Chương 5: Một gia đình không bình thường

Bàng Phi đợi ở dưới lầu một hồi lâu, cuối cùng An Dao đang đi khập khiễng cũng xuất hiện ở trong tầm mắt của anh.

Bộ dạng người phụ nữ giờ phút này trông vô cùng nhếch nhác, quần áo rách rưới, đầu tóc rối loạn, chân cũng bị thương, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến thái độ coi thường người khác của cô, một người phục vụ đã vui lòng muốn giúp đỡ cô, nhưng lại bị cô né tránh.

“Cút đi, không cần anh tiễn.” An Dao lấy điện thoại di động ra chuẩn bị tìm tài xế lái thay, nhưng lại phát hiện điện thoại di động chẳng biết từ khi nào đã hết pin.

Bàng Phi lấy điện thoại di động của mình ra lắc trước mặt cô: "Cầu xin tôi đi, tôi sẽ cho cô dùng nó."

An Dao hướng mắt nhìn về phía anh: "Cầu xin anh? Anh chắc chứ? Đừng quên rằng hiện tại anh dựa vào tôi để sống, nếu làm mất lòng tôi, cả gia đình của anh đều không sống nổi đâu."

Bởi vì sự kém cỏi của chính mình, mới để cho An Dao không kiêng nể gì cười nhạo anh cùng với gia đình của anh.

Đây là lần đau lòng nhất của Bàng Phi.

Cất điện thoại di động đi, Bàng Phi nói: "Cô mạnh miệng cũng vô dụng, trên thực tế cô đã từng cầu xin tôi một lần. Không phải cứ có tiền là cô có tư cách để chỉ tay năm ngón, sự thật chứng minh người có tiền cũng có ngày phải nhờ người nghèo giúp đỡ, cô đừng có mà nói quá."

"Hừm, anh cảm thấy tôi sẽ nhờ anh giúp một lần nữa hay sao? Sao anh tự tin đến vậy? Một kẻ ăn hại vô dụng, muốn chứng tỏ bản thân, nếu có bản lĩnh thì đừng có hỏi đòi tiền tôi, lấy tiền của tôi trả lại cho tôi đi. ”

Người phụ nữ này mồm mép rất là lợi hại, trước sau luôn dùng tiền để kí©h thí©ɧ Bàng Phi, có trả tiền hay không, tất cả đều sẽ rơi vào tay cô.

Bàng Phi không quan tâm đến tiền dơ bẩn của cô, nhưng tiền chữa bệnh của em gái anh không thể chờ được đến ngày anh nhận lương, vì em gái, anh phải miễn cưỡng mặt dày mượn.

Nếu không muốn nổi điên với người phụ nữ này, anh chỉ có thể coi cô như không khí.

Dọc đường không nói chuyện!

Xe tới trước cửa tiểu khu, An Dao bảo Bàng Phi đi về trước.

Dù là ở trước mặt gia đình mình, cô cũng không muốn thừa nhận Bàng Phi là chồng của mình, càng không muốn đi cùng anh.

Nếu như đã chán ghét như vậy, tại sao lại còn muốn cho Bàng Phi tới làm con rể? Đây luôn là điều mà Bàng Phi khó hiểu nhất.

Rốt cuộc, anh cũng không thèm nghĩ nhiều đến vậy, cũng không có ý định quay trở về nhà, không ngờ rằng lại bị khinh bỉ.

“Tại sao anh lại đi?” An Dao khi thấy anh định rời đi, theo bản năng hỏi.

Bàng Phi cầm chìa khóa xe ném cho cô: "Cô không thể quản được.”

"Tối nay ba tôi trở về ăn cơm tối, anh nhất định phải ở nhà. Sau đêm nay, anh muốn chết ở đâu cũng được, miễn là khi nào cần gọi đến là được."

Đối với ba vợ, Bàng Phi không có khái niệm gì nhiều, ngày thường căn bản ông ta không về nhà, hai người mới chỉ gặp nhau một lần trong đám cưới.

Có vẻ như việc An Dao tuyển con rể có liên quan đến người ba vợ bí ẩn của anh, và Bàng Phi không muốn suy đoán tâm tư của An Dao.

Anh cũng không trả lời lại, lập tức đi thẳng tới An gia.

An gia là một ngôi nhà sang trọng tuyệt đối, có bao nhiêu người ghen tị với anh vì chui được vào cái gầm chạn đẹp như vậy, Bàng Phi sống ở đây đã ba tháng, nhưng không có bất kỳ tình cảm nào được sinh ra.

Ở rể đã xóa sạch tôn nghiêm của một người đàn ông, ngoài ra trên dưới An gia đối xử với anh rất chanh chua cay nghiệt, không xem anh là người, làm cho anh sống không có tôn nghiêm, cũng làm cho người nhà anh lúc nào cũng bị họ chế nhạo.

Bàng Phi có thể dùng sự bất lực để làm tê liệt bản thân, nhưng liên lụy đến những người thân trong gia đình có thể dễ dàng ảnh hưởng đến thần kinh của anh, và anh thường xuyên cãi vã với mẹ vợ và cô em vợ.

Tất cả người phụ nữ trong gia đình này đều là những người giỏi nhất, thật sự đúng với câu nói không phải là người một nhà thì không thể vào nhà.

Cảm thán một chút, đã tới cửa nhà rồi.

Một chiếc xe cũng không có, có lẽ hai mẹ con cực phẩm kia lại ra ngoài điên cuồng mua sắm rồi.

Không có bọn họ ở đây Bàng Phi vui vẻ nhàn hạ, vừa mở cửa đi vào, nhưng lại nghe thấy một tiếng động truyền ra từ trong phòng An Lộ.

Có trộm vào trong nhà?

Bàng Phi rón ra rón rén đi đến trước cửa phòng ngủ, ghé lỗ tai vào cửa nghe một hồi, có người miệng bị chặn lại, phát ra những âm thanh "ô ô" ngắt quãng.

Mặc kệ người ở trong phòng là ai, Bàng Phi đều không thể bỏ mặc được, đây là phẩm chất của một quân nhân.

Anh dùng một chân đá cửa, không biết có phải do cánh cửa gỗ này lâu ngày không sửa nên đã hỏng rồi, lập tức "loảng xoảng loảng xoảng” rớt xuống mặt đất, cảnh tượng trong phòng bất ngờ hiện trong tầm mắt.

“Không…” Những lời sau đó bị mắc kẹt trong cổ họng, khó có thể nói được gì.

Có hai người phụ nữ mặc nội y gợi cảm trên chiếc giường màu hồng, như ẩn như hiện cảm giác thần bí dễ dàng bốc lên ngọn lửa du͙© vọиɠ của Bàng Phi, bởi vì trong cơ thể xao động không an phận, làm cho miệng lưỡi anh khô khốc, bất giác cảnh An Dao điên cuồng vì anh đêm hôm qua lại hiện lên trong đầu.

Có lẽ là cảnh tượng này quá đột ngột, hai người phụ nữ trên giường đều không kịp phản ứng gì, một người vẫn giữ nguyên tư thế bị trói ở trên giường đang phản kháng, người còn lại vẫn giữ nguyên tư thế cưỡi trên người phụ nữ bị trói kia, nhìn Bàng Phi tới ngây người.

“Ô ô…” Cô em vợ bị trói lại phản ứng trước một bước, hoảng sợ phát ra âm thanh phản kháng “Ô ô”.

Người phụ nữ đang bò trên người cô ta cũng đã hồi phục lại tinh thần sau cú sốc, kêu lên một tiếng sợ hãi "Ah", vùi đầu vào lòng ngực của An Lộ.

Bàng Phi xấu hổ đến cực điểm, vội vàng quay người bỏ đi.

Cô em vợ của anh cũng không phải là người dễ chọc, vẫn còn đi học, nhưng trông bộ dạng không giống một học sinh chút nào, tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể bắt nạt Bàng Phi đến chết, thường ngày cũng bị cô ta chọc tức không ít.

Trong trường học căn bản không thấy được bóng dáng của cô ta, cả ngày cô ta chỉ đi chơi ở câu lạc bộ và hộp đêm cùng với một số người bạn không đứng đắn.

Trước kia chỉ cảm thấy cô ta là một cô gái không tốt, lại không nghĩ rằng bây giờ cô ta lại còn có sở thích này?

Kéo kéo!

Xay đậu phụ!

Nghĩ như thế nào?

“Đứng lại!” Bàng Phi còn chưa kịp chạy trốn, giọng nói của An Lộ đã vang lên sau lưng, bá đạo và rất ngang ngược.

Bàng Phi biết sự cố này cũng không thể tránh khỏi, đơn giản cũng không né tránh.

“Vừa rồi tôi tưởng trong phòng của cô có kẻ trộm…”

Lời nói còn chưa nói xong, anh đã bị tát một cái vào mặt.

An Lộ vóc dáng nhỏ xinh, lúc đánh anh phải nhón mũi chân, nhưng sức lực cũng không nhỏ một chút nào.

Một cái tát không có gì to tát đối với Bàng Phi, anh đã lội qua núi đao biển lửa, sao có thể không chịu được cái tát đó ?

Mấu chốt là cái tát này là do An Lộ đánh!

An Dao đánh anh có thể nhịn, nhưng An Lộ đánh anh không thể nhịn nổi, nói như thế nào thì anh cũng là anh rể của An Lộ, người phụ nữ kiêu ngạo này có chút không biết trời cao đất dày rồi!

“Trừng cái gì mà trừng! Tôi cảnh cáo anh, nếu như anh dám nói việc ngày hôm nay ra, tôi sẽ làm anh ở An gia khóc cũng hết nước mắt.”

Thiếu nữ mười mấy tuổi nói chuyện lại thô bạo khiến người ta lạnh sống lưng.

Bàng Phi cắn răng, khuôn mặt tái nhợt của em gái anh hiện lên trong tâm trí, chịu đựng nắm chặt cứng bàn tay quyết không nâng lên.

Khi Vu Oánh Oánh nhìn thấy cái nắm tay của Bàng Phi, trong lòng đầy sợ hãi, chạy lại phía sau An Lộ nhẹ nhàng kéo hai cái: "Thôi bỏ đi, Lộ Lộ!”

An Lộ quen thói ngông cuồng, ở trường học ở nhà hay trước mặt bạn bè, trước sau đều là một tiểu ma nữ, hôm nay chuyện xấu bị Bàng Phi nhìn thấy như vậy, vừa tức vừa giận.

Người anh rể hèn kém này ngày thường không để ý đến cô ta, hôm nay lại càng không thể dễ dàng buông tha cho cô ta.

“Cầm cái cửa lắp lại rồi cút đi!” An lộ vênh mặt hất hàm sai khiến.

Bàng Phi không động thủ, cũng không có nghĩa là cam lòng chịu đựng hết lần này đến lần khác, ba tháng nay nuốt hận, đổi lại là người nhà này càng ngày càng tệ hại, dù sao anh cũng định không quay lại nữa, xé da rách mặt cũng không màng.

“Chị gái cô sẽ trở lại sớm, muốn cho tôi giữ kín như bưng, lập tức xin lỗi tôi!” Anh không còn lựa chọn nào khác, anh không muốn đánh người phụ nữ này.

An Lộ không ngờ anh rể vốn không dám phản bác một lời mọi ngày mà hôm nay lại có thái độ như vậy, càng thêm khó chịu. "Anh..."

Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, giọng nói trầm nhưng sắc bén của người đàn ông cắt ngang cô ta: "Tốt hơn hết cô nên suy nghĩ kỹ trước khi nói, cô không có thời gian để vào bên trong thay quần áo đâu."

Một câu nói nhẹ nhàng, làm cho hai cô gái bỗng chốc trở nên rối loạn.

“Anh rể, Lộ Lộ cũng là nhất thời sốt ruột, anh đừng chấp nhặt cô ta.”

“Lộ lộ, mau xin lỗi anh rể đi!”

“Tôi không, dựa vào cái gì mà tôi phải xin lỗi kẻ vô dụng này.” An Lộ tức đỏ mặt.

Cùng lúc đó, tiếng bước chân từ cửa truyền đến, là giọng nói của An Dao đang trò chuyện với mẹ vợ Tào Tú Phượng.

“Ba, hai……” Bàng Phi bắt đầu đếm ngược, ba hai một nhanh quá, nên không có thời gian để suy nghĩ.

“Thực xin lỗi.” An Lộ nghiến răng nghiến lợi.

Bàng Phi không hy vọng xa vời cô ta sẽ chân thành hơn, chỉ muốn cho cô ta biết rằng anh không phải là quả hồng mềm, không phải ai cũng có thể bóp.

“Rắc rắc.”

Cửa mở, Tào Tú Phương đỡ An Dao bước vào.

“Bàng Phi, sao anh đứng im như người gỗ vậy? Anh không nhìn thấy chân của vợ anh bị trẹo sao, chạy nhanh lại đây đỡ một chút đi.” Tào Tú Phương đeo vàng đeo bạc, mới làm móng tay, không dùng hết sức khi chống đỡ, như thể sợ An Dao có thể làm hỏng bộ móng tay mới vậy.

Đối với bà mẹ vợ này Bàng Phi loại trừ từ trong lòng, một người phụ nữ trạc tuổi năm mươi, cả ngày trang điểm lòe loẹt lộng lẫy, việc gì cũng không biết làm, hẳn là chỉ biết tiêu tiền đua đòi.

Từ sau khi Bàng Phi vào cửa sắc mặt của bà ta chưa từng có biểu hiện tốt, luôn luôn ghét bỏ nói rằng Bàng Phi không xứng với An Dao, nói chuyện cũng rất là thẳng thắn, bà ta thường xuyên mắng nhiếc không thiếu một ai của nhà họ Bàng.

Nhìn thấy Bàng Phi đứng không nhúc nhích, Tào Tú Phương đột nhiên không vui: "Nói chuyện với anh đấy, anh có bị điếc không? Ôi, đồ vô ơn, đúng là đồ vô ơn. Dao Dao, nhìn người con tuyển xem, ăn cơm nhà ta rồi ở nhà chúng ta, bây giờ sắc mặt này bày ra cho ai xem?"

“Con nói xem nuôi con chó nó còn nghe lời hơn anh ta, ôi trời, thế này thì còn hi vọng gì việc anh có thể hỗ trợ gia đình này giống như một người đàn ông, mẹ nghĩ hay là bỏ đi.”

Tào Tú Phương chán ghét, nhưng Bàng Phi nể tình bà ta là trưởng bối vẫn luôn luôn chịu đựng nhẫn nhịn, nhưng bây giờ một khi ý thức phản kháng đã nổi lên, sẽ rất khó để ngăn chặn được.

“Con chó lợi hại như vậy, vậy bà có thể để con chó của bà giúp bà đi.”

Tào Tú Phương bị chặn họng đỏ mặt tía tai, không thể tránh khỏi ở trước mặt An Dao oán giận: "Con xem, con nhìn mà xem, xem con chọn ai về kìa, lúc trước đã nói La Lượng tốt hơn anh ta, nhưng con vẫn không nghe lời.”

An Dao bí mật kéo vạt áo của mẹ cô ra hiệu bà ta đừng nói, nhưng hành động nhỏ này vẫn bị Bàng Phi để vào mắt.

La Lượng, là ai?

Ở An gia lâu như vậy, lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, dường như tất cả mọi người đều cố tình lảng tránh.

Mà An Dao lúc nghe được cái tên kia, trong ánh mắt cô cũng hiện lên một màu dịu dàng hiếm thấy.

Trực giác nói cho Bàng Phi biết rằng, giữa An Dao và cái tên La Lượng kia có gì đó mờ ám.

Tuy rằng không có quan hệ gì với An Dao, nhưng suy cho cùng An Dao chính là vợ trên danh nghĩa của anh, vợ anh lại có người đàn ông khác giấu trong lòng, thế nhưng đến bây giờ anh mới phát hiện, thật là quá thảm thương.

“Trở về phòng đi, tôi không gọi thì anh đừng có tới.”

An Dao ngại anh gây chuyện, anh làm sao mà nhiều chuyện được bằng đám đàn bà này.

Dù sao anh cũng đã hạ quyết tâm, tối nay sau khi ăn cơm với bố vợ xong, anh sẽ dọn ra khỏi nhà này sống luôn, mười vạn tệ, cũng đủ để nuôi sống anh.

“Rầm rầm rầm.” Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Bàng Phi chưa kịp lên tiếng thì An Dao đã khập khiễng bước vào.

“Anh đã xóa ảnh trên điện thoại chưa?”

Cô sợ Bàng Phi sẽ lấy ảnh chụp của cô ra làm chuyện xấu sao?

Bàng Phi không xấu xa như vậy.

“Tôi sẽ xóa nó ngay bây giờ.”

“Tôi không tin anh, đưa đây, tôi sẽ tự xóa.”

“Đưa thì đưa.” Bàng Phi chỉ muốn lỗ tai có thể thanh tịnh một lúc.

Không đúng.

Chờ tới khi anh giật lại chiếc điện thoại thì đã quá muộn, một trăm nghìn nhân dân tệ đã bị người phụ nữ này chuyển hết đi rồi.

An Dao đã mua điện thoại di động cho anh, các loại tài khoản đều là do cô lập và nghiễm nhiên cô biết tất cả mật khẩu.

Người phụ nữ này đã lên kế hoạch từ trước rồi, chẳng trách khi đưa tiền lại còn hào phóng như vậy!

Đây rõ ràng là đang chơi đùa Bàng Phi như một con khỉ mà!

“Trả lại tiền cho tôi!” Bàng Phi xoay người nhảy xuống giường.

An Dao lui về phía sau hai bước, trên mặt lộ ra vẻ đắc thắng: "Như thế nào, anh còn muốn cướp sao?"

"An Dao, cô có thể vô liêm sỉ hơn không? Cô tự ý đưa cho tôi số tiền này, bây giờ lại đang làm trò gì vậy?"

"Anh cũng nói là tôi đã đưa tiền cho anh rồi nên bây giờ tôi không muốn đưa nữa. Lấy lại thì có vấn đề gì? "

A!

Haha!

Hahaha!

Người phụ nữ này!

Phản ứng của Bàng Phi nằm ngoài dự đoán của An Dao, không có châm chọc, không có nói những lời sắc bén, bình tĩnh đến bất thường.

Điều này khiến An Dao cảm thấy rằng cô đã một lần nữa chiếm được điểm yếu của Bàng Phi.

Trên mặt lộ ra một nụ cười đắc thắng: "Đàng hoàng ở lại đây cho tôi, muốn rời khỏi An gia, tốt nhất đợi đến khi anh có khả năng đó rồi nói."

"Đương nhiên, tôi cũng không phải là người phụ nữ độc ác, tôi sẽ trả tiền nằm viện của em gái anh bằng cách trực tiếp chuyển vào tài khoản của bệnh viện, nhưng mỗi lần tôi sẽ chỉ trả đủ số tiền cô ấy thiếu, phần còn lại tùy thuộc vào thái độ của anh."

“Tôi khuyên anh không nên có bất kỳ suy nghĩ sai trái nào, nếu không, tôi không ngại trở thành một người xấu, và tôi sẽ làm cho nhà họ Bàng các người trở nên tồi tệ hơn đấy."