trong lòng bàn tay của hắn, khí tiễn mang theo từng đợt từng đợt gió bay thẳng về phía Trần Phong đang chuẩn bị chạy trốn!

“Phập!”

Một mũi tên xuyên qua cổ họng! Trần Phong ngã xuống đất, máu dần dần nhuộm đỏ cả đại sảnh!

“Bây giờ, ông cho rằng Diệp Thần tôi, dám gϊếŧ người không?” Giọng nói lạnh như băng của Diệp Thần vang lên khắp biệt thự!

Trần Chính Quốc sắc mặt tái nhợt, ông ta liếc nhìn đứa con trai đã chết của mình, ông ta biết lần này Trần Chính Quốc ông cũng không thể thoát chết được.

Anh dựa vào ghế sô pha, ngồi xuống, trông như một thiếu niên già nua: "Tao biết mình sắp chết, nhưng tao hy vọng mày có thể cho tao một lý do tại sao mày lại muốn gϊếŧ nhà họ Trần! Chúng tôi không thù không oán mà... "

Diệp Thần bật cười, cười đến cực kỳ lớn tiếng, từng bước đứng lên đi tới Trần Chính Quốc!" Hắn nhìn Trần Chính Quốc một cách trịnh thượng!

Sau đó, giọng nói của Diệp Thần như vọng ra từ chín phương trời rộng lớn:

"Hay cho một người tốt, không có thù oán gì!"

“Tôi hỏi ông Trần Chính Quốc, ông có nhớ vợ chồng họ Diệp đã chết cách đây năm năm trước không!”

"Tôi hỏi ông lại lần cuối, Trần Chính Quốc, ông có nhớ cái miệng ác độc của mình khi đó không!”

Giọng nói của Diệp Thần như sấm nổ vang trong tai Trần Chính Quốc!

Trần Chính Quốc đã bị ngây dại! Tất nhiên là ông tao nhớ hết rồi!

Cuộc tụ họp ở biệt thự Vân Hô sơn trang năm năm trước là cơn ác mộng đối với vô số gia đình ở Giang Thành!

Họ đã ở đó để chứng kiến

sự hủy diệt của một gia đình! Họ vẫn luôn núp dưới cái bóng của người đàn ông ở kinh thành đó!

Vậy mà chỉ trong cái lật tay đã hủy diệt cả một gia đình! Điều này là quá đáng sợ!

Đột nhiên, Trần Chính Quốc nghĩ đến điều gì đó, ngẩng đầu lên, đồng tử giãn ra, chỉ vào Diệp Thần kêu lên: "Mày ... mày là thằng con phế vậy của nhà họ Diệp sao? Mày là thằng oắt Diệp Thần rơi xuống sông! Làm sao có khả năng chứ?! Mày vẫn chưa chết sao... ... "

Không ai biết Trần Chính Quốc trong lòng lúc này là sóng gió gì! Cái thứ phế vật của gia đình Diệp năm đó thực sự đã sống lại! Thậm chí, hắn còn trở lại Giang Thành với căn cơ tu luyện đáng sợ!

Hắn ta, hắn đến để báo thù

Giang Thành sắp bị lật tung rồi!

Ông ta thậm chí có thể thấy rằng không bao lâu nữa các gia tộc lớn nhỏ ở Giang Thành sẽ bị tiêu diệt!

Diệp Thần cúi người, ghé sát vào tai Trần Chính Quốc nhẹ nhàng nói: "Trước khi chết, tôi sẽ nói cho ông một bí mật ... Thật ra, tôi hoàn toàn không phải người cổ võ như ông đã gọi ... mà tôi là một người tu luyện.

"Trong mắt các người, có lẽ những người cổ võ chính là trời của Trung Quốc."

"Nhưng ông lại không biết rằng trong mắt những người tu luyện, Trung Quốc và toàn bộ trái đất này đều nhỏ như hạt bụi!

Ngay cả khi ông có quyền lực ngút trời, cho dù có người đứng sau lưng ông là một vị tông sư! Cho dù có môn phái vững chắc! Thì Diệp Thần tôi một kiếm thôi cũng sẽ chém đứt!”

"Từ hôm nay, tôi Diệp Thần chính là trời cao của Trung Quốc! ”

Lời nói vừa rơi xuống, Diệp Thần toàn thân cuộn lên một cỗ uy áp quỷ dị!

Sát khí ngột ngạt quanh quẩn khắp cơ thể, với những mảng máu đỏ rực!

Trong phút chốc, tay của hắn như hóa thành một con huyết long, trực tiếp xuyên qua ngực Trần Chính Quốc!

Họ Trần đã bị tiêu diệt!

...

Cùng lúc đó, ở đỉnh núi Vũ Di, một lão nhân mặc áo bào đạo nhân với phong thái bất phàm đang ngồi xếp bằng, nếu nhìn kĩ, nhất định sẽ phát hiện lão giả như đang lơ lửng, dưới thân còn tản ra từng trận bát quái thẳng tắp!

Lão giả đạo vào này là Trần Bảo Quốc, lão nhân gia họ Trần, gia tộc họ Trần ở Giang Thành, thậm chí là gia tộc họ Trần ở tỉnh Giang Nam, tất cả đều là do ông sáng lập!

Khi đã đi mỏi chân, ông lão chọn thoái ẩn giang hồ và tập trung vào việc tu luyện, đến nay đã kéo dài mười năm.

Giờ phút này, linh lực thiên địa của núi Vũ Di không ngừng rót về phía đan điền của Trần Bảo Quốc, tu vi của ông cũng đang tăng lên!

Như thể để đột phá!

Vào thời điểm quan trọng nhất này, đột nhiên, gió thổi! Ông lão mở mắt ra, ngã xuống, phun ra một ngụm máu!

Khí tức kinh thiên động địa trên toàn thân ông cũng tiêu tán, ngay cả bát quái trận bên dưới cũng đột nhiên biến mất!

Vài giây sau, một giọng nói già nua vang lên khắp toàn bộ núi Vũ Di:

"Là ai? Là tên nào? Dám gϊếŧ người trong tộc ở Giang Thành của ta! Phá hủy căn cơ mười năm của ta! Ta, Trần Bảo Quốc, thề có trời, ta sẽ tìm được ngươi! Sau đó, ta sẽ gϊếŧ ngươi. Gϊếŧ! Tiêu diệt linh hồn ngươi! ”

...

Cả đêm không nói chuyện.

Diệp Thần dậy sớm tu luyện, hắn muốn tu luyện một hồi, nhưng mà Trung Hoa linh lực quá mỏng, cùng nơi đó quá chênh lệch, hiện tại không thể tiếp tục tu luyện.

“Xem ra mình phải tìm cách chế ra vài viên đan dược mới được.”

Diệp Thần mở túi vải mang theo bên người, trong đó chỉ có hai thứ. Một bức ảnh nhàu cũ nát và một viên đá đen.

Bức ảnh là đi về nhà họ Diệp lấy sau khi được cứu năm đó, còn viên đá đen, nó là quà của cha hắn tặng vào sinh nhật lần thứ mười một của hắn.

Nó được cho là vật gia truyền của tổ tiên dòng họ Diệp để lại.

Lúc đó Diệp Thần đã chế nhạo, làm sao lại dùng một viên đá vỡ làm vật gia truyền, hắn tùy ý ném cục đá xuống gầm giường, không nghĩ tới cục đá này đến khi cha hắn gặp tai nạn, hắn mới nhớ ra và giữ lại bên người kể từ đó.

"Một tuần nữa là ngày giỗ của ba mẹ. Đến hôm đó sẽ đến núi Thiên Đãng thăm hai người họ."

Ngay lúc Diệp Thần đang định bỏ viên đá vào trong túi vải, đột nhiên khóe mắt chợt nhìn thấy dòng chữ nhỏ trên đá.

Trong nhiều năm như vậy, hắn gần như bỏ qua nó.

Diệp Thần đem hòn đá lại gần, nhìn thấy có mấy dòng chữ phồn thể, tuy rằng hơi mờ nhưng đại khái cũng có thể hiểu được.

Nó dường như là một loại đá dùng máu nhỏ vào gì đó.

“Chẳng lẽ muốn dùng giọt máu nhận ra chủ sao?”

Không cần nói thêm, Diệp Thần nặn ra một giọt máu trực tiếp rơi xuống trên viên đá đen, trong khoảnh khắc, một luồng thông tin mạnh mẽ xuyên vào trong óc Diệp Thần!

Đầu hắn gần như vỡ tung!

Cho dù là người tu luyện, hắn cũng chịu không nổi!

“Cỏ, đây là cái quỷ gì!”

Diệp Thần rống lên một tiếng rồi ngất đi.