Thời gian qua mau như ngựa chạy, chớp mắt đã qua một tháng, Mạc Nhiễm Thiên náo loạn cả hoàng cung, ban ngày cùng Dạ Tích Tuyết, Thượng Quan Nghi lêu lổng, buổi tối bị Tề Quân Hành nghiền ép, ba nam nhân đối với cậu sủng ái vô cùng, cuộc sống gia đình trôi qua cũng rất thư sướиɠ, cậu không muốn suy nghĩ sự tình khác, qua ngày nào biết ngày ấy.
Một hôm, ngoài cung có người cầu kiến Mạc Nhiễm Thiên, đi vào Phượng Lâm các nhìn, Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy mình dường như đã từng gặp người này.
"Tại hạ Dung Nhị từng là Phó tướng của Đại hoàng tử, lần trước thái tử điện hạ đi ngang qua Bình Châu, có nhớ được hạ quan hay không?" Dung Nhị ôm quyền hành lễ, thấy Mạc Nhiễm Thiên một đầu tóc trắng thì kinh sợ đến trợn trừng hai mắt.
"À, đúng rồi, bổn thái tử nhớ ra rồi, Dung tướng quân sao lại tới đây?" Mạc Nhiễm Thiên nghĩ đến Mạc Kính, trong lòng đau nhức, không muốn nhớ lại.
"Hạ quan bây giờ là phó tướng Bình Châu Vương, Tứ vương gia sai hạ quan đưa một phong thư." Dung Nhị từ lấy thư tín trong lòng ngực đưa cho Mạc Nhiễm Thiên, Mạc Tử Viêm không còn là Tứ hoàng tử nữa, mà đã là Tứ vương gia rồi.
"Dạ đại ca, ngươi đưa Dung tướng quân đi nghỉ ngơi trước, tối nay chúng ta nói thêm." Mạc Nhiễm Thiên mỉm cười nói. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi, chắc hẳn hắn đã rong ruổi ngày đêm.
"Đa tạ thái tử điện hạ, hạ quan cáo lui!" Dạ Tích Tuyết đưa hắn lui xuống.
Mạc Nhiễm Thiên thu hồi nụ cười trên mặt, mở thư ra, phía trên chi chít chữ, cậu vừa nhìn đã nhận ra đó là nét bút của Mạc Tử Viêm.
Mạc Nhiễm Thiên nhìn nhìn, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, từ xanh lại biến thành trắng, cuối cùng bóp nát bức thư, hai tay đặt trên ghế, giận run người.
Chuyện cậu không muốn nghĩ đến rốt cuộc đã được chứng minh rồi, cậu buộc phải đối mặt.
Chỉ chốc lát sau, Thượng Quan Nghi đã từ quan tươi cười đi đến, trên tay còn cầm cái l*иg chim, rảo bước về phía Mạc Nhiễm Thiên. Chú chim bên trong còn đang hớn hở hót líu lo.
"Tiểu Thiên, ngươi lại làm sao thế?" Thượng Quan Nghi thấy cậu sắc mặt không đúng, lập tức để xuống l*иg chim xuống quan tâm hỏi han.
Mạc Nhiễm Thiên một đôi mắt to thù hận nhìn tầng không ngoài cửa, không có tiêu cự, tựa như không nhìn thấy Thượng Quan Nghi.
"Tiểu Thiên, ngươi đừng hù dọa đại nhân a." Thượng Quan Nghi lắc lắc cậu.
Mạc Nhiễm Thiên phục hồi tinh thần lại, rất nghiêm túc, chăm chú nhìn Thượng Quan Nghi, càng làm cho Thượng Quan Nghi giật mình.
"Đại nhân, ngươi yêu Tiểu Thiên hay không?" Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên hỏi.
"Tiểu bảo bối, ngươi nói cái gì đó, đại nhân không yêu ngươi còn có thể yêu ai?" Thượng Quan Nghi lập tức trưng ra khuôn mặt tươi cười.
"Vậy có phải Tiểu Thiên làm gì, ngươi sẽ làm cái đó không?" Mạc Nhiễm Thiên gương mặt căng thẳng.
"Tiểu Thiên, ngày hôm nay ngươi rốt cuộc làm sao vậy?" Thượng Quan Nghi rất thắc mắc: "Có chỗ nào không thoải mái à?"
"Đúng không?" Mạc Nhiễm Thiên bỗng nhiên hét to một tiếng, giận dữ trừng Thượng Quan Nghi.
"Đúng! Đại nhân đã đi theo Tiểu Thiên rồi, Tiểu Thiên muốn đại nhân tự tử, đại nhân cũng không do dự!" Thượng Quan Nghi lập tức đứng thẳng người, đáp nhanh.
"Đây là ngươi nói nha, chờ Dạ đại ca trở lại, ta muốn nói cho các ngươi biết một chuyện lớn." Mạc Nhiễm Thiên ngồi xuống.
"Chuyện lớn gì thế, Tiểu Thiên, có phải xảy ra chuyện gì không?" Thượng Quan Nghi vẻ mặt khẩn trương hẳn lên, một tháng này đã quen thư thái, bỗng nhiên không khí khẩn trương thật đúng là không kịp thích ứng.
Mạc Nhiễm Thiên lườm y một cái, sau đó thấy Dạ Tích Tuyết sắc mặt nặng nề trở lại, trực tiếp đi tới trước mặt Mạc Nhiễm Thiên hỏi: "Có phải Mạc quốc đã xảy ra chuyện?"
"Dạ đại ca, ngươi nhớ trước kia Tiểu Thiên từng có một nguyện vọng vĩ đại không?" Mạc Nhiễm Thiên không trả lời trực tiếp hỏi ngược lại.
Dạ Tích Tuyết sửng sốt, sau lại hoảng sợ hỏi: "Tiểu Thiên, ngươi không an tâm ở Tề quốc sao?"
Thượng Quan Nghi rất buồn bực, y căn bản cũng không biết hai người kia đang nói chuyện gì, nên tức giận nói: "Các ngươi đang nói cái gì vậy, có thể nói rõ ràng chút không, đem đại nhân ta làm ngoại nhân phải không? Hừ!"
"Vào nhà!" Mạc Nhiễm Thiên kéo tay Thượng Quan Nghi, ba người vào gian trong.
"Nghi, Tiểu Thiên yêu ngươi, cho nên không muốn giấu diếm ngươi, Tiểu Thiên nói nha, ngươi chớ giật mình đó, cũng đừng tưởng rằng Tiểu Thiên điên, Tiểu Thiên ta rất chân thành, đại nhân hiểu không?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn Thượng Quan Nghi nói.
Thượng Quan Nghi biết mỗi lần Tiểu Thiên gọi hắn "Nghi", vậy khẳng định là có việc xảy ra, vội vàng nghiêm túc gật đầu.
"Các ngươi ngồi xuống!" Mạc Nhiễm Thiên đẩy bọn họ ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ.
Dạ Tích Tuyết cùng Thượng Quan Nghi cũng đều sắc mặt nghiêm trọng, cảm thấy Tiểu Thiên thay đổi.
"Dạ đại ca, Nghi, ta đời này chưa từng thật tình hận ai, như hoàng thượng, Tứ đệ, khi họ ngược đãi Tiểu Thiên, Tiểu Thiên hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng hiện tại ngoài yêu ra thì không còn hận nữa, đó không phải hận chân chính!
Nhưng người này, hơn một tháng này Tiểu Thiên không muốn nhớ tới trong lòng, bởi vì Tiểu Thiên muốn làm con rùa rụt đầu, mỗi ngày có thể thật vui vẻ cùng mọi người ở chung một chỗ, cần gì tự tìm phiền não chứ, nhưng Tiểu Thiên làm không được, thật không được, chuyện gì đến rồi sẽ đến, mọi chuyện đã được chứng thực, cũng đem lửa hận của Tiểu Thiên hoàn toàn đốt lên, Tiểu Thiên muốn thề, thề làm cho nữ nhân ác độc này vĩnh viễn cũng không chiếm được thứ nàng muốn, nàng muốn cái gì, ta Mạc Nhiễm Thiên sẽ phải đoạt lấy từ tay nàng! Ta muốn báo thù cho phụ hoàng!" Mạc Nhiễm Thiên gương mặt tuấn tú vì kích động mà đỏ lên.
"Tiểu Thiên, uhm, là kẻ nào?" Dạ Tích Tuyết có chút sợ hỏi, hắn đã mơ hồ dự cảm được.
"Ha ha ha, là một người Tiểu Thiên cho là nàng thật lòng tốt với ta, trợ giúp ta, nhưng nàng làm hết thảy chỉ vì bản thân mình! Nàng mưu hại phụ hoàng, buộc phụ hoàng viết di chiếu, để cho nhi tử mình lên ngôi thượng vị, mình phía sau buông rèm nhϊếp chính và quyết định mọi việc, nàng lại còn muốn làm Từ Hi thái hậu. Tiêu Hương Hương a Tiêu Hương Hương, ngươi ác độc, mưu kế khiến Mạc Nhiễm Thiên ta cũng phải tự ti a." Mạc Nhiễm Thiên mắt to sáng quắc đầy cừu hận.
"Mạc quốc Tiêu thái hậu?" Thượng Quan Nghi quá sợ hãi, Dạ Tích Tuyết sắc mặt nặng nề gật đầu.
"Các ngươi biết mục đích cuối cùng của nàng là cái gì không? Ha ha ha, ban đầu nàng lừa gạt ta, thì ra là đây hết thảy không phải vì ta, mà là vì chính nàng, cái gì mà trong Thánh Tử Miếu có hòa thượng, tinh thông dị tượng, toàn bộ là đánh rắm! Chỉ đơn giản là muốn ta hy sinh mình cứu Mạc quốc, ta thật là ngốc, thật là đần a, sớm biết như thế, ta nên để cho Mạc quốc diệt vong!" Mạc Nhiễm Thiên mặt lộ vẻ thống khổ.
"Tiểu Thiên, ngươi đừng kích động, từ từ nói, ngươi muốn làm cái gì, Dạ đại ca đều ủng hộ ngươi!" Dạ Tích Tuyết đứng lên ôm lấy cậu.
"Tiểu Thiên, Xú bà nương kia khi dễ ngươi ra sao, nàng một nữ nhân lại còn dám tạo phản!" Thượng Quan Nghi cũng đau lòng vì Tiểu Thiên.
"Đúng, nàng chính là muốn tạo phản, nàng muốn thống nhất tam quốc, đẩy nhi tử nàng thượng vị, thật ra thì nàng phía sau màn cầm giữ triều chính, như thế bằng với nàng có cả thiên hạ! Mà ta chỉ là một con cờ của nàng! Hơn nữa còn là con cờ cam tâm tình nguyện, thật là buồn cười a! Ha ha ha." Mạc Nhiễm Thiên hận, thật hận! Mọi người đều xuyên việt mà đến, dù gì nàng và mình đều là người cùng một nước, ai biết từng bước đều là âm mưu. Nữ nhân này trong vài năm đã sớm trở nên âm hiểm ác độc mà ép mình, mình vậy mà vẫn tin tưởng nàng, vẫn coi nàng là người thân, thật là nực cười.
"Cái gì! Nữ nhân này điên rồi!" Thượng Quan Nghi từ trên ghế bị làm cho sợ đến nhảy lên.
"Không, nàng không điên, hơn nữa nàng thật có thể làm được, cho nên ta muốn nàng đến cuối cùng cái gì cũng không chiếm được, muốn nàng bị cô lập!" Mạc Nhiễm Thiên tròng mắt đen bắn ra lợi quang kinh người, khiến cho Dạ Tích Tuyết cùng Thượng Quan Nghi cũng âm thầm kinh hãi.
"Tiểu Thiên muốn làm gì?" Dạ Tích Tuyết hỏi.
"Ta muốn làm cho nàng nếm thử cảm giác từ đỉnh cao hi vọng rơi xuống vực sâu, nàng không phải là lợi dụng ta sao? Tốt, ta liền để nàng lợi dụng, ta muốn giúp nàng đoạt thiên hạ!" Mạc Nhiễm Thiên nghiêm túc nhìn hai người, còn gương mặt Thượng Quan Nghi đã trắng bệch.
"Tiểu Thiên, ngươi điên rồi, ngươi không phải hận nàng sao?" Thượng Quan Nghi kinh ngạc nói.
"Đúng, cũng là bởi vì quá hận nàng, cho nên phải giúp nàng đoạt thiên hạ." Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
"Ý của ngươi là đoạt được, sau đó để nàng làm nữ vương?" Thượng Quan Nghi có lẽ không nghĩ tới Mạc Nhiễm Thiên muốn làm hoàng đế.
"Ha ha ha, Nghi, ngươi thật không hiểu ta, đáng đánh!" Mạc Nhiễm Thiên chạy đến, đánh mông y một cái, Thượng Quan Nghi "A" một tiếng vội vàng né tránh, rất bất mãn nhìn Mạc Nhiễm Thiên vẻ mặt cười gian.
"Vậy Tiểu Thiên rốt cuộc có ý gì?" Thượng Quan Nghi chu môi.
"Ta sẽ không để cho nàng làm nữ vương, dĩ nhiên một người đàn bà thông minh như nàng cũng sẽ không đi làm nữ vương, nàng muốn nhi tử mình làm hoàng đế, nhưng ta muốn đoạt lấy ngôi vị hoàng đế từ tay nhi tử nàng!" Hai tròng mắt Mạc Nhiễm Thiên tinh quang chợt lóe.
"Cái gì, Tiểu Thiên ý của ngươi là ngươi, ngươi muốn hoàng đế?" Thượng Quan Nghi coi như đã hiểu.
"Làm sao? Không thể?" Mạc Nhiễm Thiên liếc xéo.
"Không, không phải, chẳng qua là Tiểu Thiên ngươi là nam thị, không có loại quy tắc này a." Thượng Quan Nghi nhìn Mạc Nhiễm Thiên đang trừng mắt với y, giọng liền nhỏ dần nhỏ dần.
"Hừ, cổ hủ!" Mạc Nhiễm Thiên khinh thường.
"Ừm, Tiểu Thiên, ngươi muốn làm gì?" Thượng Quan Nghi suy nghĩ thoáng, y dĩ nhiên hiểu chuyện gì cũng có khả năng, ngay cả nữ nhân cũng có thể buông rèm nhϊếp chính và quyết định sự vụ, thì nam thị làm hoàng đế cũng không quá đáng.
"Ngươi nhất định giúp ta?" Mạc Nhiễm Thiên nhướn mày.
"Tiểu Thiên, lời này của ngươi thật làm cho đại nhân thương tâm, nếu cuối cùng Tiểu Thiên ngươi làm hoàng đế, đại nhân nhất định sẽ giúp." Thượng Quan Nghi ưỡn ngực nói.
"Thật à? Muốn ngươi lật đổ Tề quốc ngươi cũng giúp?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn chằm chằm vào y.
"A, tại sao muốn lật đổ Tề quốc?" Thượng Quan Nghi cực kỳ kinh ngạc.
"Ta chuẩn bị lấy Mạc quốc cầm đầu thống nhất tam quốc, Tiêu Hương Hương nữ nhân này mặc dù ác độc, nhưng sau khi Mạc Hiên thượng vị, lấy trí tuệ của nàng, Mạc quốc nhất định phát triển mạnh mẽ! Cuối cùng nhất định xuất binh tấn công Tề quốc và Thân quốc, thống nhất tam quốc, còn việc ta muốn làm chính là tăng nhanh bước tiến của nàng, sớm ngày trở lại Mạc quốc, hừ hừ." Mạc Nhiễm Thiên hừ lạnh.
"Về Mạc quốc rồi làm gì?" Thượng Quan Nghi liền vội hỏi.
"Câu dẫn Mạc Hiên, buộc hắn hạ vị, nàng muốn cho ta làm hoàng hậu của nhi tử nàng, ha ha, ta mạn phép muốn ngược lại, hơn nữa Mạc Hiên nếu chịu buông tha cho ngôi vị hoàng đế, Tiêu Hương Hương nhất định trở mặt với nó, đến lúc đó thì có trò hay rồi, ha ha ha." Mạc Nhiễm Thiên đã tính toán đâu vào đó.
"Tiểu Thiên, ngươi có phải quá tự tin rồi không? Hoàng đế Mạc quốc hiện giờ nhất định sẽ thích ngươi chứ?" Thượng Quan Nghi không tin.
"Ta tin!" Dạ Tích Tuyết đáp thay Mạc Nhiễm Thiên: "Lục hoàng tử từ nhỏ đã yêu Tiểu Thiên, lễ trưởng thành của cậu ta là do Tiểu Thiên hầu hạ."
"A, việc này, nhưng con người sẽ thay đổi nha!" Thượng Quan Nghi vẫn còn do dự.
"Thay đổi thì sao, chẳng lẽ bằng trí tuệ của ta và ngươi, còn không kiểm soát được nó?" Mạc Nhiễm Thiên châm chọc Thượng Quan Nghi.
"A, hơ, thế, thế Tiểu Thiên muốn đại nhân làm cái gì?" Thượng Quan Nghi rất có lòng tin với trí tuệ của mình.
"Dạ đại ca, Yến nhi bên kia thế nào rồi?" Mạc Nhiễm Thiên không đáp hỏi ngược lại Dạ Tích Tuyết.
"Rất tốt, mười chín mỹ nam kia đều muốn trở lại Mạc quốc, đương nhiên là dốc hết tất cả vốn liếng của mình, mê hoặc mấy vị quan trong triều kia đến choáng váng đầu óc, đối với thánh chỉ của hoàng thượng có thể kéo dài thì kéo dài. Cho nên ngươi cứ để ý hoàng thượng một chút, ban ngày không thấy tăm hơi, nghe Lý công công nói hắn loay hoay sứt đầu mẻ trán, trách Thượng Quan đại nhân không chịu giúp hắn." Dạ Tích Tuyết vội vàng mỉm cười nói.
"Tốt, đại nhân, biết phải làm gì không?" Mạc Nhiễm Thiên nhìn về phía Thượng Quan Nghi.
Thượng Quan Nghi lập tức gật đầu đáp: "Vi thần biết!" Nói rồi cười, y coi Mạc Nhiễm Thiên là hoàng đế.
"Cút đi, đứng đắn chút." Mạc Nhiễm Thiên cấu y.
"A, đau, buông tay buông tay, đại nhân biết rồi." Thượng Quan Nghi đau đến giơ chân.
Mạc Nhiễm Thiên buông y ra một chút rồi ôm y nói: "Vậy ngươi nói nghe chút, biết phải làm sao rồi?" Mạc Nhiễm Thiên mở to mắt chớp chớp mấy cái.
"Tiểu Thiên, ngươi ôm đại nhân như vậy, đại nhân đầu óc thắt lại, nếu không trước làm một chút rồi hãy nói?" Thượng Quan Nghi vội vàng ôm cậu hôn một cái, dòng điện tê dại để khiến y cả người thoải mái.
"Dạ đại ca, hắn muốn ở dưới kìa, ngươi lên đi!" Mạc Nhiễm Thiên giận đến thiếu chút nữa té xỉu.
"A, Tiểu Thiên, ngươi cũng đừng chọc ta, đại nhân bây giờ nhìn thấy tên kia còn toàn thân sợ hãi đây." Thượng Quan Nghi ủy khuất nhìn Mạc Nhiễm Thiên.
"Hắn bây giờ không phải là có Dương quý phi sao? Ngươi bị dọa gì, hắn không dám, ta nói thật đấy, muốn động đến người của ta, đem hắn thiến cho chó ăn." Mạc Nhiễm Thiên nhăn mày nhăn mặt.
"Ha ha ha, Tiểu Thiên, chiêu này của ngươi thật tuyệt, không để hắn xuất cung, còn tặng Dương quý phi cho hắn, giúp hoàng thượng giải quyết một chuyện phiền phức." Thượng Quan Nghi tán thưởng.
"Hắc, bọn họ vốn có một chân
(ý là có chuyện mờ ám), hoàng thượng biết a, còn nữa ngươi không thấy ánh mắt Dương quý phi nhìn Nhị vương gia, rõ ràng có tình ý, ta liền làm chút chuyện tốt, bằng không hai người cũng vườn chăn đơn gối chiếc, sớm muộn gì cũng gây chuyện, đúng không?" Mạc Nhiễm Thiên đắc ý nói.
"Tiểu Thiên thật là thông minh, hoàng thượng bây giờ đối với ngươi là muốn gì được đó rồi." Thượng Quan Nghi ôm cậu cười ha hả không ngừng.
"Ai, hắn dù sao cũng là hoàng thượng, ở trên giường có lẽ nghe ta, nhưng ta dù sao cũng không thể tham gia chính sự, cho nên đại nhân, việc này giao cho ngươi." Mạc Nhiễm Thiên nhướn mày với Thượng Quan Nghi.
"Tốt, đại nhân ngày mai sẽ khôi phục chức quan, giúp Tiểu Thiên giành chính quyền, nhưng Tiểu Thiên muốn thưởng cho đại nhân thế nào đây?" Thượng Quan Nghi luồn tay vào vạt áo Mạc Nhiễm Thiên.
"Ngươi nếu thật sự ngoan ngoãn, một lòng với Tiểu Thiên, Tiểu Thiên sẽ thương ngươi cả đời." Mạc Nhiễm Thiên chân thành nói.
"Ha ha ha." Mạc Nhiễm Thiên và Dạ Tích Tuyết cười lớn lên, đại nhân này a bị Mạc Nhiễm Thiên ngày ngày trêu cợt, cũng không để ý chuyện mình là nam thị, da mặt cũng dày hơn vài thước.
Mạc Nhiễm Thiên hôn một cái lên mặt y: "Ái phi, giờ Tiểu Thiên sẽ thương ngươi nha."
"Tốt, tới đi, tới nha." Thượng Quan Nghi lập tức động thủ cởϊ qυầи áo Mạc Nhiễm Thiên, Dạ Tích Tuyết cũng đi lên, ba người mỗi ngày ăn ý không cần nói cũng biết.
Đông đi xuân tới, hoa nở hoa tàn, đảo mắt qua hai năm.
Trong hai năm này, Mạc Nhiễm Thiên đã học xong điểm huyệt, mặc dù không có nội lực, nhưng hiệu quả cũng rất tốt, lúc đầu Thượng Quan mỗi lần đều bị cậu điểm huyệt cứng đơ, giận đến dựng râu trợn mắt.
Thượng Quan Nghi vì vị trí ở hậu cung sau này của mình, xem như tận tâm tận lực, dĩ nhiên không phải là phát triển Tề quốc, mà là nơi nơi lừa gạt Tề Quân Hành, để cho Tề Quân Hành cho là Tề quốc đang ngày càng cường đại, thật ra thì vẫn dừng lại như hai năm trước, dĩ nhiên Tề Quân Hành mỗi đêm bị Mạc Nhiễm Thiên mê đảo đến không biết trời trăng gì, căn bản sẽ không nghĩ tới Thượng Quan Nghi cùng mười chín vị triều thần đang âm thầm lười biếng.
Mạc Nhiễm Thiên đoán không sai, Mạc quốc nhanh chóng lớn mạnh, tin tức đưa về đều cho thấy Mạc quốc đột nhiên phát triển thần tốc, đã ngầm vượt qua Tề quốc, Thân quốc hai năm qua mặc dù không có phát triển mau như Tề quốc, nhưng một đời cường quốc vẫn không thể coi nhẹ, đặc biệt là oán hận đối với Tề quốc, rốt cục hai năm sau hoàn toàn bộc phát.
Hướng Thiên điện, Tề Quân Hành như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhìn năm mươi vạn đại quân của mình tan rã khi đối kháng với năm mươi vạn đại quân của Thân quốc, đau lòng vạn phần, cũng may có Âm giang hiểm yếu, không đến nổi mất nước, nhưng một kích thảm trọng này, càng làm cho Tề quốc nguyên khí tổn thương nặng nề. Mà chuyện xấu thành đôi, Thân quốc thậm chí liên tục hạ chiến thϊếp, dự định ba tháng sau tiến công lần nữa, Tề Quân Hành mặt trắng bệch ngồi ở trên long ỷ, không biết làm sao cho phải, dù mau thế nào, cũng không cách nào trong ba tháng bỗng nhiên một lần nữa chỉnh đốn quân đội a.
"Hoàng thượng, không bằng chúng ta cầu hoà?" Thượng Quan Nghi can gián.
Tề vương lạnh lùng nhìn Thượng Quan Nghi một cái: "Ái khanh, vì sao quân đội nước ta không chịu nổi một kích như thế? Năm mươi vạn binh lính, lại thương vong hơn phân nửa, ngươi bảo trẫm ứng phó sao với trận chiến tiếp theo đây, cho dù có Âm giang hiểm trở, cũng ngăn không được trăm vạn thiết kỵ Thân quốc! Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy?!" Tề Quân Hành thống khổ không chịu nổi.
"Bởi vì Tề quốc có yêu nghiệt!" Một vị lão thần bước ra khỏi hàng, hai tròng mắt trợn ngược, căm tức nhìn Tề Quân Hành.
"Càn rỡ, Cảnh đại nhân! Ngươi nói nhăng gì đó!" Thượng Quan Nghi cả giận nói, đại thần này là trung đại phu Cảnh Nguyên.
"Hạ quan không thể không nói, trong hai năm qua, hoàng thượng, còn ngươi nữa tướng quốc đại nhân, cũng vây quanh Mạc thái tử, đối với chuyện triều chính được chăng hay chớ, còn có những thứ triều thần đầu óc mơ màng kia, mọi người cũng không hỏi chuyện chính sự, các ngươi nói Tề quốc có thể nào không bại, nước chi tương vong
(mất nước), tất có yêu nghiệt a." Cảnh đại nhân mắt già rưng rưng, triều đình này vẫn còn ông và mấy cựu thần còn quan tâm Tề quốc, đáng tiếc nhiều lần can gián cũng bị Thượng Quan Nghi lấy cớ này cớ kia bác bỏ, hiện giờ mắt thấy thiết kỵ Thân quốc đã tới, ông thấy vô cùng đau đớn.
"Càn rỡ! Ý ngươi nói Mạc thái tử là yêu nghiệt?" Thượng Quan Nghi cả người phát ra lãnh khí.
"Chẳng lẽ không đúng, một đầu tóc trắng, tuyệt thế khuynh thành, thiên hạ chỉ có một người, Tề quốc khi không có hắn dân giàu nước mạnh, xem giờ thành cái dạng gì rồi, hoàng thượng, ngươi nếu còn quan tâm cơ nghiệp tổ tông, hãy gϊếŧ Mạc thái tử này đi!" Cảnh đại thần quỳ rạp xuống đất, nước mắt tuôn đầy mặt, cũng có mấy cựu thần khác quỳ xuống.
"Ngươi, các ngươi, trẫm biết trẫm vô năng, nhưng chuyện này không liên quan đến Mạc thái tử, hắn chẳng qua là hậu cung quý phi của trẫm, cũng không tham gia vào chính sự, cớ sao lại nói hắn là yêu nghiệt." Tề Quân Hành nghe vậy cũng tức giận, huống chi còn muốn gϊếŧ Mạc Nhiễm Thiên.
"Tề quốc bỏ mình, hoàng thượng nghĩ lại a!" Cảnh đại nhân đầu lắc lắc, đau lòng vô cùng.
"Cảnh đại nhân, xem ra ngươi già nên hồ đồ rồi!" Thượng Quan Nghi tức giận nói, muốn gϊếŧ tiểu bảo bối của mình? Liều mạng với ngươi.
"Vâng, hạ quan già rồi hồ đồ, nhưng cũng biết quốc gia sắp mất rồi, hoàng thượng, gϊếŧ yêu nghiệt kia đi!" Cảnh đại nhân dập đầu.
"Gϊếŧ yêu nghiệt, gϊếŧ yêu nghiệt!" Mấy người khác cũng căm giận bất bình.
Tề Quân Hành liếc nhìn Thượng Quan Nghi, hai người cũng trắng bệch mặt.