Thượng Quan Nghi cùng Mạc Nhiễm Thiên ôm nhau ngồi đó, thậm chí dựa vào nhau ngủ thϊếp đi trên nhuyễn tháp, Mạc Nhiễm Thiên gần như rúc vào lòng Thượng Quan Nghi, còn Thượng Quan Nghi vươn tay ôm thắt lưng hắn.
Sáng sớm ngày thứ hai, hoàng đế Tề Quân Hành tỉnh lại trong cơn đau đầu như muốn nứt ra, cứ nghĩ đến biện pháp hỗn láo của Cơ Nhi, lập tức lại giận nghiến răng nghiến lợi. Hắn mau chóng rời khỏi long sàng, sau đó thấy được hai người nọ ôm nhau mà ngủ.
Lập tức, toàn thân Tề Quân Hành lạnh như băng, đi tới trước mặt hai người, chỉ thấy nét mặt Mạc Nhiễm Thiên cùng Thượng Quan Nghi đều thoảng ý cười, dáng vẻ xem chừng rất hạnh phúc.
Mạc Nhiễm Thiên theo bản năng cảm thấy có hơi thở lạnh lẽo tới gần, lại càng ôm Thượng Quan Nghi thêm chặt, sau đó mới hơi nhíu mày mở mắt ra.
“Hoàng, hoàng thượng, ngươi, ngươi tỉnh dậy?” Mạc Nhiễm Thiên lập tức bị dọa đến đứng không vững, từ trên nhuyễn tháp vốn không rộng rãi gì trượt xuống, cùng lúc đó Thượng Quan Nghi cũng bị ngạc nhiên, khi chứng kiến khuôn mặt đen sì của Tề Quân Hành lập tức xoay người quỳ xuống đất.
“Hoàng thượng!” Thượng Quan Nghi mặt trắng không còn chút máu, y làm sao biết được tối hôm qua hai người đang nói lại ngủ thϊếp đi, nhưng y rất thích loại cảm giác ấm áp này, mặc dù cái gì cũng không dám làm, nhưng trong lòng y cũng rất thỏa mãn rồi.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Thanh âm Tề Quân Hành lãnh khốc vô tình.
“Hoàng thượng, chúng ta chờ ngươi rời giường đây, thế nào, đêm qua không có gặp ác mộng chứ?” Mạc Nhiễm Thiên lập tức cười mỉa.
Tề Quân Hành kéo hắn đứng dậy, hung tợn nói: “Ngươi dám đem trẫm đánh bất tỉnh?”
“Hắc hắc, hoàng thượng, mặc dù đầu có hơi đau, nhưng ngài quả thật ngủ rất say, Cơ Nhi làm được rồi có phải không? Hoàng thượng có nói mặc kệ là dùng biện pháp nào, hữu hiệu thì chính là biện pháp tốt. Hắc hắc.” Tay Mạc Nhiễm Thiên vuốt ve l*иg ngực Tề Quân Hành, giúp hắn xuôi cơn giận.
Tề Quân Hành sửng sốt hỏi: “Ngươi đem trẫm đánh hôn mê rồi thì có thể cùng tướng quốc đại nhân thuật tình có đúng không?” Thanh âm kia có ghen tuông nhưng lại lạnh đến mức khiến người ta cả người rét run.
“Thần không dám!” Thượng Quan Nghi đến bây giờ vẫn quỳ trên mặt đất.
“Hừ, không dám, không dám thì ái khanh vì sao vẫn quỳ trên mặt đất, không phải làm chuyện gì trái lương tâm sao?” Tề Quân Hành cười lạnh.
“Hoàng thượng thần sợ người trách cứ Cơ Nhi chuyện tối hôm qua đánh người bất tỉnh.” Thượng Quan Nghi bắt đầu căng thẳng, thầm trách mình thiếu cẩn thận quá.
“Ngươi quan tâm hắn như vậy ư?” Long mục Tề Quân Hành âm trầm đến kinh khủng.
Thượng Quan Nghi liếc nhìn Mạc Nhiễm Thiên một cái rồi nghiêm mặt nói: “Thần không dám! Cơ Nhi là ái sủng của hoàng thượng, thần chỉ là giúp hắn làm chứng, ngày hôm qua hoàng thượng quả thật ngủ vô cùng ngon giấc, thần cũng không có ý khác.”
“Phải không?” Tề Quân Hành cười lạnh.
“Hoàng thượng, đại nhân không ý tứ gì khác, không phải ngươi gọi hắn đến làm chứng sao? Hiện giờ hoàng thượng cũng ngủ an ổn rồi, người thả Dạ đại ca được chưa?” Mạc Nhiễm Thiên lấy lòng.
“Có thể, chờ trẫm làm xong một chuyện!” Trong lòng Tề Quân Hành đầy lửa giận, nhìn hai khuôn mặt anh tuấn kia, lộ ra nụ cười vô cùng tàn khốc.
“A? Chuyện gì?” Mạc Nhiễm Thiên mở to mắt hỏi một cách khờ khạo.
“Ngươi lập tức sẽ biết thôi!” Tề Quân Hành nói xong đem Mạc Nhiễm Thiên kéo đến nhuyễn tháp, đè hắn xuống.
“Hoàng thượng, ngươi muốn làm gì?” Mạc Nhiễm Thiên trong lòng tự nhủ hỏng bét rồi.
“Trẫm muốn tiết hỏa, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn, nếu không đừng trách trẫm không xót ngươi!” Tề Quân Hành lạnh giọng nói xong trực tiếp kéo quần Mạc Nhiễm Thiên xuống, lộ ra tiểu pp trắng nõn.
“A, hoàng thượng, ngươi?” Mạc Nhiễm Thiên biết Tề Quân Hành là muốn ở trước mặt Thượng Quan Nghi thượng hắn, muốn Mạc Nhiễm Thiên biết mình chỉ có thể là của hắn, Mạc Nhiễm Thiên cũng ngay lập tức biết được tính toán của Tề Quân Hành.
“Ái khanh, còn không giữ hắn lại cho trẫm!” Tề Quân Hành cười lạnh nhìn qua Thượng Quan Nghi sắc mặt xám trắng đứng đó.
“Sao thế, muốn gọi thị vệ vào? Trẫm không ngại!” Tề Quân Hành tự động cởi tiết khố màu vàng óng của mình, quần rơi, lộ ra long căn đang say ngủ.
(Chú thích: long mục = mắt vua, long sàng = giường vuâ, long căn = vua’s bird =)))“Đừng, không cần, ta sẽ ngoan!” Mạc Nhiễm Thiên nắm tay siết chặt lại, ngày này cuối cùng cũng tránh không khỏi, nhưng vì Dạ đại ca, mình nhịn. Dù sao mình làm quay về làm thái tử cũng tránh không thoát.
“Hoàng thượng, thỉnh bớt giận, Cơ Nhi đối với hoàng thượng một mảnh trung tâm, hoàng thượng tha hắn đi.” Thượng Quan Nghi không muốn Mạc Nhiễm Thiên bị đối đãi như vậy.
“Láo xược! Nếu biết Cơ Nhi là ái phi của trẫm, trẫm chẳng lẽ không thể làm vậy với hắn ư? Ái khanh có phải đang đau lòng vì hắn hay không?” Tâm lý Tề Quân Hành đã hoàn toàn mất cân bằng.
“Hoàng thượng bớt giận, thần tội đáng chết vạn lần, thần biết tội!” Thượng Quan Nghi lần đầu tiên sinh chán ghét với loại hành vi này của Tề Quân Hành.
“Cơ Nhi, còn không hầu hạ trẫm!” Tề Quân Hành đem vật tượng trưng nam tử của mình đặt ở bên mép Mạc Nhiễm Thiên.
Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, nhìn vật cự đại của Tề Quân Hành, trong lòng nảy sinh ý muốn đem nó cắt rụng.
“Hửm?” Tề Quân Hành tàn nhẫn lườm Mạc Nhiễm Thiên đang ngây ngốc ở đó.
“Hoàng thượng, ngươi muốn thượng thì thượng đi, không cần ghê tởm như vậy!” Mạc Nhiễm Thiên không chịu được quay đầu đi chỗ khác, cảm thấy mình đang muốn ói ra.
“Cái gì? Ghê tởm? Tướng quốc đại nhân, giúp trẫm giữ đầu hắn!” Tề Quân Hành rõ ràng muốn nhục nhã hai người này.
“Ngươi?” Mạc Nhiễm Thiên quay đầu lại quát lên đầy giận dữ, sau đó lại chứng kiến Thượng Quan Nghi vẻ mặt tái nhợt, làm cũng không được, không làm cũng không được.
“Lý công công!” Tề Quân Hành đột nhiên gọi to một tiếng.
“Ha!” Mạc Nhiễm Thiên biết chọc giận hắn đối với mình không có lợi, đành phải cắn răng, ngậm vào, hắn không thể xúc động, không thể hại Dạ đại ca. Tề Quân Hành bị hắn đột nhiên ngậm lấy, kêu lên một tiếng.
Mạc Nhiễm Thiên hai mắt nhắm nghiền, trong lòng hận tới cực điểm, còn Thượng Quan Nghi hai tay nắm chặt, quỳ trên mặt đất, nhìn Mạc Nhiễm Thiên khuôn mặt đã không còn biểu tình, y biết hắn đang rất hận.
“Ưm…ô…dùng sức thêm chút nữa!” Tề Quân Hành bắt đầu thấy thoải mái, không khỏi yêu cầu Mạc Nhiễm Thiên, lại đem đã vật tượng trưng nam tính đã bành trướng tới cực đại dấn vào sâu trong yết hầu hắn.
“Ác
(ọe) !” Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy ghê tởm, nhả ra rồi nôn một trận, trong lòng phẫn hận không thể kể.
“Đồ vô dụng!” Tề Quân Hành oán giận một tiếng, đem hắn đè xuống, tiểu pp vốn bại lộ ngoài. Long mục xung huyết, Tề Quân Hành cầm cự vật của mình tiến nhanh vào.
“A.” Mạc Nhiễm Thiên thảm thiết kêu một tiếng, đau đến nước mắt lưng tròng, hai tay gắt gao nắm lấy đệm lót trên nhuyễn tháp, nơi kia nóng rực đau đớn khiến cho bên trong tiểu pp có chút máu tươi chảy ra.
“Súc sinh!” Mạc Nhiễm Thiên trong lòng tàn nhẫn mắng, hắn muốn gϊếŧ tên súc sinh này, nhưng hắn nhẫn nại! Sẽ có một ngày mình nhất định đòi lại gấp bội!
“Rêи ɾỉ! Rêи ɾỉ đi!” Tề Quân Hành nhanh chóng cử động, không vừa ý việc Mạc Nhiễm Thiên không phản ứng, không khỏi phẫn nộ quát.
(Ô mai gọt, phải đi luyện NC 17 thôi *phọt máu*)Mạc Nhiễm Thiên quay đầu hung hăng lườm hắn, miệng mím chặt, hắn đừng mơ có thể khiến mình phát ra thanh âm mê người.
“Làm sao nào, hận trẫm rồi, ha ha ha, ngươi là người của trẫm, nhớ kĩ, rên đi!” Tề Quân Hành mở hai tay, hung hăng đánh vào tiểu pp trắng như tuyết của Mạc Nhiễm Thiên, dấu năm ngón tay đỏ tươi hiện đầy trên làn da bạch ngọc.
Đầu Thượng Quan Nghi đã cúi gục xuống đất, y không dám nhìn, nhưng khóe mắt chạm đến vết máu chảy xuống từ nhuyễn tháp, tim y dường như cũng bắt đầu rỉ máu.
“Ư.” Mạc Nhiễm Thiên đau đến toát mồ hôi lạnh, trong miệng phát ra tiếng kêu rên thê thảm, đồ biếи ŧɦái này, đồ súc sinh này! Cừu hận trong lòng Mạc Nhiễm Thiên đã lên cao tới cực điểm.
Di động theo quy luật nhanh hơn, máu tươi không ngừng chảy xuống, hai tay tả hữu khai cung
(làm nhiều việc cùng lúc) , tiểu pp Mạc Nhiễm Thiên đã nổi lên một vệt dài dấu tay.
“Ngươi thật cứng đầu, không chịu rên lên có đúng không? Là trẫm thượng ngươi khó chịu ư? Ngươi kêu hay không kêu, không rên, trẫm sẽ gϊếŧ Dạ đại phu!” Tề Quân Hành đang trong hưng phấn vẫn cảm giác được thiếu cái gì đó, không đủ thỏa mãn.
Mạc Nhiễm Thiên cắn răng một cái, sau đó rốt cuộc kêu lên.
“A…ưm…” Nương theo tiết tấu của Tề Quân Hành hắn bắt đầu kêu rên, nhưng bên trong đó không có hưng phấn mà chỉ có thê thảm.
“Rên lớn lên một chút!” Tề Quân Hành lại tàn nhẫn vỗ một chưởng, sau đó nâng thắt lưng Mạc Nhiễm Thiên lên, rất nhanh liền mãnh liệt phun ra.
“A…a…” Mạc Nhiễm Thiên kêu to vì đau đớn, bên trong đau đến mức khiến cho hắn không thể chịu đựng được, nếu muốn hắn kêu rên, hắn coi như phát tiết.
“Ô…” Tề Quân Hành ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, đột ngột ôm lấy Mạc Nhiễm Thiên từ phía sau lưng không động đậy, sau đó nằm ở trên lưng hắn thở hào hển.
Mạc Nhiễm Thiên nằm ở trên giường mềm vẫn không nhúc nhích, Thượng Quan Nghi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên mồ hôi lạnh chảy ròng, trong lòng đau như kim châm. Đột nhiên y chậm rãi đi tới bên người Tề Quân Hành thưa: “Hoàng thượng, thần sai nô tài chuẩn bị nước nóng.” Nói xong xoay người rời đi, Lý công công nhăn mặt nhíu mày đứng ngoài cửa, ông là do hoàng thượng gọi vào, vừa xem tình huống này đã đoán được xảy ra chuyện gì, cũng không lên tiếng.
Lý công công lắc đầu với Thượng Quan Nghi mặt không có chút máu, hai người đi ra ngoài.
“Cơ Nhi?” Tề Quân Hành nhẹ giọng gọi.
“Hoàng thượng thỏa mãn rồi, thỉnh hoàng thượng thả Dạ đại ca.” Mạc Nhiễm Thiên vẫn một mực kiên trì chuyện này.
“Được, trẫm đồng ý. Bất quá Cơ Nhi phải lưu lại hầu hạ trẫm.” Tề Quân Hành biết mình thích hắn, thích sự quật cường của hắn, thích sự đặc biệt của hắn, mà không còn là bởi lý do khuôn mặt hắn có sáu phần tương tự Mạc thái tử nữa.
“Thỉnh cho phép Cơ Nhi tĩnh dưỡng mấy ngày lại tiến cung hầu hạ hoàng thượng.” Mạc Nhiễm Thiên thanh âm đông cứng.
“Không cho phép, ở trong cung cũng có thể tĩnh dưỡng, có trẫm chăm sóc ngươi không phải rất tốt ư, hay là trong lòng Cơ Nhi còn nhớ tới tướng quốc đại nhân?” Thanh âm Tề Quân Hành lại trở nên lạnh lẽo.
“Ngươi ở trước mặt đại nhân làm chuyện như vậy với Cơ Nhi, đơn giản là muốn Cơ Nhi không còn mặt mũi nào ở chung với đại nhân, hiện tại ngươi hài lòng rồi, Cơ Nhi đã là tàn hoa bại liễu, hoàng thượng còn muốn Cơ Nhi làm gì?” Mạc Nhiễm Thiên châm chọc.
“Trẫm chỉ là muốn cả hai người các ngươi đều chết tâm thôi! Ngươi an tâm làm Cơ quý phi của ngươi đi!” Tề Quân Hành định phong hắn làm quý phi.
“Không muốn.” Mạc Nhiễm Thiên lập tức phản đối, nhưng động đến vết thương, đau đến nhăn mặt.
“Hừ, vì sao? Làm quý phi của trẫm không tốt ư?” Tề Quân Hành nguy hiểm nheo mắt lại, sau đó long căn từ tiểu huyệt của Mạc Nhiễm Thiên rút ra.
“A.” Máu tươi cùng chất dịch màu trắng sữa hòa cùng một chỗ, theo bắp đùi, chảy xuống mặt đất, Mạc Nhiễm Thiên há miệng thở gấp, đau đến độ hận không thể bất tỉnh luôn, tên súc sinh này, dĩ nhiên lại đối với hắn như vậy.
“Rất đau sao, nếu không nghe lời, còn có thể càng đau.” Tề Quân Hành nhìn cảnh tượng da^ʍ uế bạo tàn này, tươi cười tàn khốc nơi khóe miệng càng lúc càng lớn.
“Ngươi gϊếŧ ta đi, dù sao sớm muộn gì cũng bị ngươi ngược đãi đến chết, đừng lãng phí thời gian.” Mạc Nhiễm Thiên chậm rãi cựa mình nằm trên nhuyễn tháp, hắn hiện tại ngay cả việc đứng lên cũng khó khăn.
“Trẫm hôm nay là tâm tình không tốt, ngươi trước thì to gan đánh trẫm bất tỉnh, sau lại cùng tướng quốc đại nhân thật không minh bạch, trẫm chính là muốn các ngươi thấy rõ ràng, trẫm mới là chúa tể! Chỉ cần ngươi một lòng một dạ với trẫm, trẫm sẽ sủng ái ngươi.” Tề Quân Hành dùng tiết khố lau sạch long căn.
“Ta sợ ngươi lại gặp ác mộng! Đến lúc đó ta sẽ bị ngươi ngược chết!” Mạc Nhiễm Thiên ý có ám chỉ.
Tề Quân Hành có tật giật mình, lập tức long nhan biến đổi quát lên: “Nói bậy! Trẫm thương yêu ngươi như thế, nào có thể ngược chết ngươi?” Kì thật trong lòng Tề Quân Hành cũng không tin.
“Hừ, chẳng lẽ ngươi không thương yêu Dương quý phi cùng Ám quý phi ư? Cơ Nhi đã nghe nói bọn họ một chết một bị thương, chẳng lẽ không phải chuyện ngươi làm?” Mạc Nhiễm Thiên cười lạnh hỏi.
“Đó là trẫm tâm tình không tốt! Sẽ không đối với ngươi như vậy.” Tề Quân Hành sửng sốt sau đó lập tức phản bác.
“Haiz, ngươi chừng nào thì tâm tình mới tốt, nếu khi cùng Cơ Nhi ở một chỗ cũng tâm tình không tốt, vậy Cơ Nhi không phải ngay cả cơ hội kêu oan cũng không có sao?” Mạc Nhiễm Thiên hận không thể lập tức đá nát sự tàn nhẫn biếи ŧɦái của Tề Quân Hành.
“Làm càn, trẫm đã khuyên nhủ đến thế, ngươi vẫn chẳng thấy đủ, là muốn chọc giận trẫm, tự mình chuốc lấy cực khổ sao? Nói cho ngươi biết, ngươi cho dù chết, cũng phải chết ở trong tay trẫm!” Tề Quân Hành lại phát tác đế uy.
“Đúng, ngươi là hoàng thượng, ngươi nói đúng.” Mạc Nhiễm Thiên nói xong hai mắt nhắm nghiền nghỉ ngơi.
Khi Thượng Quan Nghi lần nữa đi vào, nô tài mang tới một thùng nước nóng lớn, trong tay y cầm dược cao.
“Hoàng thượng, thỉnh tắm rửa, Cơ Nhi, ngươi, ngươi thoa thuốc đi.” Thượng Quan Nghi vào xem Mạc Nhiễm Thiên, nhìn hắn nằm ở nơi đó, tiểu pp huyết nhục mơ hồ, trong mắt chất chứa bi thương cùng đau đớn.
“Cám ơn đại nhân.” Mạc Nhiễm Thiên thấy được, hắn biết hắn thành công đã làm cho Thượng Quan Nghi hận Tề Quân Hành, nhưng cái giá phải trả quá lớn, không nghĩ rằng Tề Quân Hành tàn bạo như vậy, đau muốn chết.
“Ái khanh, đi thả Dạ đại phu, quân vô hí ngôn
(vua hem nói chơi) .” Tề Quân Hành nằm ở trong thùng gỗ, Lý công công xoa bóp vai cho hắn.
“Vâng, thần tuân chỉ!” Thượng Quan Nghi nhìn Mạc Nhiễm Thiên sau đó quay đầu rời đi, Mạc Nhiễm Thiên biết mình rất nhanh sẽ được cứu ra, nhưng bây giờ thương tích đầy mình, thật sự không biết lúc nào mới lành, hoạt động cũng không tiện.
“Hoàng thượng, Cơ Nhi đau quá, có linh đan diệu dược gì không?” Mạc Nhiễm Thiên nghĩ một chút liền hỏi.
“Lý công công, mang Thiên Lộ Hoàn của trẫm đến đây.” Tề Quân Hành nhìn Mạc Nhiễm Thiên, lộ ra nét cười, thầm nghĩ hắn rốt cuộc vẫn khuất phục mình.
“Cơ Nhi, Thiên Lộ Hoàn này là bí dược cung đình, có thể trị bách bệnh, chút thương ấy của ngươi rất nhanh sẽ lành thôi.” Tề Quân Hành dường như rất thương yêu hắn.
“Hừ, ngươi định cứ hành hạ người ta hành hạ rồi cho chút thuốc, sau đó coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra sao? Thiên hạ có loại chuyện dễ dàng như vậy ư?” Mạc Nhiễm Thiên khinh khỉnh nói.
“Cơ Nhi muốn thế nào đây?” Tề Quân Hành cười nói, hắn chính là cảm giác được Mạc Nhiễm Thiên lúc này đáng yêu nhất.
“Ta có thể thế nào, chẳng lẽ ta còn có thể thượng ngươi?” Mạc Nhiễm Thiên lườm Tề Quân Hành một cái, dáng vẻ này không giống như đang thù oán hắn, quả thực như là làm nũng với hắn, nhưng oán hận trong lòng Mạc Nhiễm Thiên thế nào chỉ có hắn tự biết.
“Ha ha ha, Tiểu Cơ Nhi, ngươi thật làm cho trẫm vui vẻ, Lý công công, còn không giúp ái phi của trẫm rửa ráy thoa thuốc?” Tề Quân Hành cười ha ha nói.
“A, đừng, đừng, ta tự mình làm.” Mạc Nhiễm Thiên nhìn Lý công công mặt đầy nếp nhăn lại là thái giám, thật sự không thể tiếp nhận.
“Ha ha, đừng bướng bỉnh nữa, thương thế của ngươi trẫm biết.” Tề Quân Hành mỉm cười nhìn bộ dạng nghĩ mà thấy sợ của hắn.
“Biết mà ngươi còn đối với ta như vậy, nếu là ngươi, cho ngươi thử xem, ngươi sẽ biết là đau như thế nào!” Mạc Nhiễm Thiên lập tức hét lớn một hồi.
“Trẫm cũng không nhịn được.” Tề Quân Hành nhíu mày trả lời.
“Nhẫn cái mẹ ngươi, ngươi là súc sinh a, không nhịn được!” Mạc Nhiễm Thiên nhất thời hỏa khí bốc lên.
“Cơ Nhi, trẫm sủng ái ngươi, nhưng không phải là ngươi có thể vô lễ như thế, nếu không cẩn thận mông nở hoa đó!” Khuôn mặt Tề Quân Hành lại trầm xuống.
“Hừ!” Mạc Nhiễm Thiên tức giận quay đầu, không nhìn Tề Quân Hành nữa.
“Quý phi nương nương, nô tài thoa thuốc cho người.” Lý công công đã đi tới.
Mạc Nhiễm Thiên lập tức quay lại lớn tiếng nói với Tề Quân Hành: “Nói đi, ta không muốn làm quý phi! Ta không làm! Còn có, ta mình bôi thuốc! A.” Mạc Nhiễm Thiên tức giận đến cực điểm, chạm đến vết thương, đau đến mức kêu to lên.
“Ngươi xem, có nói sai đâu, ha ha.” Tề Quân Hành nhìn thấy bộ dạng đau đớn của hắn mà cười lớn, long tâm đại duyệt.
(long tâm = lòng vua, đại duyệt = vô cùng vô cùng happy)“Ta thấy ngươi là biếи ŧɦái nhất, nhìn ta đau đớn thế này, ngươi lại vui vẻ như thế, ai, cuộc sống của ta sau này chỉ sợ nhìn không thấy mặt trời thôi.” Mạc Nhiễm Thiên buồn bực vạn phần, hy vọng Thượng Quan Nghi sớm để Dạ đại ca cứu mình ra ngoài, sau đó lấy thân phận Mạc thái tử tiến cung, ngược chết Tề Quân Hành, theo tình cảm của Tề Quân Hành với Mạc thái tử, hắn tuyệt đối sẽ không ngược đãi thái tử, mình sẽ chờ trả thù.
“Nói hươu nói vượn! Trẫm rất bình thường.” Tề Quân Hành nói xong liền đứng dậy, bọt nước trên người chảy xuống, đầy vẻ gợi cảm, Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy mình nhất định là điên rồi.
Mạc Nhiễm Thiên quay đầu không nhìn nữa, Tề Quân Hành khoác lên y phục mới, cuối cùng là tấm khăn ướt trên tay Lý công công, sau đó ngồi ở bên người Mạc Nhiễm Thiên nói: “Trẫm giúp ngươi thanh tẩy, Tiểu Cơ Nhi đã hài lòng chưa?”
“A?” Mạc Nhiễm Thiên bị hắn hù dọa rồi.
“Trẫm có nói sẽ sủng ái ngươi.” Tề Quân Hành ôn nhu lau tiểu pp cho hắn.
“A, đau!” Mạc Nhiễm Thiên hiện giờ cái mông sưng đến mức chạm vào là đau.
“Hô, kiên nhẫn một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa.” Tề Quân Hành cúi người đến gần tiểu pp mà thổi giúp hắn. Giảm bớt đau đớn cho Mạc Nhiễm Thiên. Sau đó nhẹ nhàng mà xoa, khóe miệng Mạc Nhiễm Thiên co quắp một hồi, nhìn vẻ ôn nhu của hắn hiện giờ, lại nghĩ đến cảnh bị hắn ngược đãi vừa rồi, thật sự không thể giải thích nổi, quả nhiên, biếи ŧɦái không dễ lộ ra mặt.