Chương 7: Khϊếp sợ

Đứng ở phía trước Hứa Tử Yên, nhìn tấm phù trên bàn kia có linh quang lưu động, tim Hứa Hạo Nhiên đập thình thịch.

“Đây… đây là đỉnh cấp nhất phẩm phù!” Hứa Hạo Nhiên bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Hứa Tử Yên kích động nói.

“Cái gì?” Vẻ mặt Lâm Bình Hải cứng lại, trong mắt xuất hiện vẻ không thể tin, bước đến trước bàn của Hứa Tử Yên, khi ánh mắt dừng lại ở tấm phù trên bàn, ánh mắt bỗng chốc trở nên dại ra. Một lúc lâu sau, mới từ cơn thất hồn lạc phách khôi phục lại, không nói một lời quỳ gối trước mặt Hứa Tử Yên, dập đầu ‘Bịch! Bịch! Bịch!’ ba cái, sau đó đứng lên, bước nhanh ra phía ngoài. Bước chân mặc dù mau lẹ, nhưng lại có thể thấy rõ hơi lảo đảo.

Hứa Hạo Nhiên lúc này không có thời gian để ý tới Lâm Bình Hải đang rời đi, mà tập trung ánh mắt nhìn chằm chằm Hứa Tử Yên, trong giọng nói thoáng có chút khẩn trương khẽ hỏi: “Hứa đại sư, người có bằng lòng lưu lại Hứa gia chúng ta, ta lập tức mời người làm cung phụng trưởng lão.”

Hứa Tử Yên thản nhiên lắc đầu nói: “Ta vừa vừa đến Trung Đô thành, chưa hiểu rõ quý gia tộc, hay cứ để ta làm khách khanh trưởng lão trước đi! Nếu tương lai hai bên hợp tác vui vẻ, ta không ngại gia nhập gia tộc, trở thành cung phụng trưởng lão.”

“Được!”

Tuy rằng trong lòng Hứa Hạo Nhiên có hơi thất vọng, nhưng Hứa Tử Yên đã có thể lưu lại gia tộc đảm nhiệm chức khách khanh trưởng lão, bản thân liền có lòng tin mời Hứa Tử Yên gia nhập gia tộc của mình vào tương lai, trở thành cung phụng trưởng lão của Hứa gia. Chỉ cần mình đối đãi chân thành với cô gái có tiềm lực vô hạn trước mắt này, nhất định sẽ nhận được sự trung thành từ nàng.

Cho nên, Hứa Hạo Nhiên hiện tại rất vui vẻ, lập tức mời Hứa Tử Yên làm khách khanh trưởng lão. Sau đó muốn đích thân an bài chỗ ở cho Hứa Tử Yên. Nhưng điều khiến Hứa Hạo Nhiên không hiểu là, Hứa Tử Yên cũng không chọn lựa một căn nhà tốt nhất, mà lại chọn một cái viện vô cùng hẻo lánh trong sơn trang, hơn nữa còn nói rõ cho Hứa Hạo Nhiên biết nàng không thích người khác quấy rầy.

Lại báo cho Hứa Hạo Nhiên hay, bản thân phải trở về đón cha mẹ của mình. Vừa nghe Hứa Tử Yên muốn đi đón cha mẹ nàng, Hứa Hạo Nhiên lập tức phái bốn người Luyện Khí kỳ tầng thứ tư bảo vệ Hứa Tử Yên, lại phái ra sáu đệ tử trong tộc, vội vàng đánh xe ngựa chở Hứa Tử Yên đi đón cha mẹ nàng. Mà Hứa Tử Yên lại không muốn cha mẹ mình bị người trong gia tộc nhận ra, nàng sở dĩ chọn lựa một cái sân viện hẻo lánh, nguyên nhân chính là vì vậy. Nàng từ lời kể không nhiều lắm của phụ thân biết được phụ thân của mình năm đó ở trong gia tộc bị cười nhạo, nàng sợ cha mẹ mình lại bị tộc nhân chế giễu tiếp, nên nàng phải chờ sau khi tu vi của mình tăng lên, trở thành niềm kiêu ngạo của cha mẹ, mới để cha mẹ ưỡn ngực nhận lại người trong gia tộc. Vì thế, Hứa Tử Yên kiên quyết từ chối sự an bài của tộc trưởng, cuối cùng Hứa Hạo Nhiên bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng Hứa Tử Yên. Nhưng sau khi Hứa Tử Yên rời khỏi, vẫn phái bốn tộc nhân Luyện Khí kỳ tầng thứ tư kia âm thầm bảo vệ Hứa Tử Yên, hắn cũng không muốn chế phù đại sư mình thật vất vả mới mời chào được lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Hứa Tử Yên đi ra khỏi đại môn gia tộc Hứa thị, quay đầu nhìn đại môn to lớn kia, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Nàng thật không ngờ bản thân lại phát sinh tiếp xúc nhanh như vậy với gia tộc của mình, không biết thân phận của phụ thân có bị bại lộ hay không, nhưng muốn che đậy giấu diếm cũng không được bao lâu.

“Ai! Có thể giấu diếm bao lâu hay bấy lâu đi!”

Bầu trời đổ tuyết, mới đó đã trắng xóa một vùng. Hứa Tử Yên bước đi trên nền tuyết dày, bông tuyết bay múa khắp trời phủ kín người nàng.

Từ xa đã trông thấy cha mẹ mình đang đứng ở trước cửa kiễng chân trông ngóng mình, vừa phát hiện bóng dáng mình, liền kéo nhau nhấc chân chạy lại đón. Nhìn thấy hình ảnh cha mẹ đứng trong màn tuyết dày, trong lòng Hứa Tử Yên ấm áp, đồng thời cũng có chút chột dạ, không biết phụ thân khi biết mình lên làm khách khanh trưởng lão trong gia tộc sẽ có tâm tình gì.

Cha mẹ đi đến phía trước Hứa Tử Yên, mẫu thân yêu thương giúp nàng phủi đi tuyết đọng trên người, cưng chiều nói: “Yên nhi, trễ như vậy mới trở về, đi cả một ngày, mệt muốn chết rồi phải không!”

Mẫu thân cằn nhằn liên miên suốt quãng đường vào nhà, còn phụ thân yên lặng đi theo bên cạnh, tuy rằng không nói gì, nhưng trong mắt tràn đầy vẻ từ ái. Hứa Tử Yên nhìn cha mẹ hiền lành, trong lòng không khỏi có chút áy náy nói: “Hôm nay… hôm nay…”

Mẫu thân hé miệng cười bảo: “Yên nhi, có phải tiền không đủ không! Không sao, hôm nay mẹ tìm được một công việc, may vá quần áo trong một tiệm may, ngày hôm nay mẹ may được năm bộ quần áo, kiếm được đến mười lăm đồng đấy! Phụ thân con đã đến bến tàu tìm một công việc, hôm nay cũng kiếm được hai mươi đồng lận! Chờ chúng ta kiếm đủ tiền, Yên nhi có thể luyện chế đan dược và phù rồi.”

Hứa Tử Yên nhìn nét mặt hớn hở của cha mẹ mình, khi nói chuyện đầu mày ngập tràn vẻ hưng phấn, trong lòng không khỏi có chút chua xót, cười gượng nói: “Cha mẹ thật sự rất giỏi, chỉ có nữ nhi là vô dụng!”

Vẻ mặt vợ chồng Hứa Quang sửng sốt, tiếp đó hết sức từ ái nói: “Yên nhi, con là nữ nhi của chúng ta, cha mẹ nỗ lực vì con là điều nên làm. Huống chi chẳng phải con vô dụng, mà là cha mẹ vô dụng. Nếu trong nhà có đủ tiền vốn, làm sao phải để Yên nhi vất vả như thế.”

Trái tim hiu quạnh của Hứa Tử Yên đột nhiên kích động lên, bỗng dưng nhịn không được bổ nhào vào lòng mẫu thân, chỉ cảm thấy mình làm người hai kiếp, lại chưa từng hạnh phúc như vậy. Mà Hứa thị ôm Hứa Tử Yên vào lòng, trong tim vừa vui mừng vừa thỏa mãn.

Qua một lúc lâu sau, Hứa thị khẽ vuốt tóc Hứa Tử Yên, nhẹ giọng hỏi: “Yên nhi, đói bụng chưa? Mau ngồi xuống đi, để mẹ xới cơm cho con.”

Cơm nước xong, Hứa Tử Yên liền kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay từ đầu tới cuối cho cha mẹ một lần. Vừa nghe Hứa Tử Yên trở thành khách khanh trưởng lão trong gia tộc, vợ chồng Hứa Quang đều vô cùng mừng rỡ, nhưng sau khi nghe Hứa Tử Yên bảo phải chuyển đến ở trong tộc, sắc mặt Hứa Quang có chút do dự nói: “Yên nhi, về gia tộc… Chỉ sợ không thể gạt được tộc trưởng, còn có nhị ca của cha, bọn họ sẽ nhận ra cha.”

Hứa Tử Yên cười khổ một tiếng: “Chuyện này cũng không có cách nào, không dọn vào ở trong gia tộc là không có khả năng, nếu tộc trưởng và nhị bá nhận ra phụ thân, cũng chỉ có thể thừa nhận.”

Ban đêm, Hứa Tử Yên nằm trên giường nghe tiếng cha mẹ không ngủ được lăn qua lộn lại ở gian phòng cách vách, khẽ than một tiếng, nàng cũng không biết sau khi trở về tộc phải đối diện với cục diện thế nào, lòng mang tâm sự, đến giữa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ mất. Nàng lại không biết ở bên ngoài nhà nàng, có bốn cao thủ Luyện Khí kỳ tầng thứ tư của gia tộc luôn bảo vệ nàng.

Ngày thứ hai, Hứa Tử Yên cùng cha mẹ dùng bữa sáng, sau đó xuất phát đi tới gia tộc. Ba người vốn chẳng có gia sản gì, chỉ xách theo một cái bọc, để Hứa Quang đeo trên lưng, đi bộ đến gia tộc.

Ở phía sau bọn họ, bốn cao thủ trong gia tộc kia nhìn thấy tình cảnh nghèo túng của cả nhà Hứa Tử Yên, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc. Bọn họ thật sự không thể hiểu nổi, một đỉnh cấp nhất phẩm chế phù sư, làm sao có thể thê thảm đến mức này. Một người trong số đó gật đầu một cái với ba người khác, thân hình chợt lóe lên biến mất ngay tại chỗ, lao về phướng hướng gia tộc, tiến đến thông báo với tộc trưởng, còn Hứa Tử Yên đã đi thẳng đến gia tộc của mình.

Hứa Hạo Nhiên cực kỳ coi trọng Hứa Tử Yên, không chỉ coi trọng thân thận đỉnh cấp nhất phẩm chế phù sư của nàng, mà càng coi trọng độ tuổi của nàng. Thử nghĩ xem một tiểu cô nương năm nay mới mười lăm tuổi, lại có trình độ đỉnh cấp nhất phẩm chế phù sư. Đây chính là cảnh giới mà rất nhiều người cả đời đều không đạt được! Năm năm sau, mười năm sau, Hứa Tử Yên sẽ có cảnh giới gì? Điều này làm cho lòng tham của Hứa Hạo Nhiên bị kí©h thí©ɧ, cũng rất chờ mong! Đêm qua hắn tính toán cả một đêm, phải làm thế nào mới có thể cột chặt Hứa Tử Yên vào lợi ích của gia tộc mình, phải làm thế nào mới có thể khiến Hứa Tử Yên chân chính gia nhập vào gia tộc mình!

Trời vừa hừng sáng, Hứa Hạo Nhiên đã rời giường, vội vàng ăn qua loa điểm tâm, nôn nóng ngồi trong thư phòng của mình chờ đợi. Đến khi hắn nghe được tin Hứa Tử Yên đã xuất phát, lập tức phân phó gia nhân đứng chờ ở cổng, đợi lúc Hứa Tử Yên xuất hiện, phải lập tức thông báo cho hắn.

Cho nên, khi bóng dáng Hứa Tử Yên vừa mới xuất hiện ở đầu đường, Hứa Hạo Nhiên đã hay tin, dẫn theo nhị đệ Hứa Hạo Bác của mình lập tức đi tới đại môn. Mà lúc này, cả nhà Hứa Tử Yên cũng đang đi tới trước cổng.

Hứa Hạo Nhiên và Hứa Hạo Bác cười lớn nghênh đón Hứa Tử Yên, ánh mắt Hứa Hạo Nhiên nhanh chóng xẹt qua trên người vợ chồng Hứa Quang. Theo báo cáo hắn biết hai người này chính là cha mẹ Hứa Tử Yên, trong lòng hắn cảm thấy, Hứa Tử Yên đã là một nhất phẩm chế phù sư, cha mẹ nàng nhất định cũng bất phàm. Nhưng đến khi ánh mắt hắn xẹt qua mặt Hứa Quang, bước chân không khỏi khựng lại, vẻ tươi cười trên mặt liền cứng ngắc, trong mắt lóe ra nghi vấn, không khỏi bật thốt lên hỏi: “Ngươi là…”

Trên mặt Hứa Quang hiện lên một nụ cười khổ, hắn biết mình đã bị đại ca nhận ra, nên thấp giọng nói: “Đi vào rồi nói sau!”

Hứa Hạo Nhiên dù sao cũng là người đứng đầu một tộc, sau khi thoáng ngẩn ra, đã lập tức khôi phục vẻ bình thường, mỉm cười cùng Hứa Tử Yên đi đến chỗ ở của Hứa Tử Yên. Nhưng mà trong lòng cũng lại quay cuồng không thôi: “Phụ thân Hứa Tử Yên là thập nhất đệ của mình? Phế vật lúc trước rời nhà đi đã trở lại! Còn dẫn theo nữ nhi thiên tài của hắn trở lại! Đúng rồi, Hứa Tử Yên đã là nữ nhi của thập nhất đệ, như vậy nàng chính là người trong gia tộc Hứa thị chúng ta, ha ha…”

Hứa Hạo Nhiên vui sướиɠ một trận, trong lòng khoái trá phá cười lên. Có điều hắn lại chợt nhíu mày: “Nhưng tại sao Hứa Tử Yên kia không thừa nhận nàng là người của gia tộc? Chẳng lẽ là tỏ vẻ bất bình thay phụ thân? Vậy… ta phải làm thế nào đây? Nếu ta trọng dụng thập nhất đệ, chỉ sợ người trong gia tộc sẽ không phục, ai! Tận lực an bài cho thập nhất đệ một chức vị tốt đi!”

Rất nhanh, đoàn người đã đi tới chỗ ở của Hứa Tử Yên, Hứa Quang vừa thấy Hứa Tử Yên chọn lựa chỗ hẻo lánh như thế, liền hiểu rõ ý của Hứa Tử Yên. Nhưng lúc này trong lòng cũng chỉ còn lại cười khổ, hắn thật không ngờ đại ca của mình lại coi trọng Tử Yên như thế, tự mình nghênh đón. Kể từ đó, mọi chuyện Tử Yên làm đều biến thành uổng công vô ích.