- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần
- Chương 109: Dục hỏa phi phượng
Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần
Chương 109: Dục hỏa phi phượng
(Dục hỏa phi phượng: Phượng hoàng tắm trong biển lửa giương cánh bay lên)
Trong căn phòng xa hoa của mình, Thân Vô Kỵ vừa ôm Mạc Nhiễm Thiên vào cửa liền nói: "Đi rửa tay đi, rửa càng sạch càng tốt." Trong giọng nói có sự uy nghiêm không thể chống cự.
"A, tại sao, tay Tiểu Thiên rất sạch mà." Mạc Nhiễm Thiên không chạm vào thứ gì, không thấy bẩn nha.
"Đi đi! Ngươi để tiểu tử kia nắm tay mình rồi, Liêu Thanh Phong này dường như rất tốt với ngươi, các ngươi có quan hệ gì?" Thân Vô Kỵ nhìn chằm chằm Mạc Nhiễm Thiên.
"Hả?" Mạc Nhiễm Thiên im lặng, chỉ cầm tay chút thôi mà, có cần thiết phải sạch như vậy không, người nào đó rất khiết phích (sợ bẩn) nha.
"He he, không có quan hệ gì, chẳng qua là đi chung một đoạn đường mà thôi, coi như là bạn bè, hì hì." Mạc Nhiễm Thiên nửa thật nửa giả mới khiến cho Thân Vô Kỵ không quá hoài nghi.
" Liêu Thanh Phong này lai lịch thần bí, tuổi còn trẻ, võ công lại cao cường, không biết từ đâu mà đến!" Thân Vô Kỵ nhếch môi nói.
"Ha, hắn không phải người Phúc Lai trấn đó sao?" Mạc Nhiễm Thiên ngạc nhiên.
"Hừ, đó là hắn che giấu tai mắt người đời mà thôi, sao thoát khỏi ánh mắt của bổn tướng. Tiểu tử này là một nhân tài, chỉ tiếc rằng đi theo thái tử, nếu không bổn tướng cũng có thể trọng dụng hắn." Thân Vô Kỵ tự nói một mình.
"Hơ, hắn rất thông minh hả? Sao Tiểu Thiên không nhìn ra nhỉ?" Mạc Nhiễm Thiên còn cảm thấy tiểu tử ngốc kia có phần khờ khạo, lẽ nào ta nhìn lầm người?
"Hừ, đó là trước mặt ngươi thôi!" Thân Vô Kỵ lại hừ lạnh một tiếng.
"Tiểu Thiên thấy hắn cũng hơi có tự luyến." Mạc Nhiễm Thiên gãi đầu nói tiếp.
" Người tự luyến ắt có chỗ tự tin!" Thân Vô Kỵ nói một câu khiến Mạc Nhiễm Thiên trực tiếp câm nín.
"Thế đại nhân cảm thấy hắn ta có chỗ nào đáng tự tin?" Mạc Nhiễm Thiên hiếu kỳ hỏi lại.
" Tiểu tử này không chỉ có võ công cao cường, còn tinh thông bát quái. Nếu không phải vì hắn, đại nhân ta cũng không cần nhức đầu như vậy, hừ." Thân Vô Kỵ nghĩ đến những chuyện lúc trước, rất phiền lòng. Phủ thái tử và tẩm cung của Hoàng thượng đều bị bố trí trận pháp quái dị, nếu không có ai dẫn dắt thì tuyệt nhiên không vào được. Hắn đã phải hi sinh tám cao thủ rồi.
"Ồ, thật lợi hại như thế." Mạc Nhiễm Thiên lập tức hớn hở.
"Ngươi vui lắm à?" Thân Vô Kỵ âm trầm nhìn hắn.
"A, hì hì, sao có thể, Tiểu Thiên đi rửa tay đây." Mạc Nhiễm Thiên nhanh chân chạy vào căn phòng biếи ŧɦái kia, dùng nước suối rửa tay, cảm giác thật là thoải mái.
Đến khi Mạc Nhiễm Thiên tung tăng chạy ra, Thân Vô Kỵ đã cởi hết nằm xoài trên giường, hai mắt nhìn trần nhà, không biết đang nghĩ gì.
Mạc Nhiễm Thiên nhìn vật phía dưới của hắn còn đang ngủ say thì mặt đỏ lên, đi tới bên giường ngoan ngoãn cởϊ qυầи áo bò vào trong.
Thân Vô Kỵ không nói lời nào, mình cũng nào dám nói gì, ngoan ngoãn nằm bên cạnh hắn, nghĩ hắn mà không uống thuốc thì " lên" không nổi, khóe miệng không khỏi quất thẳng. Tối nay không biết mình có thể tránh được không.
"Mệt rồi à?" Thân Vô Kỵ bỗng nhiên mở miệng nói.
"A, vâng, có hơi mệt một chút." Mạc Nhiễm Thiên nói quanh co, thật ra thì hắn đã ngủ cả ngày rồi, tinh thần tốt rất.
"Khi nào ngươi mới nói thật với bổn tướng?" Thân Vô Kỵ vạch trần hắn.
"A, Tiểu Thiên nói thật mà, Tiểu Thiên thật mệt rồi, mặc dù ngủ cả ngày, nhưng có câu "một đêm không ngủ, mười ngày bất tỉnh" mà." Mạc Nhiễm Thiên nghe được giọng nói lạnh lùng của hắn, vội vàng cười nịnh giải thích.
Thân Vô Kỵ bỗng rời giường hướng ra cửa lạnh lùng gọi: "Người đâu!" Một tiếng này của hắn khiến Mạc Nhiễm Thiên cuống lên.
"Đại nhân! Có gì phân phó ạ?" Cừu Phát lập tức mang theo hai đại thị vệ tiến vào.
"Để Mạc phi nghỉ ngơi thật tốt, hắn nói hắn mệt." Thân Vô Kỵ cười đểu.
"À, đại nhân, Tiểu Thiên không mệt đâu." Mạc Nhiễm Thiên có linh cảm không tốt, lớn tiếng xin tha.
Ngay lập tức, Cừu Phát sai hai thị vệ kéo Mạc Nhiễm Thiên từ trên giường xuống, tiến vào căn phòng biếи ŧɦái kia, nhanh thoăn thoát trói hắn vào giá gỗ.
"Đại nhân, Tiểu Thiên nhận sai còn không được sao?" Mạc Nhiễm Thiên buồn bực nói.
"Các ngươi ra ngoài đi!" Thân Vô Kỵ quát lui ba người Cừu Phát, không một mảnh vải che thân đứng trước Mạc Nhiễm Thiên cũng đang khỏa thân nhích tới nhích lui, khiến Mạc Nhiễm Thiên sợ nổi da gà.
"Đại nhân, ngươi thả Tiểu Thiên ra, Tiểu Thiên hầu hạ ngươi còn không được sao?" Mạc Nhiễm Thiên thấy gương mặt hắn ngày càng hưng phấn, không hiểu sao trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Thân Vô Kỵ đi tới đi lui vài vòng, sau đó bỗng nhiên gọi người phía ngoài: "Cừu Phát!"
Mạc Nhiễm Thiên càng thêm hoảng sợ.
"Đại nhân." Cừu Phát thưa, như thể lão vẫn luôn túc trực ngoài cửa.
"Mang bảo bối của đại nhân ra!" Ánh mắt Thân Vô Kỵ bao quát bốn phía, làm cho Mạc Nhiễm Thiên âm thầm sợ hãi _ bảo bối của hắn là cái gì? Không phải là con chó săn chứ?
"Vâng, đại nhân!" Cừu Phát nhìn Mạc Nhiễm Thiên một cái rồi xoay người ra ngoài, nhưng hai thị vệ lại đi tới trước mặt Mạc Nhiễm Thiên, đặt hắn xuống.
"Ha ha, đại nhân, bảo bối của ngươi là cái gì?" Nói còn chưa dứt lời, hai thị vệ kia đã lật hắn lại, một lần nữa cột vào cọc gỗ, lúc này Mạc Nhiễm Thiên giãy dụa _ mông trần của mình lộ ra ngoài, hắn vạn phần sợ hãi.
"Buông ra, đại nhân, ngươi muốn làm gì thế?" Mạc Nhiễm Thiên giãy được hai tay ra, chạy ngay tắp lự, đứng xa xa nhìn Thân Vô Kỵ _ khuôn mặt hắn đã trầm xuống.
"Nếu không nghe lời một chút, bổn tướng sẽ để tám đại thị vệ đến dạy bảo ngươi!" Thân Vô lạnh lùng vô tình nói.
"Hu hu, đại nhân, ngươi đừng dọa Tiểu Thiên nữa, có thể nói cho Tiểu Thiên biết là muốn làm gì không." Mạc Nhiễm Thiên khóc nức nở.
"Yên tâm, chẳng qua là một thú vui nho nhỏ của bổn tướng, không chết người được, hơn nữa sẽ làm Tiểu Thiên đẹp hơn." Thân Vô Kỵ cười đểu, sau đó nháy mắt ra hiệu cho hai thị vệ kéo Mạc Nhiễm Thiên về.
"Đại nhân không gọi chó săn chứ?" Mạc Nhiễm Thiên vẫn sợ hãi dò hỏi.
"Ha ha ha, sao có thể? Ngươi lo lắng quá rồi." Thân Vô Kỵ cuồng vọng cười lớn.
"Vậy không phải để người ta luân phiên cường bạo Tiểu Thiên chứ?" Mạc Nhiễm Thiên giãy dụa tiến từng bước.
"Ha ha ha, bổn tướng còn chưa được hưởng, sao có thể để kẻ khác được hời, ha ha ha." Thân Vô Kỵ an ủi nhưng Mạc Nhiễm Thiên biết những lời này của hắn ta là dối trá. Kẻ này từng để tám đại thị vệ dạy bảo nam thị của mình, làm sao còn để tâm chuyện "được hời" hay không, không biết hắn ta rốt cuộc muốn làm gì? Mạc Nhiễm Thiên đột nhiên cảm thấy nhét trân châu còn tốt hơn.
"Đại nhân, chi bằng chúng ta ngoạn trân châu đi?" Mạc Nhiễm Thiên nịnh nọt.
"Hiện giờ đại nhân có chuyện muốn làm hơn, cái kia ngày mai ngoạn tiếp, còn không ngoan ngoãn một chút?" Thân Vô Kỵ càng nói giọng càng trầm xuống.
"Đại nhân, ngươi cần phải hạ thủ lưu tình nha, ngày mai Tiểu Thiên phải lâm triều cùng đại nhân!" Mạc Nhiễm Thiên nhắc nhở hắn đừng ngoạn chết mình.
"Ha ha ha, yên tâm đi, bổn tướng tự có có chừng mực." Thân Vô Kỵ nói xong, Tiểu Thiên đã quay lưng lại, hai chân giang rộng ra, còn tay bị trói trên giá gỗ.
Đúng lúc ấy, Cừu Phát cầm một chiếc hộp hình chữ nhật dẹt tiến vào, Mạc Nhiễm Thiên quay đầu lại thì thấy hộp kia rất tinh xảo, phía trên khắc những họa tiết vô cùng tinh tế. Hắn tự nhủ trong chiếc hộp xinh đẹp như vậy không phải là những thứ đồ kinh khủng đâu.
"Các ngươi đi xuống đi!" Thân Vô Kỵ đuổi ba người ra ngoài, sau đó mở nắp hộp gỗ được đặt trên chiếc ghế cạnh Mạc Nhiễm Thiên. Mạc Nhiễm Thiên vừa nhìn thấy vật ở bên trong thì sợ ngây người, bên trong đầy nhóc kim, dài có, ngắn có, nhọn, dẹt, tỏa ánh bạc, cực sắc bén, trời ạ, hắn muốn làm gì đây.
"Đại, đại, đại nhân, này, cái này dùng làm gì?" Mạc Nhiễm Thiên hoảng sợ hỏi.
"Rồi ngươi sẽ biết." Thân Vô Kỵ không để ý tới hắn nữa mà mở một ngăn kín trong hộp ra. Bên trong là dung dịch thuốc màu sền sệt rất đặc biệt, ước chừng có mười mấy loại, chỉ riêng màu đỏ đã hơn tám lọ.
Mạc Nhiễm Thiên có lẽ đã ý thức được hắn muốn làm gì rồi, lắc đầu cầu xin: "Đại nhân, đừng chơi cái này được không, Tiểu Thiên giúp ngươi dùng miệng, để ngươi hài lòng còn không được sao? Cái này sẽ rất đau."
Thân Vô Kỵ cầm một cây kim, lại trộn lẫn các màu sắc, tạo ra một thứ màu vàng kim lại nổi lên màu đỏ, sau đó để kim xuống đứng dậy, đi tới phía sau Mạc Nhiễm Thiên. Hai tay nhẹ nhàng đẩy tóc hắn tới phía trước, vỗ vỗ tấm lưng trắng như gương của Mạc Nhiễm Thiên, thở dài nói: "Thật là may mắn."
"Đại nhân, ngươi thả Tiểu Thiên ra đi, Tiểu Thiên sợ đau." Mạc Nhiễm Thiên đã nhìn ra Thân Vô Kỵ muốn xăm hình trên lưng hắn rồi. Không ngờ cái con người lạnh lùng hiểm độc này, còn có sở thích ấy. Nhét một chiếc khăn trên vách tường vào miệng Mạc Nhiễm Thiên, nói: "Cắn, không đau lắm đâu." Sau đó đột nhiên xoay người lại lấy một lọ thuốc nước trên vách tường, đổ vào tay, xoa lên khắp lưng Mạc Nhiễm Thiên.
"Ưʍ...ưʍ..." Mạc Nhiễm Thiên khóc không ra nước mắt, chỉ có thể phát ra tiếng ư ư kháng nghị.
"Cái này là thuốc tê, yên tâm đi, tay nghề của bổn tướng rất tốt, xong mau thôi." Thân Vô Kỵ xoa lưng Mạc Nhiễm Thiên đến khi đỏ bừng, sau đó cầm chiếc kim xăm bạc tinh xảo kia lên.
"Ưʍ...ưʍ...." Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy trên lưng chợt lạnh, biết Thân Vô Kỵ đã bắt đầu xăm. Lúc mới đầu còn không cảm thấy đau, thế rồi đau đớn từ từ ập tới, hắn phải cắn chặt khăn cố nén.
Thân Vô Kỵ cực kỳ nghiêm túc, không ngừng đổi kim xăm trong hộp, từ lớn đến nhỏ, suốt hai canh giờ rốt cuộc mới thả lỏng, thở dài một hơi thoải mái nói: "Xong rồi! Thật là đẹp!" Sau đó đứng lên, đi ra xa thưởng thức kiệt tác của mình. Cùng lúc ấy Mạc Nhiễm Thiên mồ hôi mồ kê đầm đìa từng giọt từng giọt rơi xuống đất, cả người hôn mê mấy lần cũng bị đau đến tỉnh lại, sau đó lại đau đến ngất đi.
Thân Vô Kỵ vốn không quan tâm Mạc Nhiễm Thiên có tỉnh hay không, chỉ biết rằng càng nhìn kiệt tác của mình càng cảm thấy đẹp, người cũng càng ngày càng hưng phấn. Cuối cùng cự long giữa háng lại nhô cao, hắn nhảy lên, không nói hai lời đi tới bên tường cầm bình dầu hoa hồng, vội vàng đổ một chút lên đầu ngón tay rồi bôi vào tiểu huyệt Mạc Nhiễm Thiên. Sau đó hắn ném bình đi, hai tay tách hai cánh mông Mạc Nhiễm Thiên, nhanh chóng nhét hỏa long của mình vào.
"A. Ô." Bên trong ấm áp chặt khít khiến Thân Vô Kỵ dị thường hưng phấn, bắt đầu từ từ vận động pittông, miệng cũng kêu rên, mắt nhìn chằm chằm hình xăm trên lưng, phát ra tia hồng quang phấn khởi.
"Ư...ư..." Chuyển động có tiết tấu đánh thức Mạc Nhiễm Thiên từ cơn hôN mê, sau đó biết Thân Vô Kỵ tên súc sinh đểu cáng này nhân lúc mình hôn mê mà thượng, khắp lưng đau đớn, nhưng lập tức bị kɧoáı ©ảʍ toàn thân truyền đến thay thế. Không thể phủ nhận, cây súng kia của Thân Vô Kỵ vừa to vừa lợi hại.
Thân Vô Kỵ cũng biết Mạc Nhiễm Thiên đã tỉnh, bèn dựa về trước một chút, tháo chiếc khăn đang bịt miệng Mạc Nhiễm Thiên ra, nói: "Tiểu Thiên, đại nhân đã hoàn thành kiệt tác vừa ý nhất trong đời!"
"Ngươi, ngươi, đau quá! A. Sao ngươi có thể như vậy! A. Đừng!" Mạc Nhiễm Thiên cũng không biết hắn ta nói đứt quãng những gì. Thân Vô Kỵ vốn không phải nói với hắn, giống như tự lẩm bẩm, nói xong lại ra sức đâm vào. Vốn dĩ hai chân Mạc Nhiễm Thiên đã bị buộc giang rộng ra, thứ này đi vào lại vừa sâu vừa mãnh liệt, đánh vào nơi mẫn cảm nhất tận sâu trong cơ thể, khiến hắn mắc cỡ rên lên.
"Ư, thoải mái, sướиɠ quá!" Thân Vô Kỵ một hồi bên trái một hồi bên phải, dùng cự long của mình trêu chọc tiểu huyệt Tiểu Thiên, gương mặt tuấn tú bừng đỏ, thoạt nhìn giống như uống thuốc mà hưng phấn.
"A, đại nhân, ư ư...." Mạc Nhiễm Thiên đau đớn lẫn vui sướиɠ đan xen, chỉ muốn lớn tiếng kêu lên.
"Bốp" Tiểu pp bị hắn ta vỗ mạnh một cái.
"A." Mạc Nhiễm Thiên đau đến hét lên lần nữa.
"Bốp!" Lại vỗ một cái nữa, mỗi một lần đánh Thân Vô Kỵ đều dùng hết sức khiến Mạc Nhiễm Thiên cảm thấy cả người có một niềm kɧoáı ©ảʍ sảng khoái, vừa đau vừa tê dại, bụng nhủ chẳng lẽ mình cũng biếи ŧɦái.
Động tác của Thân Vô Kỵ càng ngày càng mạnh, càng lúc càng nhanh, cuối cùng kêu "A" một tiếng, mạnh mẽ rút ra, tinh hoa toàn bộ bắn lên lưng Mạc Nhiễm Thiên.
Cậu nhỏ phía trước Mạc Nhiễm Thiên cũng đồng thời bắn ra, hai người đều vô cùng sảng khoái. Nhưng đau đớn ngay sau đó đánh thẳng vào đại não Mạc Nhiễm Thiên, đau rát trên lưng bắt đầu vô biên vô hạn tràn ra.
"A, đau quá, đại nhân, cứu mạng!" Mạc Nhiễm Thiên khóc lóc kêu lên.
"Cừu Phát!" Thân Vô Kỵ ngã ngồi bên hồ tắm gọi người, nhưng rõ ràng trong thanh âm có phần mỏi mệt.
"Đại nhân!" Cừu Phát lại dẫn theo hai thị vệ kia tiến vào, Mạc Nhiễm Thiên thật hoài nghi bọn họ rốt cuộc có buồn ngủ không.
"Giúp hắn tắm rửa, phải cẩn thận một chút, bôi một ít dầu thuốc lên lưng, ổn định màu sắc. Tối nay cứ treo hắn lên nếu không sợ hắn ngủ không cẩn thận, ngày mai hẳn là không đáng ngại nữa." Thân Vô Kỵ mệt mỏi ra lệnh cho Cừu Phát.
"Dạ! Ồ! Đại nhân, tài nghệ của người ngày càng cao! Thật đẹp!" Cừu Phát nhìn con phượng hoàng màu vàng kim giương cánh bay cao trên lưng Mạc Nhiễm Thiên mà tán thán.
"Dục hỏa phi phượng! Ha ha ha, bổn tướng cũng rất hài lòng!" Thân Vô Kỵ đắc ý cười to, cũng để Mạc Nhiễm Thiên biết phía sau hắn là một con Phượng Hoàng, đáng tiếc mình không nhìn thấy.
"Đại nhân, để Tiểu Thiên nằm sấp ngủ đi, Tiểu Thiên thật sự không chịu nổi đâu." Mạc Nhiễm Thiên đáng thương mong chờ nói.
"Không được, kiên trì một ngày đi, hôm nay biểu hiện không tệ, ngày mai thưởng ngươi ăn bào ngư!" Thân Vô Kỵ nói xong ngáp một cái rồi đi ra ngoài.
"Đại nhân!" Mạc Nhiễm Thiên vô cùng oán hận nhìn hắn rời đi, sau đó chịu đựng sáu bàn tay trên người hắn tắm rửa kì cọ, thoa thuốc, cuối cùng một lần nữa hắn không chịu nổi đau đớn, sau khi uống thuốc ngủ thì ngủ đến bất tỉnh. Trong giấc ngủ ngủ mê man nghĩ muốn hành hung Thân Vô Kỵ gấp một ngàn lần! Không! Là một vạn lần!
Sáng sớm hôm sau, Mạc Nhiễm Thiên bị tiếng động làm tỉnh lại, mệt đến mắt cũng không mở ra nổi, hai chân càng mềm nhũn không cách nào đứng yên. Mở hai mắt lờ mờ thấy Thân Vô Kỵ mặc triều phục màu đen kim tuyến, đứng đối diện nhìn mình, gương mặt tuấn tú lạnh lùng ẩn chứa ý cười.
"Thật đẹp, màu sắc này sáng nay mới biểu hiện ra." Thân Vô Kỵ tự vỗ tay mà khen.
"Đúng vậy, đại nhân, Phượng Hoàng này như thể vật sống vậy, cảm giác như muốn bay đi." Cừu Phát cũng vuốt râu dê khen nức nở. Mạc Nhiễm Thiên oán hận nhìn hai người một cái, sau lại lập tức nhắm mắt nghỉ ngơi tiếp. Hai thị vệ kéo hắn ném ra, cuối cùng mặc quần áo, rửa ráy, đem lên xe ngựa xa hoa của Thân Vô Kỵ.
"Mạc phi, tỉnh lại đi." Thân Vô Kỵ ngồi trong xe ngựa lạnh lùng nhìn Mạc Nhiễm Thiên đang lờ đà lờ đờ.
"Tỉnh không nổi, sắp chết rồi." Mạc Nhiễm Thiên tức giận nói.
"Ha ha, ăn cái này đi, đây là ngươi thuốc Dạ thị vệ đem cho ngươi." Thân Vô Kỵ lấy hai viên thuốc kia ra, nhìn Mạc Nhiễm Thiên, khẽ cười nói.
"A, ngươi không nói sớm, NND, đau chết ta mất." Mạc Nhiễm Thiên cướp lấy Địa Lộ Hoàn nọ, ăn hết hai viên, hắn không thèm để lại cho cái tên biếи ŧɦái này.
"Chú ý cách nói chuyện của ngươi!" Thân Vô Kỵ biến sắc mặt cũng là số một, lập tức đã âm trầm.
Mạc Nhiễm Thiên mếu máo nói: "Ta quen rồi, sửa không được, ngươi đối xử với ta như vậy, còn muốn ta tốt với ngươi sao được! Ngươi cảm thấy có thể không?"
"Ngươi phải quen!" Thân Vô Kỵ cười lạnh nói.
"Ngươi đừng dọa dẫm ta nữa, ta bị đủ rồi, còn ngược đãi ta ta chết luôn đó, không sống được nữa đâu! Ngươi còn tàn bạo hơn Tề vương!" Mạc Nhiễm Thiên không nói thì khó chịu.
Mắt Thân Vô Kỵ nhìn Mạc Nhiễm Thiên híp thành một đường.
" Sao? Chẳng lẽ ta nói sai? Hay là không ai nói cho ngươi, kia Tiểu Thiên sẽ nói cho ngươi biết. Ngươi là người nam nhân biếи ŧɦái nhất, tàn nhẫn nhất, buồn nôn nhất mà Tiểu Thiên biết!" Mạc Nhiễm Thiên thấy mặt Thân Vô Kỵ càng ngày càng vặn vẹo thì trong lòng thích thú lắm, giờ đang trên đường vào triều, hắn có thể làm gì mình nào.
Thân Vô Kỵ thấy Mạc Nhiễm Thiên vẻ mặt đắc ý, giơ tay lên định tát Mạc Nhiễm Thiên, nhưng lúc này Mạc Nhiễm Thiên sao có thể để hắn như ý. Tay nhỏ bé vỗ một cái, sau đó nhanh chóng điểm trước ngực hắn một cái. Thân Vô Kỵ không nhúc nhích được, liền kinh hãi, thế nào cũng không ngờ được Tiểu Thiên lại biết võ công!
"Ngươi biết võ công?" Giọng nói Thân Vô Kỵ rét đến tận xương.
"Hì hì, không biết, chỉ biết điểm huyệt mà thôi." Mạc Nhiễm Thiên ngồi cạnh hắn, tay vuốt ve gương mặt hắn.
"Ngươi muốn thế nào, đừng quên, bổn tướng chỉ cần nói một câu, ngươi nhất định phải chết." Thân Vô Kỵ không thích loại cảm giác mặc người chém gϊếŧ này.
"Hì hì, chuyện mất mặt thế này ngươi cũng dám la lên hả? Đừng sợ nha, Tiểu Thiên không dám gϊếŧ ngươi!" Mạc Nhiễm Thiên cười lấy tay sờ mặt hắn, dùng sức nhéo.
"Ngươi! Ngươi muốn thế nào?" Mặt Thân Vô Kỵ bị đau, giọng tức giận.
"He he, Tiểu Thiên chỉ muốn chơi một trò chơi nhỏ với đại nhân thôi." Mạc Nhiễm Thiên lộ ra nụ cười tà ác.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Cực Phẩm Thái Tử Lưu Luyến Hồng Trần
- Chương 109: Dục hỏa phi phượng