Nghiêm Tử cảm giác được khí tức nguy hiểm dao động, thân thể trong giây lát lui về phía sau, song song cố hết sức nhanh chóng phóng ra pháp thuẫn hộ thân. Chung quy là hắn quá mức tự tin, lại nghĩ cho dù đối phương có cửu phẩm đỉnh cấp phù lục, cũng tuyệt đối không thể giống như tại lôi đài Tán Tiên thành, thoáng chốc ném ra mười tấm cửu phẩm phù lục.
Làm đại tu sĩ Kết Đan kỳ, vừa là đường chủ Uy Vũ đường trong Tán Tiên thành, hắn tất nhiên biết rõ độ trân quý của cửu phẩm phù lục. Hắn nghĩ tới đối phương có khả năng vẫn còn cửu phẩm phù lục, nhưng tuyệt đối sẽ không có nhiều như vậy. Chỉ cần không phải một lần ném ra hơn mười tấm, hắn hoàn toàn có thể ứng phó. Còn giờ tất cả hành động đều đã hơi muộn.
Uy năng mười tấm cửu phẩm phù lục bộc phát, khiến nhóm Hứa Tử Yên trên hồng lăng đang cấp tốc chạy ra ngoài đều cảm giác được từng trận gió đập vào mặt, may mà những người này đều sớm có phòng bị, mở ra pháp thuẫn hộ thân trên người từ trước.
Nghiêm Tử thì không tốt số như vậy, uy năng mười tấm cửu phẩm phù lục nổ tung, dù là đại tu sĩ Kết Đan kỳ cũng chịu không nổi, huống chi hắn chỉ là một tu sĩ vừa đột phá từ Trúc Cơ kỳ đến Kết Đan kỳ.
Hắn dựa vào tu vi đào thoát khỏi trung tâm vụ nổ, trong cơn hoảng loạn phóng ra pháp thuẫn hộ thân, lại vẫn bị uy năng khủng bố vô tình phá tan pháp thuẫn hộ thân của hắn. Thân thể Nghiêm Tử tựa như sao băng bay ngược ra ngoài, không ngừng quay cuồng tại không trung, một màn mưa máu vung vãi.
Thân thể Nghiêm Tử chao đảo không có quy tắc, đợi thân hình cuối cùng ngừng xoay vòng, lơ lửng ở không trung. Mặt mũi hệt như trái cà tím, l*иg ngực cuồn cuộn một trận, mở miệng phụt ra máu tươi.
Đôi mắt Nghiêm Tử tràn ngập lửa giận. Hắn là bị thương, song không bị thương nặng như vẻ bề ngoài, dù sao cũng là đại tu sĩ Kết Đan kỳ, mặc dù có chút ngoài ý muốn, cuối cùng chỉ bị một số vết thương nhẹ.
Đuổi theo nhóm Hứa Tử Yên một mạch, khiến Nghiêm Tử tổn hao một phần chânnguyên. Vừa rồi bị thương lại khiến hắn hao thêm một phần chân nguyên nữa, tuy nhiên chỉ cần dựa vào tám phần chân nguyên còn lại, Nghiêm Tử đã đủ tự tin chém gϊếŧ mấy tu sĩ Trúc Cơ kỳ Thái Huyền tông kia.
Cho nên, Nghiêm Tử không chút do dự tiếp tục đuổi theo hồng lăng, hắn tuyệt đối không tin, đối phương vẫn có thể tiếp tục ném ra mười tấm cửu phẩm phù lục.
Rất nhanh, Nghiêm Tử đã đuổi theo nhóm Hứa Tử Yên. Nghiêm Tử nhìn từ xa trong lòng lập tức căng thẳng, bởi vì hắn thấy mười nữ tử trên hồng lăng vẫn giấu đôi tay sau lưng, cả đám cười dài nhìn hắn.
Đầu óc Nghiêm Tử chuyển động thật nhanh, bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi mười nữ tử trước khi ném ra cửu phẩm phù lục, chính là đem hai tay giấu sau lưng. Đợi hắn tới gần, mới đột nhiên ném ra cửu phẩm phù lục. Lẽ nào lần này các nàng lại muốn diễn trò cũ?
Nghĩ tới đây, thân hình không tự chủ khựng lại. Hắn ngừng nhưng hồng lăng kia vẫn tiếp tục cấp tốc phi hành. Nghiêm Tử dừng xong, lại vội vàng đuổi theo, cảm xúc do dự không thôi. Ánh mắt lần lượt đảo qua từng người nhóm Hứa Tử Yên, thấy mặt mày ai nấy đều mỉm cười.
Nhóm Lâm Phi Ngu đúng là rất vui vẻ, là nụ cười phát ra từ nội tâm, hoàn toàn không có áp lực đối mặt một đại tu sĩ Kết Đan kỳ. Các nàng vừa thấy dáng dấp chật vật của Nghiêm Tử, còn thấy hắn hộc máu. Điều này chứng minh Nghiêm Tử đã bị thương, bất kể hắn bị thương nặng hay nhẹ, thì đều là bị thương. Suy ra cửu phẩm phù lục có tác dụng với hắn.
Sợ hãi trong lòng bọn họ nhờ thế liền biến mất, thay vào đó là nỗi hưng phấn khi được đánh nhau với đại tu sĩ Kết Đan kỳ.
Nghiêm Tử vẫn duy trì cự ly không xa không gần với hồng lăng, tại khoảng cách này, hắn không công kích được nhóm Hứa Tử Yên, mà nhóm Hứa Tử Yên cũng không công kích được hắn.
Nghiêm Tử đuổi nguyên cả đêm, chẳng phải để đến tiễn mấy người Hứa Tử Yên, làm sao chịu tiếp tục như thế? Vì vậy, Nghiêm Tử vẫn duy trì vô cùng cẩn thận, kéo gần khoảng cách với nhóm Hứa Tử Yên từng chút từng chút một, chuẩn bị chạy trốn về phía sau bất cứ lúc nào.
Hứa Tử Yên thấy Nghiêm Tử cẩn thận, không khỏi hơi nhíu mày. Nghiêm Tử tiếp tục cẩn thận như thế, cứ cho là các nàng ném ra cửu phẩm phù lục, hắn cũng sẽ lập tức chạy trốn. Dựa vào tu vi Kết Đan kỳ của hắn, nếu có chuẩn bị, lại một lòng muốn chạy trốn, nhóm người mình quả thực không nổ được hắn, hoàn toàn là lãng phí phù lục. Ngặt nỗi lại không thể khiến Nghiêm Tử tới gần, bởi vì như vậy, Nghiêm Tử có thể công kích nhóm người mình.
Lúc này mọi người trên hồng lăng đều ý thức được nguy hiểm, nhất thời biểu tình mỉm cười biến mất, dâng lên một trận khẩn trương.
Hứa Tử Yên đột nhiên lóe suy nghĩ, truyền âm mấy câu với Lâm Phi Ngu và nhóm Vưu Nguyệt. Lâm Phi Ngu và nhóm Vưu Nguyệt mới ban đầu sửng sốt, tiếp đó nhịn không được phì cười một tiếng.
Các nàng vừa cười, khiến Nghiêm Tử đang tới gần lại càng hoảng sợ, lập tức ngừng thân hình, cẩn thận quan sát nhóm Hứa Tử Yên.
Trên bầu trời hồng lăng tung bay, ánh bình minh chiếu rọi khắp bầu trời, mười nữ tử đứng trên hồng lăng, nét mặt đầy ý cười.
Thân hình Nghiêm Tử lại dừng, hồng lăng liền kéo ra khoảng cách với hắn. Ánh mắt Nghiêm Tử nhìn chằm chằm nhóm Hứa Tử Yên trên hồng lăng, một lần nữa cẩn thận dè dặt đuổi theo. Hiện tại hắn đã quyết định không chịu đựng nhóm Hứa Tử Yên quấy rầy thêm nữa, nhất định phải gϊếŧ chết toàn bộ người trên hồng lăng, báo thù cho con trai hắn. Nhớ tới vừa rồi hắn bị chúng nữ cười cợt, sợ đến ngừng lại, gương mặt phút chốc đỏ bừng bừng.
Rất nhanh, Nghiêm Tử lại tiếp cận hồng lăng. Hai tay đã giơ lên, chuẩn bị phóng ra pháp thuật lợi hại nhất của hắn, đánh kẻ thù trước mắt thành cặn bã, thì bỗng nhiên nghe Hứa Tử Yên quát to một tiếng: “Phóng.”
Chỉ thấy mười nữ tử đang khoanh tay sau lưng đột nhiên vòng ra trước, ném tới Nghiêm Tử. Nghiêm Tử kinh hãi, hai tay áo vung lên, thân thể bay ngược ra ngoài, cho rằng nhóm Hứa Tử Yên lại ném ra mười tấm cửu phẩm phù lục.
“Ha ha ha ha ha…”
Không trung vang lên một trận cười tựa tiếng chuông bạc, Nghiêm Tử đang nhanh chóng bay về hậu phương ngừng, nhìn lại nhóm Hứa Tử Yên. Vừa nhìn, Nghiêm Tử đã tức đến ngực cuộn trào một trận, suýt nữa lại phun máu. Thì ra hắn thấy được mười nữ tử trên hồng lăng đang cười ngả cười nghiêng, cả đám vươn ngón tay ngọc thon dài chỉ vào hắn, thỏa thích cười nhạo hắn. Trong không gian nào có tiếng phù lục nổ, ngay cả tiếng một tấm phù lục nổ cũng chẳng có.
Nghiêm Tử giờ đã hiểu rõ, hắn bị mười nữ tử trước mặt đùa giỡn. Các nàng căn bản không có ném ra cửu phẩm phù lục gì, chỉ hô to một tiếng, sau đó mười người đồng loạt làm ra động tác ném ra phù lục, đã khiến bản thân sợ đến chạy trối chết. Trong khoảng thời gian ngắn, Nghiêm Tử hận không thể lập tức quay đầu bỏ đi cho khuất mắt, miễn ở chỗ này tiếp tục mất mặt xấu hổ.
Thế nhưng, hắn không thể rời khỏi. Mối thù đánh gãy chân con trai còn chưa báo, hơn nữa hắn lại bị đối phương nhục nhã như vậy, nếu Nghiêm Tử hắn cứ thế quay đầu rời khỏi, về sau hắn làm sao còn lăn lộn trong Tán Tiên thành được nữa.
Nghiêm Tử trong cơn giận dữ vận chuyển hết tám phần chân nguyên còn lại, tựa như tia chớp lao tới nhóm Hứa Tử Yên.
“Phóng.” Bên tai lại truyền đến tiếng Hứa Tử Yên hét lớn, tầm mắt thấy mười nữ tử trên hồng lăng vung tay, trong tay mỗi người quả thực có một tấm phù lục. Chẳng qua có phải cửu phẩm phù lục hay không, Nghiêm Tử không thấy rõ lắm. Thân hình Nghiêm Tử theo phản xạ có điều kiện lại bay ngược về. Sau khi hắn bay đi, lại nghe trên hồng lăng truyền đến tiếng cười nhạo.
Nghiêm Tử phát hiện trước người đâu có phù lục gì nổ? Trong lòng dâng trào cơn giận, hắn xác định, đối phương đã không còn cửu phẩm phù lục, các nàng đơn thuần là hù dọa hắn. Phù lục trong tay nói không chừng chỉ là nhất phẩm. Bằng không các nàng đã chẳng cần hù dọa, mà trực tiếp ném ra phù lục luôn. Hiểu rõ mọi thứ, lửa giận trong lòng Nghiêm Tử không nén nổi, thân hình lấy tốc độ nhanh nhất lao tới gần hồng lăng.
Hứa Tử Yên lại truyền âm một câu, sau đó mười nữ tử vẫn đang đứng trên hồng lăng tùy ý cười nhạo Nghiêm Tử. Sắc mặt Nghiêm Tử tái mét nhanh chóng tới gần hồng lăng, khi hắn kéo gần cự ly cách hồng lăng có thể phóng ra pháp thuật công kích, tim hắn chợt đập lệch một nhịp, bởi vì lần này hắn không nghe Hứa Tử Yên hô to từ ‘phóng’ kia nữa.
Ngay lúc hắn nghệt mặt ra nhìn nhóm Hứa Tử Yên trên hồng lăng, bỗng nhiên thấy tay nhóm Hứa Tử Yên đã vung lên, mười tấm phù lục phóng ra uy năng thật lớn nổ tung.
“Bị lừa.” Nội tâm Nghiêm Tử run lên, thân hình cấp tốc bay ra sau. Tiếng nổ như thiên lôi vang dội cuồn cuộn, đợi tất cả tán đi, Nghiêm Tử đang đứng ở không trung không kiềm chế được phun ra búng máu. Lần này hộc máu phân nửa là bị thương, phân nửa là bị tức giận.
Hiện tại hắn lại hao tổn một phần chân nguyên, trong cơ thể chỉ còn lại bảy phần. Điều này làm cho hắn không khỏi do dự, hắn rốt cuộc có nên đuổi theo chặn đám đệ tử Thái Huyền tông kia báo thù hay không.
Nhưng nhục nhã nhóm Hứa Tử Yên cho Nghiêm Tử hết lần này tới lần khác khiến hắn không cách nào nhẫn nhịn tiếp. Vả lại đánh chết hắn cũng không tin nhóm Hứa Tử Yên còn có cửu phẩm phù lục, cho dù Thái Huyền tông cũng sẽ không cho đệ tử mang trên người nhiều cửu phẩm phù lục như vậy.
Phải biết rằng, khi trước Hà Thanh Thanh tại lôi đài Tán Tiên thành đã ném ra mười tấm cửu phẩm phù lục, mới vừa rồi đối phương có ném hai lần, tổng cộng hai mươi tấm cửu phẩm phù lục. Tính ra đã ném ba mươi tấm phù lục, giá trị này quả thực có thể thành lập một trung đẳng bang hội luôn rồi.
Nghiêm Tử cắn răng một cái, đưa tay lấy một viên đan dược bỏ vào miệng, thân hình hăm hở một lần nữa đuổi theo hồng lăng.
Hứa Tử Yên bảo Vưu Nguyệt lấy hai mươi tấm cửu phẩm phù lục của bản thân đưa cho nhóm Lâm Phi Ngu mỗi người một tấm, hơn nữa hứa hẹn trở về Đình Lam sơn mạch nhất định sẽ bổ sung cho nàng ấy.
Vưu Nguyệt lúc bấy giờ mới vô cùng hào hứng chia cho mỗi người một tấm cửu phẩm phù lục.
Sau đó Hứa Tử Yên lại cùng nhóm Lâm Phi Ngu thấp giọng nói vài câu, mấy người Lâm Phi Ngu liền cười ngặt nghẽo.
“Được rồi, đừng cười nữa. Nghiêm Tử lại đuổi tới kìa.” Hứa Tử Yên vội vàng nói.