Vương Miểu nhìn Hứa Tử Yên, sắc mặt âm trầm biến mất, thay vào đó là khuôn mặt tươi cười: “Chỉ cần ngươi có thể cướp con yêu mã từ Uy Vũ đường về cho ta, ta sẽ tặng con yêu mã và hai mươi cây Xích Dương thảo cho ngươi, không lấy một đồng.”
Vương Miểu nghĩ rằng, hai phe các ngươi chẳng phải đều tới đánh vào mặt mũi ta hay sao? Như vậy ta sẽ khiến hai phe các ngươi đánh nhau. Mặc kệ ai thắng ai thua, ta làm kẻ ngoài cuộc, ngồi xem náo nhiệt là được. Lỡ như những người trước mắt thật sự có thể đoạt yêu mã từ Uy Vũ đường về, hắn sẽ đưa cho nàng yêu mã và hai mươi cây Xích Dương thảo. Chút tiêu phí ấy đổi lấy việc Uy Vũ đường bị bẽ mặt, tâm trạng hắn sẽ rất sảng khoái.
Hứa Tử Yên không muốn bản thân bị người khác coi làm thương mà sử dụng, Xích Dương thảo giờ không mua được, có thể tiếp tục đến chỗ khác mua, không đáng để mình đi phát sinh xung đột với người Uy Vũ đường. Mà Vương Miểu trước mắt, rõ ràng chính là ngoại trừ phương pháp hắn đưa ra, còn lại đều kiên quyết không đáp ứng.
Hứa Tử Yên quay đầu nhìn thoáng qua Lộ Nghiễm Thiên bên cạnh, khẽ thở dài một hơi, đã tính rời khỏi.
Bất chợt, Lâm Phi Ngu lại một lần nữa vọt tới trước mặt Hứa Tử Yên, ôm cánh tay Hứa Tử Yên khóc lóc: “Tử Yên muội muội, muội nhất định phải báo thù cho ta, bằng không ta trở về làm sao còn mặt mũi gặp người.”
Hứa Tử Yên có hơi bực mình. Mặt mũi đều là mình kiếm, không phải người khác cho. Chính ngươi không có bản lĩnh, lại muốn giơ mặt ra để bị đánh, việc này trách ai được?
Nàng vừa định uyển chuyển cự tuyệt, bên tai chợt nghe tiếng Lộ Nghiễm Thiên truyền âm: “Tiểu muội, người có thể sử dụng thượng cổ cấm pháp nhất định là tu sĩ Thần Cơ tông Kết Đan kỳ trở lên, biết đâu còn có thể là đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ. Đại tu sĩ Thần Cơ tông giống vậy chắc chắn sẽ có động phủ bí mật. Yêu mã kia giả sử theo đại tu sĩ Thần Cơ tông lớn lên, nói không chừng sẽ biết vị trí động phủ đại tu sĩ kia. Tiểu muội, đó quả thực là một tuyệt bút tài phú. Nếu có khả năng đem yêu mã kia qua đây, nói không chừng chính là một cơ duyên.”
Ánh mắt Hứa Tử Yên lập tức sáng ngời, động phủ bí mật của đại tu sĩ vùng Trung Nguyên, vừa nghe đã khiến Hứa Tử Yên chảy nước dãi. Tiếp tục suy xét cẩn thận, giả sử mình thật có thể đoạt yêu mã tới tay, chờ thêm một vài năm hoặc vài chục năm, đợi tin đồn qua đi, tu vi của mình cũng tăng trưởng, tài phú trong động phủ đại tu sĩ chẳng phải chính là thứ mình cần? Miễn là đến lúc đó, yêu mã kia dẫn mình tới động phủ bí mật, dựa vào nghiên cứu của mình đối với trận pháp và cấm chế, hẳn có thể tiến vào động phủ bí mật kia. Nghĩ tới đây, đầu óc nàng linh hoạt lên, giả vờ trầm tư, truyền âm lại cho Lộ Nghiễm Thiên: “Thế nhưng làm cách nào đoạt yêu mã kia qua đây?”
“Dùng ngọc bài lão ca ca đưa cho muội ấy.” Lộ Nghiễm Thiên truyền âm.
“Có thể bại lộ thân phận lão ca ca không?”
“Nếu là lão ca ca cầm tấm ngọc bài kia sẽ bại lộ thân phận, tuy nhiên muội cầm thì không.”
“Còn nếu ta bị người Tán Tiên minh hỏi, ta phải nói thế nào?”
“Việc này… muội cứ nói là anh em kết nghĩa với ta, ta là lão ca ca của muội.”
“Được.”
Hứa Tử Yên cũng là một quả cảm người, trong lòng đã có quyết định, quay đầu nói với Vương Miểu: “Được, ta đáp ứng ngươi. Có điều hãy nhớ kỹ lời hứa của ngươi, yêu mã và hai mươi cây Xích Dương thảo ta muốn chắc rồi.”
“Tốt quá.” Lâm Phi Ngu thoáng chốc nhảy dựng lên, lôi kéo cánh tay Hứa Tử Yên hô: “Tử Yên, mau lên, chúng ta đi, đi tìm Nghiêm Tử kia tính sổ.”
Hứa Tử Yên nhìn thoáng qua Lâm Phi Ngu cùng nhóm người Vưu Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Các tỷ ở chỗ này chờ, một mình ta đi là được.”
Lộ Nghiễm Thiên hiển nhiên sẽ không ở chỗ này với nhóm Lâm Phi Ngu, hắn cũng sẽ không cùng đi tìm Nghiêm Tử với Hứa Tử Yên, đành đi cách xa đằng sau Hứa Tử Yên, một khi xảy ra chuyện, hắn cũng kịp thời ứng cứu.
Hứa Tử Yên rời khỏi yêu sủng viên, xa xa còn thấy được bóng lưng nhóm Nghiêm Tử. Hứa Tử Yên cứ như vậy đuổi theo đòi yêu mã, còn không bị nhóm Nghiêm Tử đánh cho tàn phế mới lạ. Phải biết rằng, tại Tán Tiên thành, Hứa Tử Yên không dám ném cửu phẩm phù lục, trừ phi là nàng thật sự không muốn sống nữa.
Hứa Tử Yên cầm tấm ngọc bài Lộ Nghiễm Thiên cho nàng, không biết phải chạy đi đâu tìm quản lý người Tán Tiên minh. Không thể làm gì khác hơn là vừa đi theo nhóm Nghiêm Tử, vừa quan sát xung quanh, thầm cân nhắc: “Lâm Phi Ngu này thật đúng là biết gây sự, xem ra mình phải nhanh chóng tăng trưởng tu vi, tối thiểu phải có đủ năng lực tự bảo vệ tại Thái Huyền tông. Đến lúc đó mình kiên quyết phải cách xa Lâm Phi Ngu, điên cùng một chỗ với nàng ta, chẳng biết còn gặp phải tai họa gì.”
Hứa Tử Yên đang không biết làm sao đi tìm người Tán Tiên minh, thì thấy một tu sĩ đang bước ra từ một tửu lâu gần đó. Hứa Tử Yên vừa nhìn liền mừng rỡ, tu sĩ kia đúng là một trong hai người bên cạnh bé trai Văn Hạo. Hứa Tử Yên đã sớm nhận định bé trai kia có thân phận không đơn giản tại Tán Tiên thành, bằng không lúc đầu Long Uyên cũng sẽ không lộ ra ánh mắt e sợ khi gặp Văn Hạo. Hơn nữa Hứa Tử Yên đã dùng mắt Côn Bằng tra xét tu vi hai tu sĩ kia, Hứa Tử Yên lúc ấy cực kỳ kinh ngạc, hai tu sĩ bảo vệ Văn Hạo đều là cảnh giới Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười hai. Hứa Tử Yên vội vàng bước nhanh, tiến ra đón.
Tu sĩ trung niên thấy được Hứa Tử Yên, thần sắc sửng sốt một chút, phát hiện Hứa Tử Yên đang đi hướng mình, bèn mỉm cười gật đầu.
Hứa Tử Yên đi tới trước mặt tu sĩ trung niên, chắp tay hỏi: “Tiền bối chính là người trong Tán Tiên minh?”
Tu sĩ trung niên kia mỉm cười gật đầu, thấy người trung niên quả nhiên là người trong Tán Tiên minh, nội tâm Hứa Tử Yên mừng rỡ, xòe ngọc bài trong tay cho tu sĩ trung niên xem.
Tu sĩ trung niên lúc đầu lơ đãng liếc mắt, đợi thấy rõ ngọc bài, con ngươi lập tức co rụt lại. Ánh mắt nhìn Hứa Tử Yên trở nên cẩn thận, mở miệng hỏi: “Ngọc bài này ngươi lấy ở đâu ra?”
Hứa Tử Yên trở tay thu ngọc bài, thản nhiên nói: “Nếu tiền bối đã nhận ra ngọc bài, ta cũng không nói nhiều. Ta hiện tại cần ngươi giúp một việc, đi Uy Vũ đường đòi một con yêu mã, không có vấn đề chứ?”
Tu sĩ trung niên kia cũng không giống người Tán Tiên minh trong hội đấu giá, lập tức nghe theo mệnh lệnh Hứa Tử Yên, mà dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng, bước chân không hề dịch chuyển.
Hứa Tử Yên có chút lo lắng, ngữ khí lạnh lẽo: “Ngơ ra đó làm gì? Còn không đi theo ta?”
“Kẻ nào dám ở chỗ này hô to gọi nhỏ? Người của ta ngươi há có thể điều động sao?”
Ở phía sau, lại có một người đi ra từ tửu lâu, thanh âm mang hơi hướm trẻ con, lại có một loại uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Hứa Tử Yên quay đầu nhìn, đúng là bé trai Văn Hạo cùng người tu sĩ trung niên khác bước ra khỏi cửa.
Bé trai Văn Hạo đi ra cửa mới nâng mắt nhìn qua Hứa Tử Yên. Vừa thấy là Hứa Tử Yên đứng ở nơi đó, dáng vẻ ông cụ non lập tức mất tăm mất tích. Bước nhanh chạy tới cạnh Hứa Tử Yên, hai tay túm lấy cánh tay nàng, vui vẻ hô: “Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ là đến gặp ta hả?”
Hứa Tử Yên nhìn thấy bé trai Văn Hạo, lại thấy dáng dấp nó thân thiết với mình, trong lòng vui vẻ, vươn tay xoa xoa đầu Văn Hạo: “Có người khi dễ tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn đi báo thù.”
Bé trai Văn Hạo vừa nghe có người dám ở trong Tán Tiên thành khi dễ Hứa Tử Yên, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, phẫn hận nói: “Tỷ tỷ xinh đẹp, là ai khi dễ tỷ? Có phải người Tiềm bang không? Bọn họ dám làm trái quy củ Tán Tiên thành, ta dẫn người đi diệt bọn họ.”
Hứa Tử Yên kéo bé trai Văn Hạo chặn lại, thấp giọng nói: “Tiểu đệ đệ, không phải Tiềm bang.”
“Vậy thì ai?”
“Là tỷ tỷ tại yêu sủng bên nhìn trúng một con yêu mã, thật không ngờ con yêu mã kia đã bị Uy Vũ đường Nghiêm Tử đặt tiền cọc. Việc này vốn dĩ cũng không có gì, nhưng Uy Vũ đường bọn họ khinh người quá đáng, đả thương bạn của tỷ tỷ. Tỷ tỷ mới ra đây tìm giúp đỡ cùng đi kiếm bọn họ yêu cầu một lời giải thích.”
Bé trai Văn Hạo vừa nghe người của Hứa Tử Yên bị đánh, hơn nữa kẻ đánh chính là cái thứ nó không hề coi vào mắt như Uy Vũ đường, liền căm phẫn nói: “Uy Vũ đường vốn dĩ chỉ là một thế lực trung đẳng, kể từ tháng trước Nghiêm Tử kia đột phá tới Kết Đan kỳ thì kiêu ngạo tột cùng. Quả thực cho rằng hắn là kẻ nào, dám khi dễ tỷ tỷ xinh đẹp của ta.” Nói xong, vung tay với hai tu sĩ trung niên, quát: “Đi, đi Uy Vũ đường.”
Nó vừa vung tay, gương mặt hai tu sĩ trung niên biểu lộ vẻ do dự. Vừa rồi Hứa Tử Yên nói, cũng không có tránh né hai người, bọn họ đều nghe rõ ràng.
Một tu sĩ trong đó kề sát bé trai Văn Hạo, nhẹ giọng nói: “Thiếu chủ, muội muội Nghiêm Tử kia chính là tiểu thϊếp phụ thân cậu. Chúng ta làm vậy tựa hồ không tốt lắm đâu?”
Hứa Tử Yên ở bên cạnh nghe, đáy lòng kinh ngạc. Tu sĩ trung niên kia gọi bé trai Văn Hạo là thiếu chủ, như vậy tại Tán Tiên thành sẽ có người nào nhận được danh hiệu này? Nó sẽ không phải nhi tử minh chủ Tán Tiên minh chứ? Nếu quả là thế, nghe ý tứ trong lời nói tu sĩ trung niên, muội muội Nghiêm Tử chính là tiểu thϊếp minh chủ Tán Tiên minh, chuyện này không dễ làm rồi.
“Nghiêm Nguyệt Nhi kia chính là một con hồ ly tinh, Nghiêm gia các nàng không có một thứ tốt. Ta hôm nay chính là muốn đi giáo huấn bọn họ một trận, thế nào? Các ngươi sợ?” Bé trai Văn Hạo hầm hừ nói.
Hứa Tử Yên ở một bên nghe thì hiểu rõ, trong lòng tính toán, xem ra phụ thân bé trai Văn Hạo không chỉ có một nữ nhân, muội muội Nghiêm Tử là tiểu thϊếp phụ thân nó. Không biết mẫu thân bé trai Văn Hạo là chính thê, hay giống Nghiêm Nguyệt Nhi kia, chỉ là một tiểu thϊếp.
Thần sắc tu sĩ trung niên có chút xấu hổ, song vẫn nhẹ giọng khuyên nhủ: “Thiếu chủ, ta xem chuyện này hay là báo cáo minh chủ, để minh chủ quyết định đi.”