An Dao không muốn trốn tránh thực tế bằng cách bán nhà hàng, điều đó thật sự không có ý nghĩa gì sao?
Bán nhà hàng trong thời điểm này sẽ lỗ rất nhiều tiền, tất cả thu nhập của nhà họ An đều phụ thuộc vào thu nhập của nhà hàng, An Lộ hiện tại đang học đại học, còn các khoản chi phí khác… Tóm lại, nhà hàng không thể bán, cho dù phải bán cũng không bán vào thời điểm này.
An Dao nói ra ý nghĩ của chính mình.
"Ba, đừng lo lắng chuyện nhà hàng nữa, con sẽ lo liệu tốt chuyện này."
An Kiến Sơn không thể không lo lắng nhìn cô, ông còn không biết hôm nay An Dao không đến nhà hàng: "Tóm lại con đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực, mọi việc đều phải từ từ giải quyết."
"Dạ."
Trong lúc đang ăn cơm, An Dao không ngừng xoa tay, xoa chân. Một ngày cơ thể tập luyện đến mức cực hạn như vậy quả thật là ăn không vào nổi, lúc trên đường trở về thì không cảm thấy gì, sau khi nghỉ ngơi được một lúc thì cái gì cũng cảm nhận được.
Cả người đau nhức như muốn vỡ nát, ngáp cũng phải từng đợt, giống như mệt đến cực hạn.
Cơm cũng chưa ăn được bao nhiêu, cơn buồn ngủ lại ập đến.
Người khác đều cho rằng cô vì chuyện nhà hàng mà lo lắng bận rộn, tràn đầy sự đau lòng, chỉ có Bàng Phi mới biết, chuyện này không chỉ đơn giản như vậy.
Ôm An Dao trở về phòng, Bàng Phi cởϊ áσ khoác giúp cô, phát hiện áo thể thao phía dưới áo khoác đã ướt đẫm, dính cả vào người, cảm thấy nghi ngờ
Để có lượng mồ hôi nhiều như vậy đòi hỏi phải luyện tập thể chất cực đại mới có thể đạt được.
Bàng Phi không khỏi tự hỏi trong lòng, An Dao rốt cuộc đã làm gì trong một ngày nay?
Anh gọi Bàng Yến đến thay áo ngủ cho An Dao, động thái lớn như vậy cũng không làm An Dao tỉnh giấc.
"Anh hai, anh tự giặt sạch quần áo cho chị dâu đi?"
Bàng Phi gật đầu đồng ý, nhẹ nhàng kéo cửa phòng An Dao đóng lại.
Ngày hôm sau, An Dao vừa ra khỏi cửa, Bàng Phi liền đi theo sau.
Sau khi xe chạy về phía đường chính, xe An Dao liền đi theo hướng ngược lại, quả nhiên không phải đường đến nhà hàng.
Bàng Phi liền đón một chiếc taxi chạy theo sau, qua mấy đợt rẽ trái rẽ phải, xe Mercedes của An Dao dừng lại ở vùng ngoại ô, sau đó đi bộ về phía bờ sông nhỏ.
Bàng Phi đi theo phía sau, thấy An Dao ở cùng với Hạng Dã, lúc sau An Dao cởi bỏ áo khoác bên ngoài, lộ ra quần áo thể thao, sau đó hai người chạy theo dọc con sông.
"Chị dâu, hôm nay cảm thấy tốt hơn nhiều chứ?"
An Dao căn bản nói không ra hơi, hai chân vô cùng nhức mỏi, một chút cũng không khá hơn, ngược lại còn cảm thấy khó chịu hơn ngày hôm qua.
Cô không nói gì, là vì muốn giữ lại sức, hôm nay chạy năm nghìn mét, so với ngày hôm qua nhất định phải kiên trì hơn nữa.
Hạng Dã cũng cùng cô chạy một đoạn đường rồi dừng lại, năng lực học tập của An Dao cực nhanh, bây giờ các kỹ thuật sơ bản đã nắm vững, có thể tự mình ứng phó được.
Hạng Dã trở lại chỗ, bả vai bị ai đó vỗ một cái, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt xanh biếc của Bàng Phi đã đứng sừng sững trước mặt cậu ta.
"Anh Bàng… anh nghe tôi giải thích, tôi cùng chị dâu… thật sự không có gì."
Bàng Phi đến hiện tại chưa từng nghĩ đến phương diện này, ngược lại nghe Hạng Dã giải thích lại có chút buồn cười, giống như tự nhận lạy ông tôi ở bụi này.
Bàng Phi kéo cậu ta ngồi xổm xuống, để tránh bị An Dao phát hiện: "Vậy cậu thành thật nói cho tôi biết, hai người đang làm gì?"
"Đây là thỏa thuận giữa tôi và chị dâu, chị ấy giúp tôi thuyết phục anh, tôi giúp chị ấy trải nghiệm đào tạo quân sự, mọi chuyện chỉ như vậy, tôi thề!"
"Trải nghiệm đào tạo quân sự?"
Ngay cả Bàng Phi cũng không hiểu được trong lòng An Dao thật sự đang nghĩ cái gì?
Không nói đến cái khác, cho dù là huấn luyện cơ bản nhất, dựa theo yêu cầu của bộ đội thì An Dao căn bản không có khả năng hoàn thành được. Cứ nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô tối hôm qua thì biết, cơ thể ngồi làm việc lâu năm trong văn phòng như vậy căn bản không chịu nổi cường độ huấn luyện cực đại như vậy.
"Cậu đi nói với cô ấy rằng thỏa thuận đã chấm dứt."
Hạng Dã cũng nghĩ vậy, nhưng mấu chốt ở đây là An Dao, cô ấy không đồng ý,
"Vậy sao anh không tự đi nói với chị ấy đi, dù sao thì tôi cũng không thuyết phục được chị ấy, hôm qua tôi dạy chị ấy tập hít đất, ban đầu chị ấy không kiên trì được, tôi liền khuyên chị ấy bỏ đi đừng tập nữa, nhưng chị ấy vẫn ở đó kiên trì luyện tập, vẫn không ngừng luyện đến khi trời tối. Nói đến nghị lực chị ấy thật sự không tệ, nếu chị dâu trẻ hơn vài tuổi, đi tham gia quân sự làm một nữ binh cũng không thành vấn đề."
Bàng Phi tức giận trừng mắt một cái, chính mình đang nghiêm túc như vậy, tiểu tử này lại có tâm tình đùa giỡn.
"Anh Bàng, tôi nói thật, việc này hoặc là anh tự mình ra mặt, hoặc là anh làm như không biết gì đi."
Hạng Dã nói cũng không sai, hoặc là anh tự mình ra mặt, hoặc là làm như không biết gì, trông cậy vào Hàng Dã nhất định là không được việc gì.
Hơn nữa, mặc kệ mục đích của An Dao là gì, anh cũng phải nhắc nhở cô một câu: "Em hẳn là biết, bộ đội trước khi tuyển binh đều phải tiến hành trải nghiệm, đủ tiêu chuẩn mới có thể nhập ngũ, nếu không căn bản không vào bộ đội được. Hiện tại tố chất cơ thể của em quá kém, không thích hợp với loại cường độ huấn luyện này, nên dừng lại đi."
An Dao thở hồng hộc, mồ hôi trên mặt chảy không ngừng: "Em biết… em biết tố chất thân thể của em kém cỏi, nhưng em sẽ không từ bỏ, giống như anh, vẫn luôn không từ bỏ em."
Lời này hơi có chút ý tứ, Bàng Phi còn chưa kịp thưởng thức một cách cẩn thận, An Dao đã không ngừng lại, cô tiếp tục chạy đi.
Hạng Dã cùng nhún vai: "Anh xem, anh tự mình ra mặt còn không cản được, nói chi đến tôi."
"Cậu trở về đi." Bàng Phi nói.
Hạng Dã chưa nghe rõ, "a" một tiếng.
Bàng Phi cởϊ áσ khoác ngoài ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ, cơ bắp rám nắng dưới ánh mặt trời thật bắt sáng.
Anh không đáp lại, sải bước đuổi theo An Dao.
Hạng Dã cũng đã phần nào hiểu được ý tứ của anh, cảm giác như trút được gánh nặng: "Ai da, cuối cùng thì tôi h cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, anh Bàng, vậy tôi đi đây!"
Bàng Phi rất nhanh đã đuổi kịp An Dao, năm nghìn mét đối với anh mà nói giống như một trò chơi, hoàn toàn không tốn sức, An Dao muốn trải nghiệm, vậy anh sẽ giúp cô trải nghiệm.
"Nhìn thẳng về phía trước, vai thả lỏng, nâng khủy tay… Đúng rồi, cứ như vậy."
An Dao ghi nhớ từng chút một, hơn nữa nhanh chóng áp dụng vào thực tế.
Cự ly năm ngàn mét kết thúc, cả người đổ mồ hôi đầm đìa, quần áo lại lần nữa ướt đẫm.
Nhưng mà, cơ bắp toàn thân phần nào đã thích ứng được với loại vận động cường độ cao này, hiện tại so với hôm qua cảm giác có vẻ tốt hơn rất nhiều.
Bàng Phi tiếp tục giải thích với cô những điểm quan trọng của việc chạy bộ, hiển nhiên rất ra dáng một huấn luyện viên.
Tiếp theo là hít đất, An Dao có thể đột phá được bốn cái hôm qua, hôm nay đã lên được sáu cái, đối với một nữ nhân cơ thể yếu ớt lâu năm không vận động mà nói, sự đột phá như vậy thật đáng tuyên dương.
"Tiến bộ rất nhanh, nhớ kỹ ngày mai em lại tập hít đất…"
Hai người đang đi, đột nhiên từ trong bụi rậm xuất hiện vài người, "vèo", tiếp theo là những viên đạn lao đến.
Bàng Phi phản ứng nhạy bén, ôm An Dao nhanh chóng nằm xuống, sau đó lăn xuống đất nấp sau bụi cây.
"Vèo vèo vèo" âm thanh liên tiếp không ngừng, đâm thủng không khí và lá cây lướt qua bên tai Bàng Phi và An Dao.
Bàng Phi nhanh chóng đưa ra phán đoán, đối phương có ba người, trong tay bọn chúng không cùng một loại vũ khí.
Luân phiên xen kẽ nhau, không cho họ có cơ hội để thở.
Bàng Phi kéo An Dao nhanh chóng trốn sau một gốc cây lớn: "Ở yên chỗ này, đừng nhúc nhích."
"Bàng Phi, cẩn thận!"
Bàng Phi gật đầu, thuận tay nắm lấy một phiến đá, mạo hiểm di chuyển nhanh đến bụi cây phía bên kia.
Từ góc độ này có thể nhìn thấy chân của đối phương, nhắm chuẩn, bắn ra…
Trong nháy mắt đánh trúng mắt cá chân của đối phương, Bàng Phi lăn xuống đất, cùng lúc đó, một viên đạn bắn xuống.
Mục đích lần này là hấp dẫn hỏa lực của đối phương về phía mình, phòng ngừa trong lúc giao chiến làm bị thương An Dao.
Trong quá trình nhanh chóng di chuyển, Bàng Phi xác định chính xác vị trí ẩn nấp của đối phương.
Đối phương có năng lực trinh sát rất cao, hẳn là đều đã được huấn luyện tuần tra.
Tập đoàn La thị sẽ thuê một đám lính đánh thuê đối phó anh thì một chút cũng không có gì kỳ quái, dù sao, như vậy vừa đạt được mục đích một cách sạch sẽ gọn gàng, lại không liên lụy đến bản thân, hiện tại có rất nhiều người có tiền đều thích thuê sát thủ hoặc lính đánh thuê thay mình xử lý kẻ thù.
Tập đoàn La thị một lần thuê ba người, rất xem thường Bàng Phi.
Trốn đến phía sau một cái cây lớn, Bàng Phi dùng tốc độ nhanh nhất leo lên, chiếm được điểm cao.
Sau đó, anh nhanh chóng quan sát và tìm thấy một mục tiêu ở vị trí một giờ, đối phương nấp trong bụi cây, chỉ để lộ ra họng súng, bây giờ xuống tay thì không tốt lắm.
Còn một người khác đang ở hướng mười giờ, nửa người ngồi xổm, vị trí tương đối lộ ra nhiều hơn.
Người còn lại không phát hiện được, ẩn nấp đủ kín đáo.
Trước tiên xử lý một tên.
Bàng Phi hai ngón tay cầm đá, nhắm chuẩn vào người ở hướng mười giờ.
Trong bụi cỏ phát ra tiếng vang, một viên đạn bay tới, Bàng Phi nhanh chóng lắc người né tránh, viên đạn bắn trúng thân cây.
Vừa rồi nếu anh phản ứng chậm hơn một chút, đã bị rơi mất tai.
Một phát bắn này hẳn là vị trí của anh vẫn chưa bị phát hiện, chẳng qua hiện tại Bàng Phi đã có thể phán đoán được vị trí của hắn ta.
Cùng lúc này, tên kia bị Bàng Phi dùng đá bắn trúng vào mắt, hiện đang đau đớn lăn lộn kêu rên trong bụi cây.
Đem thân mình nấp sau bụi cây, Bàng Phi lại bò lên cao thêm một chút, để có thể nhìn thấy vị trí của người nấp kĩ nhất.
Là một cao thủ, ở phía sau một tảng đá, họng súng từ cục đá phía sau chui ra, cả người đều được che giấu một cách hoàn hảo.
Nếu không phải ánh mắt nhìn qua vừa vặn phát hiện ra một tia sáng, Bàng Phi thật sự rất khó phát hiện được vị trí của người kia.
Tạm thời gát chuyện này sang một bên, trước tiên phải giải quyết người ở hướng một giờ.
"Vèo" một tiếng, đá lại được bắn ra, tên kia ở hướng một giờ bị đánh trúng ở trán, phiến đá dường như sắp được đính vào trong trán của hắn.
" A..." Người nọ kêu lên thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất.
Người ở hướng 10 giờ không nhúc nhích, Bàng Phi cũng không nhúc nhích, cao thủ so chiêu, thắng thua trong gang tấc.
Đối phương nhìn chằm chằm Bàng Phi, nếu có chút động tĩnh, liền sẽ khiến đối phương chú ý.
Đây là một trận đấu đánh giá sự kiên nhẫn, xem xem ai là người thiếu kiên nhẫn trước.
Hai tên bị thương chạy loạn, mắt phải liền thấy người kia ở hướng mười hai giờ trước mặt…
Cơ hội tới rồi!
Bàng Phi vươn cao thân thể to lớn, tựa như một con mèo chuẩn bị hành động.
"Răng rắc!"
Người ở hướng một giờ đã giẫm lên tảng đá của người hướng mười hai giờ, và người ở hướng mười hai chắc chắn phải chọn lại vị trí ẩn nấp của mình.
Phiến đá trong tay Bàng Phi đã chuẩn bị sẵn sàng phát động, đợi đến lúc người kia để lộ ra thân thể, đá nhanh chóng được ném đi.
"Phanh!" Người nọ bị đánh trúng cánh tay, khẩu súng trong tay hắn rơi xuống.
Bàng Phi ngay sau đó lại tiếp tục ném ra một viên đá, lúc hắn sắp nhặt được khẩu súng lại bị đánh trúng.