Chương 147: Anh ta dựa vào đâu





An Dao bị ốm ngay sau khi vừa trở về nhà vào tối hôm đó, La Lượng đã mời bác sĩ giỏi nhất đến chữa trị cho cô. Bác sĩ nói bệnh của cô là tâm bệnh, chỉ cần giải tỏa tâm lý là có thể hết bệnh.

Bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, liệu có thể dễ dàng giải tỏa tâm lý được không?

“Bác trai bác gái chỉ là nhất thời nóng giận thôi, em đừng tự gây áp lực cho bản thân mình quá nhiều.” La Lượng miệng nói một đằng nhưng trong lòng nghĩ một nẻo, nhìn bộ dạng này của An Dao, sao hắn ta có thể không biết nguyên nhân tối hôm đó khiến Bàng Phi kích động là do đâu?

Từ khi An Dao gọi điện thoại, bắt đầu cố ý tiếp cận mình, hắn ta đã biết đây là ý đồ của người phụ nữ này, nhưng hắn ta không muốn vạch trần, hắn muốn nhìn thấy cảnh An Dao và Bàng phi giày vò lẫn nhau, nỗi đau của họ khiến cho hắn cảm thấy vui, khiến hắn cảm thấy thích thú!

Hắn ta cũng nhiều lần nhắc đến việc để cho An Dao và Bàng Phi ly hôn, nhưng người phụ nữ này rõ ràng không hề muốn nên mới cố tình giả vờ bị bệnh như vậy.

Không sao, cô ta không ly hôn thì hắn có thể giúp cô ly hôn.

Người phụ nữ ngốc nghếch này cho rằng mọi thứ sẽ nằm trong tầm kiểm soát của cô, nhưng cô không ngờ rằng bản thân cô đã sớm trở thành một quân cờ trong tay của La Lượng.

Mấy ngày nay, nhà họ An vô cùng náo nhiệt, người đến kẻ đi, mấy người lạ mặt bình thường không quen biết thì mấy ngày nay lại đến nhà liên tục, nhưng trong số những người đó không có Bàng Phi.

Tào Tú Nga bảo thím Trương đóng cửa lại, bất kể là ai đến cũng không được mở cửa, bà và An Kiến Sơn không thể chịu đả kích thêm được nữa.

Chuông cửa reo “Reng reng” không ngừng, thím Trương cảm thấy khó xử, bà ấy đành phải hỏi ý kiến của Tào Tú Nga: “Thưa bà, là cậu La.”

Tào Tú Nga đột nhiên ngồi thẳng dậy: “Cậu ta đến đây làm gì? Cậu ta đến một mình à?”

“Vâng, một mình cậu ấy ạ, tôi đã xác nhận nhiều lần rồi ạ.”

Tào Tú Nga hoang mang lo sợ, vào lúc này La Lượng lại xuất hiện trước cửa nhà họ An, nhưng lại chỉ có một mình, hắn ta có ý đồ gì đây?

Trong lúc bà đang do dự, An Kiến Sơn đã bước về phía cửa.

Mấy ngày nay ông ta có rất nhiều tâm sự trong lòng, nên không thể tức giận hơn được nữa, Tào Tú Nga ngăn cản không cho ông ta can thiệp vào chuyện này, nhưng An Kiến Sơn không can thiệp không được.

Ông ta là chủ nhà, ông ta không quan tâm thì ai sẽ quan tâm?





“Cậu đến đây làm gì?” An Kiến Sơn đứng chặn trước cửa, không cho La Lượng vào.

Không sao, La Lượng có cách. Hắn ta không quan tâm đến việc mình có được vào hay không, hôm nay hắn ta đến đây để nói với hai người họ: “Bác trai, bác gái, hai bác hãy mau liên hệ với Bàng Phi và An Lộ để nhanh chóng làm thủ tục ly hôn đi ạ.”. Ngôn Tình Sủng

Việc ly hôn hay không giữa hai gia đình mà hắn ta dựa vào đâu mà dám nói như vậy?

Hơn nữa, An Dao đã thề trước mặt mọi người rằng sau này cô và Bàng Phi sẽ không ai nhắc đến chuyện ly hôn nữa, hai từ này đã bị nhà họ An loại ra khỏi từ điển rồi, nhưng hôm nay chính La Lượng lại là người nhắc đến hai từ đó. Đây thật đúng là một chuyện nực cười!

An Kiến Sơn mặt mũi tái xanh: “Cậu đừng có mơ, Dao Dao và Bàng Phi sẽ không ly hôn, cậu hãy bỏ ngay ý đồ đó đi.”

Trước một An Kiến Sơn đang vô cùng tức giận, La Lượng vẫn bình tĩnh nở một nụ cười: “Bác trai, bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, thời buổi tự do hôn nhân rồi, sao bác vẫn còn cố chấp sắp xếp việc hôn nhân của con cái như vậy. Đây đâu phải chuyện đùa đâu.”

Lời nói đầy ngụ ý, ám chỉ An Kiến Sơn lo chuyện bao đồng.

An Kiến Sơn sống đến ngần này tuổi, cũng đã đóng góp ít nhiều cho đất nước, đến ngay cả các lãnh đạo cấp cao có nhìn thấy ông ta cũng tôn trọng chào một tiếng “ngài An”. Vật mà bây giờ ông ta lại bị La Lượng mắng nhiếc, tức giận đến mức nuốt không trôi, tức ngực khó thở, mặt mày tái xanh.

“Ông An, ông An, ông làm sao thế, ông đừng dọa tôi chứ…”

Tào Tú Nga khóc không ra nước mắt, nếu như An Kiến Sơn mà có ngã xuống, bà ta cũng sẽ không sống được.



La Lượng khoanh tay đứng nhìn, bộ dạng trịch thượng, không hề có ý định giúp đỡ.

Nhà họ An tan cửa nát nhà chính là cái giá đắt nhất mà An Dao phải trả!

Với sự giúp đỡ của thím Trương, An Kiên Sơn cuối cùng cũng đã được đưa đến bệnh viện kịp thời, tình trạng bệnh không có gì đáng ngại, nhưng ông được khuyên không nên tức giận nữa.

An Lộ nghe được tin liền lập tức chạy đến, nghe mẹ nói ba cô bị La Lượng làm cho tức giận đến mức ngã bệnh, nhất thời cảm thấy vô cùng tức giận.

“Đồ khốn nạn, La Lượng này thật sự không phải là người!”

Có than thở cũng vô ích, An Kiến Sơn ngã bệnh là sự thật, An Dao đi theo La Lượng cũng là sự thật, La Lượng đối xử với nhà họ An thế nào mọi người đều biết, An Dao muốn sống chết đến cùng với hắn ta, nhưng có thể không?

Kẻ cầm đầu chính là An Dao, giờ cô đang trốn tránh nhất định không chịu ra mặt, điện thoại cũng không gọi được, không ai liên hệ được với cô, có muốn tìm cô nói chuyện cũng không được.

Chuyện này cũng không thể trách cứ ai được, chỉ có thể trách ông trời làm hại người.

“Mẹ, nếu La Lượng lại đến tìm gặp ba mẹ, ba mẹ có thể không gặp thì đừng gặp, có thể trốn tránh được thì cứ tránh, mình không có gì để nói với loại người như vậy cả. Mẹ chỉ cần chăm sóc cho ba thôi, những chuyện còn lại ba mẹ không cần lo lắng.”

Bây giờ chỉ có thể như vậy thôi.

An Lộ miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng cô biết chuyện này không thể bỏ qua như vậy được.

Một tên cặn bã như La Lượng sống trên thế giới này thật là một tai họa, chừng nào anh ta còn chưa ngã xuống thì nhà họ An sẽ không yên ổn.

Bây giờ cô ta cũng đã nắm bắt được một vài kỹ năng của phóng viên và thám tử, đến lúc cần thiết sẽ sử dụng.

Nhưng việc này vô cùng nguy hiểm, cô không muốn liên lụy đến Tiểu Mao, trước giờ đều do một mình cô ấy làm, từ việc theo dõi, thu thập chứng cứ, thậm chí còn có lúc phải đóng giả làm người dọn dẹp nhà vệ sinh để theo dõi La Lượng.

Tiểu Mao luôn coi An Lộ là sếp của mình, luôn cam tâm tình nguyện dẫn đường cho cô, nhưng bây giờ An Lộ đã không cho cậu ta đi theo nữa, Tiểu Mao lại cảm thấy không yên tâm.

Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này không thể để cho một mình An Lộ mạo hiểm được, trong phim ảnh cũng có, sếp làm gì thì nhân viên đều sẽ ủng hộ hết mình.

“Anh em tốt!” An Lộ vỗ vai Tiểu Mao hai cái. Không cần nói nhiều lời, tấm lòng này cô sẽ mãi khắc ghi.

Sau khi cả hai lo xong việc của mẹ con sư tử, họ bắt tay vào điều tra những bằng chứng phạm tội của La Lượng.

Công việc điều tra dù có khó khăn trở ngại thế nào, hay có đứng trước bờ vực của sự sống với cái chêtết, trước giờ An Lộ chưa bao giờ từ bỏ.

Sự kiên trì của cô cuối cùng cũng được đền đáp, cô đã tìm ra được một nơi ở bí mật khác của La Lượng nằm ở một khu du lịch nhà vườn.

Sau ba ngày im lặng theo dõi, cuối cùng An Lộ và Tiểu Mao cũng đã phát hiện ra hành tung của La Lượng.

Bên cạnh của La Lượng còn có An Dao, tuy đã trang điểm rất kỹ nhưng vẻ mặt bơ phờ trên gương mặt của cô vẫn không che giấu được.

Ngoài ra còn có rất nhiều cậu ấm cô chiêu, dáng vẻ như những người mẫu ngôi sao.

Một đám người cười cười nói nói bước vào khu nhà vườn, An Lộ định âm thầm lẻn vào trong để chụp thêm vài tấm hình, nhưng ai ngờ rằng đúng lúc đó có một hình bóng vô cùng quen thuộc lướt qua trước mặt cô.

Bàng Phi đã mất tích lâu rồi nhưng cũng có mặt ở đây, bên cạnh anh là một Lâm Tĩnh Chi trang điểm vô cùng xinh đẹp với bộ trang phục lộng lẫy.

Có rất nhiều người vây xung quanh Bàng Phi, trông dáng vẻ đều là con cái nhà giàu có, một đám người cười cười nói nói, chỉ có duy nhất Bàng Phi vẫn trưng ra gương mặt lạnh tanh.

An Lộ vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Bàng Phi sao lại có thể ở một nơi như này được?

“Tiểu Mao, đưa cho tôi quần áo của người phục vụ kia.”

Tiểu Mao có chút lo lắng: “Cô thật sự muốn lẻn vào đó sao, nguy hiểm lắm đấy, đồ ăn và các vị trí ở đây không có một quy tắc gì cả, rất dễ bị lộ đấy.”

“Sao anh nhiều lời thế?” Làm phóng viên thì nguy hiểm chỗ nào, nếu như vì sợ mà không làm, vậy thà đừng làm còn hơn, cứ ở nhà ăn chơi nhảy múa thì sẽ không có gì là nguy hiểm cả.

Sau khi tìm một chỗ khuất để thay quần áo, An Lộ vòng ra phía cửa sau và lẻn vào trong.



Trong thời gian Bàng Phi biến mất, không ai liên lạc được với anh, anh muốn dành ra vài ngày để tu thân dưỡng tính, giải tỏa tâm lý, sau đó mới dồn toàn bộ tâm trí cho việc của La Lượng.

Hạng Dã nói buổi gặp mặt hôm nay khó lắm một năm mới có một lần, có rất nhiều cậu ấm cô chiêu ở Dung Thành cùng xuất hiện, hơn nữa còn có rất nhiều những chiêu trò mới mà ngày thường hiếm khi có.

La Lượng nhất định sẽ không thể vắng mặt trong những buổi họp thế này được. Cơ hội tốt như vậy đương nhiên Bàng Phi cũng sẽ không bỏ lỡ.

Hai người một người trước một người sau từ từ bước vào, phía sau nhà vườn có một lối vào đường hầm đặt ở chỗ rất khuất, bên dưới đó là một phương trời hoàn toàn khác, xa hoa lộng lẫy hơn gấp vạn lần so với những thứ ở trên mặt đất.

Lối vào được thiết kế rất đặc biệt, vị trí được đặt ở chỗ rất khuất, thiết kế riêng biệt dành cho những người chuyên đi tuần tra.

Phía trên và phía dưới hoàn toàn là hai thế giới khác biệt, bên trên yên lặng tĩnh mịch như một nhà vườn bình thường, đến bầu không khí cũng vô cùng yên tĩnh và thoải mái. Nhưng ở bên dưới thì lại như một thiên đường, dùng từ nào cũng không thể diễn tả được hết sự giàu có xa hoa đó.

Bàng Phi và Hạng Dã cùng đi vào trong một căn phòng lớn, so với Thúy Vân Gian thì còn xa hoa và sang trọng hơn gấp nhiều lần.

Các cậu ấm đang rủ nhau chơi những trò chơi kỳ lạ mà Bàng Phi chưa từng nghe qua.

Bàng Phi vốn không hề có ý định chơi, cả đường đi anh đều đang cố gắng nghĩ cách để nhớ được đường xuống đây.

La Lượng chắc chắn cũng đã đến, hắn ta đang ở đâu?

Anh đứng dậy và đi ra khỏi phòng, Lâm Tĩnh Chi cũng đang ở bên cạnh anh.

Có rất nhiều những căn phòng nhỏ được đặt cạnh nhau, không thể đi vào tìm từng cái một được, vậy nên mới khơi dậy được sự nghi ngờ.

“Tôi đi thay đồ.” Trước khi đến, Bàng Phi và Lâm Tĩnh Chi đã thương lượng hết toàn bộ đối sách, sau khi vào được chỗ này, Lâm Tĩnh Chi sẽ giả làm bồi bàn để truy tìm tung tích của La Lượng.

“Cẩn thận đó.” Nơi này quả thật vô cùng xa hoa nhưng cũng rất hỗn loạn, một số các hoạt động bất hợp pháp được thực hiện ở đây, và có không ít người mang theo vật phòng thân để bảo vệ bản thân trong trường hợp khẩn cấp.

Bàng Phi đứng giữ cửa cho Lâm Tĩnh Chi.

Lâm Tĩnh Chi thay quần áo xong, cô ấy đi ra và mang theo một ly rượu để trên khay, trong quả thực rất giống một nữ bồi bàn.

“Tôi đi đây.’

Bàng Phi kéo tay cô ấy lại, việc này rất nguy hiểm, ngộ nhỡ bị La Lượng nhận ra, Lâm Tĩnh Chi chắc chắn sẽ gặp bất lợi.

Bàng Phi không nỡ để cô đi làm những chuyện mạo hiểm này, nhưng chủ ý này là do Lâm Tĩnh Chi đưa ra: “Đừng lo lắng, tôi không sao.”

Lâm Tĩnh Chi quay người bước đi, bóng dáng cô ấy nhanh chóng hóa vào đám đông.

Bàng Phi cũng không có lòng dạ nào mà quay lại đó. Bên trong vô cùng hỗn loạn, tiếng la hét và cười nói hòa vào làm một. Sự hỗn loạn này khiến anh cảm thấy khó chịu trong lòng.

Ở phía bên kia, Thời Phong cũng đang loay hoay tìm kiếm tung tích La Lượng ở khắp nơi, tiến triển không được suôn sẻ cho lắm, cho đến giờ vẫn chưa phát hiện ra điều gì.

“Bốn phía đều đã được khoanh vùng, đám người đó có muốn bay lên trời cũng không được.”

“Được rồi, tôi qua bên đó xem sao.”

Bàng Phi cũng không để mình nhàn rỗi, anh đi vòng vòng xung quanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm một nữ bồi bàn, khiến cho cô ta phải cúi thấp đầu và rời đi.

Khuôn mặt đó…

“Đứng lại!”

An Lộ lại cúi thật thấp đầu, nhỡ cô bị Bàng Phi phát hiện ra thì có đáng không?

“Mau đem rượu cho khách ở bàn số 66 đi, làm gì mà đứng ngây người ra đấy?”

An Lộ nhanh chóng trốn thoát nhờ việc này.