- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần
- Chương 26: Co được duỗi được
Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần
Chương 26: Co được duỗi được
“Tham kiến hoàng hậu nương nương!” Mạc Nghị Thần nhìn thấy Tiêu Hương Hương tao nhã quý phái, vẻ mặt tươi cười đi vào, lập tức tiến lên hành lễ.
“A a, Thần nhi miễn lễ, bổn cung cùng Thiên nhi có việc muốn nói, con đi trước đi.” Tiêu Hương Hương mắt thấy Mạc Nhiễm Thiên sắc mặt xanh mét thì trong lòng cười điên cuồng, nhưng không thể không cố nén cười để giữ vững tôn nghiêm của hoàng hậu nàng.
Mạc Nghị Thần sửng sốt, lại thấy Tiểu Thiên sắc mặt không hề có một chút thiện ý, kinh ngạc lui ra ngoài.
“Người đàn bà chết tiệt, cô làm chuyện tốt gì đây!” Mọi người đi khỏi, Mạc Nhiễm Thiên lập tức nhìn chăm chằmTiêu Hương Hương nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ha ha ha, xem ra hiệu quả rất tốt, ha ha ha. Tiểu Thiên, cậu không thể trách tôi a, tôi đây chẳng qua đáp ứng yêu cầu của cậu, cho cậu tập thích ứng thôi!” Tiêu Hương Hương lập tức không hề giữ lễ nghi cười lớn.
“Vậy cô cũng không cần dùng nhiều như vậy chứ, muốn tôi chết a!”
“Tôi làm sao biết lượng dùng, chỉ là kêu người tùy tiện bỏ vào, đúng là sợ cậu sẽ không uống, ha ha ha, có điều Thần nhi hẳn là rất dịu dàng hả, thế nào, cảm giác cũng không tệ như vậy chứ?” Vẻ mặt Tiêu Hương Hương cười đến suýt biến dạng.
Mạc Nhiễm Thiên vừa nghe, khuôn mặt tuấn tú liền nóng như lửa thiêu, hắn phát hiện sắc mặt mình căn bản không thể khống chế, động chút liền đỏ, giống hệt như nữ nhân, thật là buồn quá.
“Cô đến đây là để cười tôi hả?” Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng co quắp.
“Hắc hắc, bộ dáng này của Tiểu Thiên thật sự là đẹp a. Tôi vui thay cho con trai tôi có được không.” Tiêu Hương Hương mê đắm nhìn khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên vô cùng xinh đẹp, lại mang chút ngượng ngùng.
“Biến đi, tôi không đồng ý!” Mạc Nhiễm Thiên tức đến hộc máu.
“A, cậu cũng không thể nói lời không giữ lời a, Hiên nhi tối hôm qua đến nói với tôi, nó chỉ muốn một mình cậu thôi, vài ngày nữa nó tròn mười lăm tuổi rồi, tiểu tử này hẳn bây giờ rất hưng phấn. Nó gọi cậu là anh trai, cậu cũng đừng làm cho nó đau lòng a.“Tiêu Hương Hương lập tức khẩn trương nói.
“Liên quan gì đến tôi, cô là hoàng hậu, tùy tiện giúp hắn tìm một mỹ nam tử là được, tôi không thích trẻ con.” Mạc Nhiễm Thiên hai mắt trợn trắng.
“Tiểu Thiên, cậu nói vậy chẳng phải làm khó tôi sao? Không phải tôi đã nói đây là việc cần thiết sao, cậu nếu đã cùng Thần nhi, vì sao vẫn quan tâm như vậy.”
“Cô nói hay lắm! Tôi bây giờ không biết phải nhìn mặt anh ta như thế nào đây, khuôn mặt này động chút liền đỏ, thật đúng là không phải nam nhân!” Mạc Nhiễm Thiên lửa giận bừng bừng.
“A a a, đừng nghĩ quẩn như vậy, tôi cảm thấy rất xinh đẹp mà, đây chính là vũ khí tốt nhất của cậu, Tiểu Thiên, tôi không cười cậu, nghiêm chỉnh mà nói, hoàng thượng mấy ngày nay đã già đi không ít, vì chuyện Thân quốc mà phiền lòng, hôm qua tam vương gia đã đưa ra ý đem cậu cho Tề vương, kết quả là hoàng thượng tức giận công tâm, ở chỗ tôi, cả đêm không ngủ, thấy vậy tôi cũng không đành lòng, người rất mực thương yêu cậu, nhưng người cũng biết hiện tại chỉ có một đường này còn có hy vọng cứu Mạc quốc, cậu nói tim của người phải khổ sở như thế nào, cả đêm đều nói xin lỗi nàng, xin lỗi Dung quý phi, ta nghe mà sống mũi cũng thấy cay, ai.” Trên mặt Tiêu Hương Hương không còn tươi cười, thay vào đó là lo lắng.
Mạc Nhiễm Thiên lập tức nhớ tới vẻ mặt đầy nhân từ của hoàng thượng, ánh mắt người nhìn thái tử đầy yêu thương và quan tâm, rồi nhìn Tiêu Hương Hương hỏi: “Chẳng lẽ ông ấy vẫn chưa nghĩ tới biện pháp này, chờ tam vương gia đưa ra mới biết được?”
“Như thế nào có thể, hoàng thượng cũng không phải kẻ ngu, trong lòng người cũng hiểu, chỉ là không muốn cậu chịu khổ, hy vọng bách quan mau chóng nghĩ ra biện pháp khác, sau khi tam vương gia nói ra, người biết bảo vệ cậu hơn nữa, cậu cũng sẽ bị đưa đi Tề quốc, chẳng lẽ muốn người làm chuyện có lỗi với Mạc quốc sao? Văn võ bá quan cũng biết biện pháp này, chỉ là biết hoàng thượng quá mức sủng ái cậu mà không người dám đề cập đến, lần này tam vương gia là không thể không nói ra, chuyện này đã gấp lắm rồi.”
“Xem ra hoàng thượng này đối với thái tử thật đúng là có tình có nghĩa, tôi nếu không đi, cũng thật không xứng với tình thương của người, ai.” Mạc Nhiễm Thiên bất đắc dĩ nói, hiện tại rõ ràng là muốn đi cũng phải đi, mà không đi cũng phải đi.
“A a a, quả thật như thế, cho nên chuyện cậu cùng Hiên nhi, cậu thật không nên trì hoãn nữa, cậu rời Mạc quốc, chuyện nơi này chính là của Hiên nhi, tứ hoàng tử khi hoàn thành nhiệm vụ trở về, Hiên nhi bên này cũng sẽ không thua gã, vì mục tiêu thống nhất tam quốc sau này của chúng ta, vì ngày trở về, cậu nhất định phải bắt lấy trái tim Hiên nhi!” Lời nói của Tiêu Hương Hương không có vẻ gì là đùa cợt, mà rất thận trọng.
“Ai, không có biện pháp tốt hơn sao? Mặc dù nhờ công sức của cô mà có nam nhân, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ thích nam nhân.” Mạc Nhiễm Thiên cười khổ.
“Không cần cậu thích bọn họ, quan trọng là để cho bọn họ thích cậu, yêu cậu!” Đôi mắt nhỏ của Tiêu Hương Hương chợt lóe lên ánh hào quang.
Mạc Nhiễm Thiên sửng sốt, hắn quả thật không nghĩ tới chuyện này, bởi vì lần này cùng Mạc Nghị Thần, hắn mặc dù không thể nói thích nam nhân này, nhưng ít nhất không phản cảm, còn nữa hồi tưởng tối hôm qua, nam nhân này quả thật rất ôn nhu, làm cho hắn cũng cảm nhận được nam nhân với nhau cũng là có thể có cảm giác như vậy.
Tiêu Hương Hương nhìn khuôn mặt Mạc Nhiễm Thiên lại đỏ lên, lập tức khóe miệng mỉm cười, trêu chọc nói: “Sao? Chẳng lẽ cậu thật sự thích Thần nhi?”
“Nói hươu nói vượn!” Mạc Nhiễm Thiên trong lòng sợ hãi, lập tức phản bác.
“A a a, được, không nói cái này, cậu tự nghĩ lại đi, thời gian này chuẩn bị cho tốt, cần cái gì cứ nói với tôi, thời gian cũng không nhiều, xe ngựa tới Tề quốc cần đi một tháng, đường núi nhiều, rất khổ cực.”
“Lâu như vậy? Như vậy Thân quốc còn chưa đánh đến sao?” Mạc Nhiễm Thiên khó hiểu.
“Cậu không biết quy củ nơi này, nếu Thân quốc chính đại quang minh hạ chiến thư, như vậy phải đợi ba tháng để được hồi đáp, không được đánh trước, bọn họ sẽ không mạo muội xuất binh, nhưng lỡ như qua ba tháng, chưa được trả lời, như vậy sẽ dàn binh tiến đánh.” Tiêu Hương Hương giải thích.
“Xì, người ở đây chiến tranh vẫn như vậy sao?” Mạc Nhiễm Thiên kinh ngạc.
“Hehe, đúng vậy, cổ nhân thật là ngu, sau này cậu có thể không tuân thủ, thừa dịp bất ngờ, không phải công hiệu gấp đôi sao?” Tiêu Hương Hương cười gian làm cho Mạc Nhiễm Thiên kinh hoàng dựng tóc gáy.
“Tôi thấy cô không làm hoàng đế thật sự là lãng phí!” Mạc Nhiễm Thiên tức giận nói.
“Không có biện pháp, ai bảo tôi là nữ nhân, thiếu chút nữa mất mạng rồi, còn làm hoàng đế gì chứ, cái nơi quỷ quái này, nữ nhân chính là nô ɭệ, không bị người lăng nhục đã là may mắn lắm rồi, nhưng tôi đem toàn bộ hy vọng đặt trên người cậu đó.” Tiêu Hương Hương chu chu miệng nói.
“Nói thì dễ, làm mới khó a.” Mạc Nhiễm Thiên liếc nàng một cái.
“Hehe, cho nên cho cậu bắt đầu từ hai bàn tay trắng a, đại trượng phu co được duỗi được, cậu vốn là huấn luyện viên cảnh sát, chuyện này còn không hiểu sao!”
“Cô vì con trai cô thì có, hừ!” Mạc Nhiễm Thiên làm sao không biết ý tứ chân chính của nàng.
“Vì tương lai thống nhất tam quốc sau này của chúng ta, không thể thiếu một nước cờ, hơn nữa Hiên nhi anh tuấn tiêu sái, cũng không kém Thần nhi mà. Cậu đã nghĩ thông suốt không phải sao, thân thể này vốn không phải cậu, quan tâm nhiều như vậy làm gì.”
“Để nói sau đi, tôi đi gặp phụ hoàng!” Mạc Nhiễm Thiên lông mày nhíu chặt nói. Kì thật trong lòng đã đồng ý giải pháp của Tiêu Hương Hương, dù sao mình cũng đã thông suốt, cũng không tệ.
Tiêu Hương Hương sau một hồi sửng sốt liền nghiêm túc nói: “Hoàng thượng tại ngự thư phòng, cậu cũng nên cẩn thận, tam vương gia cùng tứ hoàng tử đều ở nơi đó, tôi đoán chính là vì chuyện của cậu.”
“Hừ, tam vương gia? Tứ hoàng tử? Bọn họ thật đúng là yêu nước a.” Mạc Nhiễm Thiên nghĩ đến tam vương gia ngày hôm qua tại Khởi Phượng đình nghiêm khắc trách mắng Mạc Tử Viêm, tưởng rằng lão ta đối thái tử không tồi, không nghĩ người đầu tiên nói ra lại là lão, còn có thái độ ‘quan tâm’ của Mạc Tử Viêm kia đối với chuyện Mạc quốc, làm cho hắn hồi tưởng lại mà khóe miệng không khỏi lộ ra nét cười lạnh.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần
- Chương 26: Co được duỗi được