Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần

Chương 21: Một vấn đề

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chờ sau khi Mạc Hiên cùng Mạc Nghị Thần ra ngoài, Mạc Nhiễm Thiên mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, kích động nhìn Tiêu Hương Hương cũng đang kích động giống như hắn, nói: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a, tôi vừa tỉnh dậy đã nhập vào thân thể tên thái tử ngốc này?” Mạc Nhiễm Thiên hy vọng tìm được đáp án từ nàng.

“Tôi cũng giống như vậy a, vừa tỉnh dậy liền trở thành phi tử của hoàng thượng, còn nữa còn nữa, tôi ở bên kia vẫn là hoàng hoa khuê nữ a, thiệt chết mất.” Tiêu Hương Hương so với hắn còn kịch liệt hơn.

“A, vậy cô tới đây bao lâu rồi?” Mạc Nhiễm Thiên kì quái hỏi, nàng ta hiện tại là hoàng hậu a.

“Hơn hai năm, chính là trước khi mẫu phi của tên thái tử này mất, bỗng chốc có một cậu con trai đã mười mấy tuổi, thật sự là ông trời không có mắt. Cậu còn không biết chứ, người nơi này thật là biếи ŧɦái, nữ nhân thì một chút địa vị cũng không có, nếu không phải tôi có xuất thân tốt, không biết hậu quả sẽ như thế nào.” Tiêu Hương Hương ngồi xuống vẻ mặt buồn bực.

“Tôi đã biết rồi, ai, một tên thái tử như tôi đây cũng thật vô dụng.” Mạc Nhiễm Thiên cũng buồn bực.

“Như thế nào lại vô dụng, cậu sống tốt hơn tôi nhiều ấy chứ, mỹ nam tử giống như cậu vậy thật sự nổi tiếng vô cùng a, không thấy mỗi người bọn họ đều xem cậu như bảo bối sao?” Tiêu Hương Hương là vẻ mặt hâm mộ.

“Bảo bối cái gì chứ, cô không biết tên thái tử này bị rất nhiều người chà đạp sao? Dáng người như thế này có chỗ nào giống nam nhân chứ. Ai, ta thật không biết sống thế nào.”

“A, ha ha ha, Tiểu Thiên, cậu đừng luẩn quẩn trong lòng a, nơi này lưu hành đồng tính luyến ái, cậu cũng nên nhập gia tùy tục chứ, còn nữa cậu hiện tại nhập hồn vào một kẻ ngốc, đó lại là thái tử gia, sau này quốc gia này chính là của cậu, đến lúc đó đừng quên tôi đó.” Tiêu Hương Hương nhìn thái tử ngốc trước kia hiện tại đang buồn bực nhưng vẻ mặt lại sinh động thì không nhịn được muốn cười, ha ha, cảm giác có người thân thật là hạnh phúc.

Mạc Nhiễm Thiên nhìn Tiêu Hương Hương không khách khí lộ ra một ánh mắt xem thường nói: “Vấn đề tôi không phải đồng tính luyến ái a. Còn nữa quốc gia này giống như có phiền toái lớn chứ. Cái gì là của tôi? Tôi sợ đến tính mạng cũng khó giữ đó.”

“Không phải đồng tính luyến ái có thể biến thành thật sao, hắc hắc, kì thật đồng tính luyến ái cũng rất tốt a, tôi còn oán hận mình tại sao không xuyên đến thân thể một nam nhân đó, nơi này làm nữ nhân thật khổ.” Tiêu Hương Hương khuyên, “Cậu đang nói vấn đề Thân quốc sao? Kì thật cũng không khó, phái cậu đi Tề quốc không phải xong hết sao. Thiên hạ thái bình!”

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng giật giật nói: “Đều là xuyên tới, cô cũng không giúp đỡ tôi, tôi đi Tề quốc chẳng phải sẽ bị Tề Quân Hành làm thịt sao!”

“Tề Quân Hành mặc dù háo sắc, nhưng lại là một mỹ nam tử, nếu không phải tôi là nữ, tôi đã sớm đi rồi, còn nữa hắn đối với cậu lại có ý, chỉ cần cậu không đối đầu với hắn, cam đoan hắn sủng cậu gấp trăm lần, như vậy có thể cứu Mạc quốc không phải rất tốt sao? Nếu như cậu cảm thấy ủy khuất, như vậy hãy nhìn xa hơn một chút.” Tiêu Hương Hương đột nhiên hai mắt híp lại, lóe lên tia sắc bén.

“Là như thế nào?” Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên cảm thấy rằng người phụ nữ này quả thật có điểm lợi hại, tuy nhiên chỉ bằng việc nàng nhanh chóng từ một phi tử ngồi trên vị trí hoàng hậu, như vậy thủ đoạn cũng không ít.

“Tiểu Thiên, tôi và cậu là người một nhà, lần này nguy cơ của Mạc quốc, thành thật mà nói cậu không thể không cứu, trừ phi tứ hoàng tử Mạc Tử Viêm có thể nói phục Tề vương, chỉ có điều hy vọng này không lớn, ta đã thấy Tề vương, người nọ tuyệt đối là kẻ đến chết còn sĩ diện, hơn nữa rất lạnh lùng, đối với chuyện của cậu lần trước xem ra vẫn ghi hận trong lòng. Lần này Mạc quốc cầu hắn, hắn hận không thể nhìn Mạc quốc bị khi dễ, chỉ có cậu mới có thể thuyết phục hắn xuất binh. Cậu nhẫn nại một chút, tại Tề quốc chịu thiệt thòi, bên này tôi tự có biện pháp làm cho Mạc quốc rất nhanh cường đại hơn, đến lúc đó quốc lực mạnh mẽ, chúng ta liên thủ đem hai quốc gia kia tiêu diệt, cậu chính là bá chủ thiên hạ này, ai còn dám chê cười cậu, đến lúc đó cậu muốn báo thù thế nào đều được, nhưng điều kiện đầu tiên là Mạc quốc không thể mất.” Tiêu Hương Hương nói tới đây, uy nghiêm của hoàng hậu lộ ra, làm trong lòng Mạc Nhiễm Thiên không thể không bội phục nàng.

“Tôi hiện tại tốt xấu cũng là hoàng hậu Mạc quốc, mặc dù đối với hoàng thượng không có cảm tình gì, nhưng người quả thật đối với tôi rất tốt, Hiên nhi cũng là đứa bé hiếu thảo, hơn nữa hoàng thượng đối với cậu, không, đúng hơn là đối với thái tử coi như tâm can bảo bối, cậu có thể không giúp đỡ người sao? Nếu thật sự làm nô ɭệ mất nước, cũng thật là đáng thương.” Khuôn mặt Tiêu Hương Hương đượm nét ưu thương.

“Cô thật sự đã coi nơi này như nhà của mình phải không?” Mạc Nhiễm Thiên phát hiện nàng hoàn toàn suy nghĩ vì Mạc quốc.

“Ai, nếu có thể, tôi thật sự rất muốn trở về, nhưng đập đầu đến hôn mê vài lần vẫn không trở về được, tôi không muốn bị bắt nạt, cho nên chỉ có thể bò lên vị trí hoàng hậu, những đắng cay này, Tiểu Thiên cậu có lẽ không thể tưởng tượng được.” Tiêu Hương Hương hồi tưởng chuyện cũ đầy đau xót.

“Cô đã làm hoàng hậu, hiện tại không phải rất tốt sao?” Mạc Nhiễm Thiên tỉnh táo lại.

“Ai, cuộc sống không hề có niềm vui thú, không nói cái này nữa, Tiểu Thiên, chúng ta không trở về được, cậu cũng đã là thái tử ngốc này rồi, cho nên theo tính hoàng thượng người sẽ không bỏ cậu đem cho Tề vương, cuối cùng người cũng không chịu được triều đình bách quan bức áp, đến lúc đó đem cậu trói đi, cậu không phải càng tự mình chuốc cực khổ sao? Cậu hiện tại dù đi đến nơi nào đều bị khi dễ, tin tưởng tôi, trong hoàn cảnh khó khăn làm mình mạnh lên, Mạc quốc là nhà của cậu, chỉ có gia đình này mới là hậu thuẫn lớn nhất của cậu.”

Mạc Nhiễm Thiên lẳng lặng không nói, hắn biết Tiêu Hương Hương phân tích vô cùng có đạo lý, Mạc quốc diệt vong, hoàng thượng vì cứu Mạc quốc, dù không nỡ cũng sẽ đem mình cho Tề vương. Đúng là mình hiện tại dù có chạy khỏi hoàng cung, ba quốc gia này đều biết mặt thái tử, ở đâu cũng sẽ mang đến tai nạn. Một mình mình khó địch lại bốn tay, huống chi cái thân thể đáng chết này cùng nữ nhân không có gì khác biệt.

“Tiểu Thiên, có lẽ ông trời cho chúng ta ở lại đây để thay đổi lịch sử, tôi có dự cảm cậu sẽ là chúa tể thiên hạ này!” Tiêu Hương Hương nhìn hắn nghiêm túc nói.

“Tôi không muốn làm hoàng đế!” Mạc Nhiễm Thiên trong lòng rối loạn.

“Có lẽ thống nhất tam quốc, chúng ta có thể trở về.” Tiêu Hương Hương đột nhiên hai tròng mắt tỏa sáng, dường như nghĩ đến chuyện gì hưng phấn.

“A, tại sao?” Mạc Nhiễm Thiên chợt cảm thấy hứng thú.

“Lúc tôi vừa tới đây, nghe cung nữ nói, trong ‘Thánh Tử miếu’ Mạc quốc có một vị hòa thượng, tinh thông mọi việc, cho nên tôi đã đi xin sâm, vốn không tin, nhưng lão hòa thượng này thật sự rất lợi hại, vừa nhìn thấy liền nói tôi là hồn ma ở thế giới khác, lúc ấy tôi rất kích động, tưởng rằng có thể quay về, ai ngờ lão nói phải đợi khi thiên hạ một nhà, mới có khả năng trở về. Cậu nói lão ta có phải có ý tứ này hay không, khi đó tôi không nghĩ tới còn có cậu xuyên qua, ngẫm lại một người phụ nữ sao có thể thống nhất thiên hạ, liền thất vọng tràn trề, qua không lâu cũng quên đi, hiện tại nghĩ đến, hòa thượng kia chính là ý này, có đúng hay không? Chúng ta còn có thể trở về.” Tiêu Hương Hương kích động kéo cánh tay Mạc Nhiễm Thiên, nước mắt rơm rớm.

Mạc Nhiễm Thiên trong lòng kinh hãi nhìn Tiêu Hương Hương, biết nàng không lừa gạt hắn.

“Tiểu Thiên, tôi thật sự muốn trở về, cậu không muốn trở về sao? Bên kia có cha mẹ bằng hữu của cậu a, nơi này cái gì cũng lạc hậu, lại còn dã man, biếи ŧɦái, tôi thật sự không muốn tiếp tục ở lại, xin cậu đấy, Tiểu Thiên. Để cho tôi trở về đi.” Tiêu Hương Hương khẩn cầu.

“Tôi cũng muốn trở về, nhưng tôi có cảm giác tôi không có bản lĩnh này, con người tôi tính tình nôn nóng, không có tầm nhìn, cha tôi luôn nói tôi sẽ không làm được việc lớn. Sợ làm cho cô thất vọng rồi.” Mạc Nhiễm Thiên cảm giác được trách nhiệm này rất lớn. Có điều hắn thật sự rất muốn trở về.

“Ai nói, không thử làm sao biết, còn nữa tôi cũng có thể giúp cậu, chúng ta bàn kế hoạch một chút, tôi cũng không tin ý nghĩ của hai người thế kỉ hai mươi mốt chúng ta còn không giúp được đám người man rợ này.” Tiêu Hương Hương tin tưởng mười phần.

Mạc Nhiễm Thiên khóe miệng nhếch lên tới nói: “Vậy cô trước hết giúp tôi giải quyết một vấn đề.”

“Vấn đề gì? Cậu nói, tôi nhất định làm được, cậu phải có lòng tin.” Tiêu Hương Hương thật cao hứng Mạc Nhiễm Thiên ít nhất không phản đối, nghĩ đến hắn cũng là rất muốn trở về.

“Như thế nào để cho tôi thích nam nhân?” Mạc Nhiễm Thiên hướng về nàng tươi cười bất đắc dĩ.
« Chương TrướcChương Tiếp »