Chương 20: Tội Danh Tự Nhiên Mà Có
“Ý? Đồ của Phượng Duyên Tường?” Trần Bảo Cương sau khi nhìn thấy chữ nạm vàng trên hộp thì có chút bất ngờ.
“Hừ, không phải là một chiếc nhẫn rách một hai nghìn đấy chứ?
Phạm Như Đình lườm một cái, trong lòng khó hiểu, cái tên ăn bám này sao có tiền mà mua đồ của Phượng Duyên Tường chứ?
“Đình Đình, em nói chuyện kiểu gì thế, cho dù là một chiếc nhẫn vàng nhỏ thì đối với Gia Vinh mà nói, cũng đã vô cùng không dễ dàng gì rồi, có thể phải tiết kiệm từng cắc hai năm đấy.” Trần Bảo Cương cười ha ha nói, trong mắt tràn đầy vẻ mỉa mai.
Lâm Vũ không để ý tới bọn họ, đem cái hộp tới trước mặt Giang Nhan, nhẹ giọng nói: “Ngại quá, nợ em lâu như vậy.”
Giang Nhan hơi ngần ra, không biết Lâm Vũ đang diễn vở nào, cũng không biết anh lấy đâu ra tiền mua đồ của Phượng Duyên Tường, hơi do dự một cái, vẫn là nhận lấy cái hộp.
Sau khi mở hộp ra, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương sáng chói trong hộp, mắt cô trừng lớn, có chút không dám tin vào mắt.
Cho dù cô có lạnh nhạt ung dung tới mức nào thì cũng bị kinh hoàng. Nhẫn kim cương trong hộp to gấp đôi so với nhẫn của Phạm Như Đình đấy.
“Giang Nhan, bên trong là gì thế?”
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc như vậy của Giang Nhan, Trần Bảo Cương và Phạm Như Đình liền tò mò mà sáp lại, sau đó mặt hai người biến sắc.
“Cái này sao có thể? Kim cương lớn như vậy, giả à2”
L*иg ngực của Phạm Như Đình phập phồng ngọn lửa đồ kị. Cô ta không tin tên vô dụng Hà Gia Vinh này có thể mua nổi nhẫn kim cương lớn như vậy, chắc chắn là từ đâu lấy được hàng nhái thủy tinh rồi.
“Chắc chắn là giả rồi, thứ này tôi từng thấy, ở trong tiệm trang sức một hai trăm cái, làm giả như thật luôn!” Trần Bảo Cương vội nói.
Anh ta nói không sai, tiệm trang sức quả thực có rất nhiều loại nhẫn kim cương làm từ thủy tỉnh như thế này, nhưng nếu nói “giả như thật” thì chính là vớ vẫn. Thủy tinh và kim cương sao có thể giống nhau được.
Nhưng năng lực kinh tế của Lâm Vũ sờ sờ ra đó, quả thực không thể mua nỗi đồ thật.
Giang Nhan cũng không kìm được mà thầm thán phục. Nếu thật sự là đồ nhái cao cấp thì cái này nhái cũng tinh xảo quá À: rÖI.
“Tiên sinh nhẫn kim cương này có thể cho tôi xem thử không?
Tôi giám định giúp anh.”
Nhân viên bán hàng sau khi thấy nhẫn kim cương trong hộp thì rất kinh ngạc. Từ độ khúc xạ độ bóng và độ tinh khiết mà thấy thì cái này rõ ràng là một viên kim cương thật.
Lâm Vũ hào phóng mà đưa chiếc nhẫn qua cho nhân viên.
Nhân viên bán hàng cẩn thận đeo găng tay, lấy ra chiếc kính lúc phóng mười lần, nhìn kỹ chiếc nhẫn kim cương trong tay.
“Xem cũng vô ích, tên nghèo rách này sao có thể mua nổi nhẫn kim cương đắt như vậy!” Phạm Như Đình ngữ khí chua loét, thấy nhân viên bán hàng nhìn chăm chú như vậy trong lòng cô ta lại có chút thấp thỏm.
Ai ngờ cô ta vừa nói xong thì nhân viên bán hàng liền kích động nói: “Tiên sinh, tình yêu của anh đối với vợ quả thật chắc hơn vàng, đến chết không thay đổi mài”
“Mỹ nữ, cô có thể có một người chồng như vị này quả thực là phúc khí vô cùng lớn mài” Nhân viên bán hàng sau đó lại ngắng đầu cảm thán với Giang Nhan, trong ánh mắt tràn ngập hâm mộ.
“Ý của cô là chiếc nhẫn kim cương này là thật?”
Trần Bảo Cương và Phạm Như Đình đột nhiên biến sắc.
Giang Nhan cũng cảm thấy có chút không tin nỗi.
“Cô chắc chắn cô nhìn đúng chứ?” Phạm Như Đình chất vắn, ngay cả âm thanh cũng trở nên nhọn hoắt.
“Vâng, tiểu thư, viên kim cương này chỉ riêng trọng lượng của nó ít nhất trên ba carat, màu D, độ tinh khiết FL, độ cắt mài 3EX, các mục trị số đều là dòng cao cấp nhát trong nghành, giá bán của Phượng Duyên Tường chúng tôi ít nhát phải trên hai triệu hai mươi vạn, vì vậy nói vị tiên sinh này đối với vợ của anh ấy, thật sự là vừng bên không thay đồi.”
Nhân viên bán hàng mặt mỉm cười, lời nói đúng chuẩn.
“Bao… bao nhiêu?”
Miệng Trần Bảo Cương sắp nhét vừa một quả táo rồi.
Sắc mặt Phạm Như Đình liền trở nên trắng bệch, chiếc nhẫn kim cương trên tay cô ta ngay cả con số lẻ của người ta cũng không bằng.
Giang Nhan cũng vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt cổ quái mà nhìn Lâm Vũ. So với giá trị đắt đỏ của viên kim cương, cô càng kinh ngạc rằng Lâm Vũ sao có thể có được viên kim cương này.
“Cũng chỉ có khí chất của em mới xứng với nó.”
Lâm Vũ cố ý học lời của nhân viên bán hàng nịnh Phạm Như Đình mà cầm chiếc nhẫn lên, đeo vào ngón áp út trắng ngần của Giang Nhan, cả cửa hàng giống như vào khoảnh khắc này đều sáng lên.
Ngón tay của Giang Nhan hơi run. Đây là lần đầu tiên cô đeo nhẫn kim cương trong đời. Cảnh này lúc còn nhỏ cô đã tưởng tượng tới vô số lần, chỉ là cô chưa bào giờ nghĩ tới, người đeo nhẫn kim cương cho cô lại là “Hà Gia Vinh” này.
“Chồng, em cũng muốn!” Phạm Như Đình bĩu môi nhéo vào tay Trần Bảo Cương một cái, ánh mắt nhìn Giang Nhan tràn đầy đó kị.
Trên trán Trần Bảo Cương đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Mua nhẫn đắt như vậy thì anh ta phải táng gia bại sản.
“Tiên sinh, tiểu thư, ngại quá, chiếc nhẫn kim cương này có thể cho tôi xem chút không?”
Lúc này một người đàn ông béo mập chạy ra, cười khách khí với Lâm Vũ và Giang Nhan, tự xưng là cửa hàng trưởng ở đây.
Giang Nhan lúc này mới hoàn hồn lại từ trong sự vui mừng dạt dào, tháo nhẫn ra đưa qua.
Cửa hàng trưởng liền chạy vào trong quầy dùng kính lúp phóng mười lần mà nhìn kỹ một lần, sau đó dùng cân điện tử cân thử, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lạnh giọng với Lâm Vũ: “Tiên sinh, xin hỏi chiếc nhẫn kim cương này mua ở tiệm nào của Phượng Duyên Tường chúng tôi vậy?”
“Hả, chiếc nhẫn này không phải là tôi mua…”
“Quả nhiên, tôi đoán không sai thì có lẽ do anh trộm được nhỉ?”
Cửa hàng trưởng béo múp cười lạnh một tiếng, liền khóa chiếc nhẫn kim cương này lại vào trong quầy.
Nghe vậy sắc mặt mọi người liền biến đổi.
“Ý gì?” Lâm Vũ chau mày, có chút không vui.
“Hừ! Chiếc nhẫn kim cương này là hàng mới của Phương Duyên Tường chúng tôi, là loại tốt nhất đắt nhất trong đợt hàng mới, cũng là chiếc duy nhất, còn chưa được mở bán chính thức trong cửa hàng. Bây giờ vốn nên ở trong tủ bảo hiểm của chủ tịch chúng tôi, anh nói, không phải là trộm thì anh từ đâu mà có?”
Ngữ khí của tên cửa hàng trưởng mập bức người, vẻ mặt đắc ý. Nếu chủ tịch biết được mình lập một công lớn như vậy thì chắc chắn sẽ thăng chức tăng lương cho anh ta.
“Thì ra là trộm à, Gia Vinh, anh như vậy là không đúng rồi, đây là phạm pháp đấy!” Trần Bảo Cương vẻ mặt đột nhiên vui mùng, liền giậu đổ bìm leo.
“Tôi đã nói mà, tên phế vật vô dụng này sao có thể mua được nhẫn kim cương tốt như vậy, cảm tình là được trộm, đúng là không biết xấu hổ!” Phạm Như Đình xả một hơi, cũng khôi phục lại bộ dạng cao ngạo.
“Không phải tôi trộm, đây là chủ tịch các người, Thẳm Hàn Đông tặng cho tôi.”
Lâm Vũ vốn không muốn nói, nhưng không ngờ sẽ xảy ra tình huồng này, chỉ đành nói thẳng ra.
“Nực cười, chủ tịch chúng tôi sẽ quen biết anh?” Tên cửa hàng trưởng mập không nhịn được mà cười lên. Chủ tịch của bọn họ là nhân vật cấp bậc nào, sao có thể tặng nhẫn kim cương đắt đỏ như vậy cho loại người vô danh tiểu tốt như Lâm Vũ.
Hơn nữa, hai ngày trước chủ tịch còn bảo người thông báo cho anh ta chiếc nhẫn này sẽ đưa đến cửa hàng nhánh này của bọn họ để bán nữa.
Trần Bảo Cương và Phạm Như Đình cũng ôm bụng mà cười: “Đã đến lúc này rồi mà còn cứng mồm đấy. Cậu quen Thẩm Hàn Đông, vậy tôi còn quen Bill Gates đấy!”
“Anh có thể gọi điện hỏi chủ tịch của anh.” Lâm Vũ không kìm được mà nắm tay thành quyền, có chút tức giận.
“Gọi, tôi đương nhiên phải gọi, tôi muốn chủ tịch của chúng tôi tận mắt nhìn xem là ai trộm nhẫn kim cương của ông ấy!” Tên mập đắc ý mà gọi điện cho trợ lý của Thắm Hàn Đông, nói là bên này có việc gập, bảo chủ tịch bất luận thế nào cũng bớt thời gian qua đây một chuyến.
Gọi điện thoại xong thì anh ta nói với Lâm Vũ: “Anh đừng hòng chạy nhé, nếu không hậu quả càng nghiêm trọng, chỗ tôi có camera đấy!”
“Yên tâm, có tôi ở đây thì anh ta chạy không ni.”
Trần Bảo Cương vụt qua bắt lấy cánh tay của Lâm Vũ.
“Tôi không chạy, tôi vừa hay cũng muốn gặp chủ tịch của các anh, hỏi ông ấy xem đã tuyển những kiểu người gì.”
Lâm Vũ vừa nói vừa chán ghét mà vung tay một cái.
Trần Bảo Cương chỉ cảm thấy một lực đạo cực lớn truyền tới, ngồi bụp mông xuống đắt.
“Anh làm cái gì đấy!” Phạm Như Đình trừng Lâm Vũ một cái, nhanh chóng đỡ Trần Bảo Cương dậy.
“Báo cảnh sát! Báo cảnh sát!” Trần Bảo Cương vừa bò dậy thì liền giận đùng đùng mà nói.
Tên cửa hàng trưởng mập ra hiệu cho nhân viên bán hàng, nói: “Báo cảnh sát đi, dù sao lát nữa chủ tịch tới cũng sẽ báo cảnh sát.”
“Cửa hàng trưởng, tôi thấy vị tiên sinh này không giống người trộm đồ. Anh ấy nói có khả năng là thật, hay là chúng ta đợi một chút.” Nhân viên bán hàng chủ động đứng ra nói giúp Lâm Vũ.
“Ở đây cô quyết định hay là tôi quyết định?” Tên cửa hàng trưởng mập giận dữ mà gầm lên.
Nhân viên bán hàng hết cách, chỉ đành gọi 11.
0 “Giang Nhan, tôi không trộm đồ gì cả.”
Lâm Vũ không thèm bận tâm tới bọn họ, quay người giải thích với Giang Nhan một tiếng.
“Tôi biết.”
“Cô tin tưởng tôi?”
TU, Giang Nhan là một trong những người hiểu rõ Hà Gia Vinh nhất. Cô biết anh dù vô dụng bỏ đi, nhưng chưa bao giờ là người tay chân không sạch sẽ, hơn nữa, anh cũng không có gan đi trộm thứ đắt giá như vậy.
Dù rõ ràng biết người Giang Nhan tin tưởng là Hà Gia Vinh nhưng trong lòng Lâm Vũ cũng cảm thấy rất ám áp. Đây là lần đầu tiên cô thừa nhận anh sau thời gian lâu như vậy.
“Gáp gáp vội vàng gọi điện cho tôi như vậy, làm gì thé!”
Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền tới giọng nói của Thảm Ngọc Huyên, ngữ khí có chút không vui.
Anh vừa đúng lúc chơi ở gần đây, nhận được điện thoại của bố, nói cửa hàng chỉ nhánh xảy ra chuyện, liền gác lại tất cả việc trong tay, lập tức qua đây.
“Tiểu thiếu gia, cậu tới rồi!” Tên cửa hàng trưởng mập vội tiến lên đón, giành công nói: “Tôi bắt được tên trộm đã trộm nhẫn kim cương của chúng ta, bị tôi nhốt ở trong cửa hàng rồi, mời cậu tới xử lý.”