Nghiêm Vĩ vừa thấy Lâm Phi Ngu tranh đoạt yêu mã với hắn, bỗng chốc nóng nảy, chửi ầm lên: “Tiện nhân, ngươi buông tay cho ta.”
Hắn còn chưa dứt lời, Lâm Phi Ngu đối diện đã trợn tròn mắt hạnh, vung tay tát một cái ‘chát’, cho Nghiêm Vĩ một bạt tai.
Cái tát này ngược lại làm Nghiêm Vĩ đứng ngớ ra. Tại Tán Tiên thành, hắn dù gì cũng là thiếu đường chủ Uy Vũ đường, đã bao giờ bị người khác bạt tai đâu. Nhất thời, hắn xấu hổ quá hóa giận, giơ lên tay tát trả lại Lâm Phi Ngu một cái. Tu vi Nghiêm Vĩ cao hơn Lâm Phi Ngu rất nhiều, lại là một nam tử, cái bạt tai này lập tức đánh cho Lâm Phi Ngu buông lỏng dây cương, lảo đảo lui về sau.
“Phi Ngu.” Nhóm người Vưu Nguyệt trông thấy, đều phóng người lao tới hướng Lâm Phi Ngu, Vưu Nguyệt thì vọt sang chỗ Nghiêm Vĩ.
Ánh mắt Nghiêm Tử nheo lại, quát thủ hạ: “Động thủ, cẩn thận phù lục của các nàng.” Dứt lời, thân hình Nghiêm Tử đột ngột xuất hiện trước Vưu Nguyệt, còn chưa đợi Vưu Nguyệt phản ứng, cái tát của Nghiêm Tử đã đáp xuống mặt Vưu Nguyệt, cùng lúc với tiếng chát là một dấu tay hiện ra trên mặt Vưu Nguyệt.
Song song đám thủ hạ Nghiêm Tử không chút lưu tình, cho nhóm Lâm Phi Ngu Hà Thanh Thanh một trận bạt tai.
Vưu Nguyệt và nhóm Lâm Phi Ngu không phải không muốn phản kích, nhưng mỗi lần vừa định thi triển pháp thuật thì đã bị pháp thuật của đối phương nhanh hơn đánh tan, căn bản không thi triển được bất cứ pháp thuật gì. Kết quả, trong viện không ngừng vang lên tiếng Vưu Nguyệt và nhóm Lâm Phi Ngu bị bạt tai. Nhóm Lâm Phi Ngu bị đánh đến nóng nảy, muốn thoát thân ném ra phù lục.
Bị nhóm Nghiêm Tử vây kín vào giữa, Lâm Phi Ngu liều mạng chịu đòn, cuối cùng lấy ra được một tấm cửu phẩm phù lục. Nàng vừa đem ra, đã bị người Uy Vũ đường người chộp lấy, trở tay cho nàng một bạt tai.
Hứa Tử Yên đứng ở cửa vào, dùng mắt Côn Bằng thấy rõ bảy người trước mắt không có một tu sĩ nào tu vi thấp cả. Tu vi thấp nhất cũng là Trúc Cơ kỳ tầng thứ bảy, Nghiêm Tử lại là tu vi Kết Đan kỳ tầng thứ nhất.
Lúc này, Lâm Phi Ngu gây sự trước đã bị người Uy Vũ đường đánh cho sưng mũi chảy máu, hai gò má bị đánh tới độ sưng đỏ lên, nàng đã bao giờ chịu qua ấm ức nhường này, nhất thời khóc rống lên.
Lâm Phi Ngu bị người đánh cho khóc, nhóm Vưu Nguyệt lập tức nóng mắt, dưới cơn tức giận lại càng luống cuống tay chân, hoàn toàn bị đối phương áp chế, chỉ cần một mình Nghiêm Tử Kết Đan kỳ thả ra uy năng là nhóm Vưu Nguyệt đã chẳng thể chống đối, đừng nói muốn phản kháng lấy ra cửu phẩm phù lục, chỉ tính hành động một chút thôi đã vô cùng trắc trở.
Trong khoảng thời gian ngắn, Vưu Nguyệt cùng nhóm Lâm Phi Ngu ở giữa sân hoàn toàn là cục diện chịu đòn. Hứa Tử Yên trông thấy tình cảnh quần ẩu vô cùng thê thảm, trong đầu tính toán, kể cả mình có đi tới, thì cũng chỉ trở thành bia thịt mà thôi. Lẽ nào mình phải giống Lâm Phi Ngu bất chấp ném ra cửu phẩm phù lục? Ở đây chính là Tán Tiên thành, mình thật sự gϊếŧ người ở chỗ này, chỉ sợ sẽ phải bỏ mạng ngay tại đây.
Hơn nữa Hứa Tử Yên thấy được bên Nghiêm Tử tựa hồ kiêng dè thân phận Thái Huyền tông của nhóm Lâm Phi Ngu, nên không tính xuống tay gϊếŧ chết, mà chỉ đánh cho nhóm Lâm Phi Ngu thành đầu heo, tuy rằng rất đau, lại không đến nỗi bị thương nặng, mỗi tội mất mặt là chắc chắn rồi.
Hứa Tử Yên cũng không thể trơ mắt đứng nhìn nhóm Lâm Phi Ngu bị đám người Nghiêm Tử hành hạ, lỡ may đợi đám Nghiêm Tử rời đi, nhóm Lâm Phi Ngu thấy mình ở bên cạnh mà không hỗ trợ, còn không hận chết mình. Vả lại, dù mình trốn ở cửa, nhóm Lâm Phi Ngu không phát hiện mình, nhưng Lộ Nghiễm Thiên đứng bên cạnh mình, hắn sẽ cảm thấy thế nào về mình? Nếu như hắn cho rằng mình ích kỷ máu lạnh, về sau hắn còn có thể trung thành tận tâm với mình sao?
Hứa Tử Yên bây giờ đúng là hết cách, biết rõ mình phải đi ra ngoài, cho dù là cùng bị đánh. Bằng không sau này quả thực không có khả năng ở chung với nhóm Lâm Phi Ngu nữa. Rời khỏi đoàn thể của Lâm Phi Ngu, cục diện của mình sẽ không tốt. Chưa kể Lâm Phi Ngu là ai? Nàng chính là nữ nhi tông chủ Thái Huyền tông Lâm Thượng Phong, chỉ cần nàng trở về mách Lâm Thượng Phong chuyện hôm nay mình sợ chiến, thì Vạn Pháp phong có thể danh chính ngôn thuận đối phó mình rồi. Tất cả rơi vào đường cùng, nàng không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng truyền âm cho Lộ Nghiễm Thiên: “Lão ca ca, huynh cầm cự được khí thế của Nghiêm Tử kia không?”
Lộ Nghiễm Thiên gật đầu, truyền âm nói: “Nếu như muốn liều mạng, đừng xem tu vi bây giờ của lão ca ca là Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười hai, nhưng chưa hẳn đã sợ Kết Đan kỳ tầng thứ nhất đâu, càng không cần phải nói chỉ là so khí thế. Tiểu muội, muội chớ quên ta là từ tu vi Kết Đan kỳ tầng thứ mười hai rớt xuống, tu vi hạ xuống, song tinh thần lực của ta lại chẳng hề hạ chút nào. So khí thế chính là so tinh thần lực, ta sẽ không sợ hắn.”
“Được rồi lão ca ca, huynh chỉ cần chống đỡ khí thế của Nghiêm Tử là được, không cần phóng ra quá mãnh liệt, miễn cho hắn hoài nghi, bại lộ chính huynh.”
Lộ Nghiễm Thiên cảm kích gật đầu với Hứa Tử Yên, cùng Hứa Tử Yên đi ra khỏi cửa. Đồng thời, trong tay Hứa Tử Yên đã cầm sẵn mười tấm cửu phẩm phù lục, đương nhiên nàng chỉ làm bộ làm tịch, hy vọng có thể dọa đám người Nghiêm Tử. Vừa ra khỏi cửa, Hứa Tử Yên liền quát to một tiếng: “Dừng tay.”
Đám Nghiêm Tử nghe tiếng sửng sốt, đợi quay đầu lại thấy Hứa Tử Yên, phát hiện cửu phẩm phù lục trong tay nàng, đồng tử Nghiêm Tử co lại, thoáng chốc phân ra một đạo khí thế quét tới hướng Hứa Tử Yên.
Lộ Nghiễm Thiên đứng cạnh Hứa Tử Yên tiến lên trước một bước, thân thể gồng lên, chắn khí thế của Nghiêm Tử ở bên ngoài.
Nghiêm Tử phát hiện khí thế của bản thân bị Lộ Nghiễm Thiên ngăn cản, thấy tu vi Lộ Nghiễm Thiên là Trúc Cơ kỳ tầng thứ mười hai đỉnh thì nhíu mày. Thân hình nhanh chóng lay động, khống chế Vưu Nguyệt. Mà thủ hạ của hắn cũng lập tức hiểu rõ hàm ý, trong nháy mắt khống chế đối thủ của mình, sau đó mới lạnh lùng nhìn Hứa Tử Yên.
Nghiêm Tử thấy Hứa Tử Yên chỉ là tu vi Luyện Khí kỳ tầng thứ tám, song chứng kiến toàn bộ quá trình nhóm Hứa Tử Yên và Tiềm bang xung đột, hắn có cùng cách nghĩ với bé trai Văn Hạo, đều cho rằng Hứa Tử Yên mới là người quan trọng nhất trong nhóm Vưu Nguyệt, là người cầm đầu.
Hắn hơi chắp tay nói với Hứa Tử Yên: “Vị đạo hữu này, sự việc là do các ngươi cư xử quá phận, nếu không tin, ngươi tự đi hỏi các nàng xem.”
Hứa Tử Yên đương nhiên biết chuyện gì xảy ra, nói thật, Hứa Tử Yên cũng hiểu là do Lâm Phi Ngu nhiều chuyện. Chính mình chẳng có bao nhiêu bản lĩnh, bản lĩnh gây sự thì không ít, điển hình cho vị chủ nhân chỉ biết gây sự không thể an chuyện. Hơn nữa Hứa Tử Yên thấy vừa rồi đám Nghiêm Tử ra tay rõ ràng đã thủ hạ lưu tình. Vì vậy, Hứa Tử Yên không nói hai lời, thu cửu phẩm phù lục vào trong nhẫn trữ vật, vọt sang một bên. Lộ Nghiễm Thiên cũng làm theo Hứa Tử Yên.
Nghiêm Tử ban đầu sửng sốt, tiếp đó hiểu rõ người ta nhất định đã xem toàn bộ quá trình hành vi vừa rồi của cả đám, không muốn dây dưa chuyện này. Chỉ là hắn thật không ngờ Hứa Tử Yên thẳng thắn như vậy, liền nhìn Hứa Tử Yên thật sâu. Đối mặt với người quả đoán, trong lòng hắn cũng có cố kỵ, bèn phất phất tay nói: “Dắt con yêu mã kia, chúng ta đi.”
Đợi đám Nghiêm Tử dắt yêu mã rời khỏi, Hứa Tử Yên cất bước đi đến chỗ nhóm Lâm Phi Ngu, vươn tay giải cấm chỉ cho nhóm Lâm Phi Ngu. Nhóm Lâm Phi Ngu lập tức bụm mặt kêu la đau đớn.
Vưu Nguyệt thì làm mặt lạnh quát Hứa Tử Yên: “Tử Yên, ngươi vừa rồi vì sao không dùng phù lục nổ bọn họ?”
Thần sắc Hứa Tử Yên sửng sốt, nàng thật không ngờ Vưu Nguyệt sẽ không biết tốt xấu như vậy, bèn lạnh lùng đáp trả: “Ở chỗ này ném phù lục? Là muốn nổ chết luôn các ngươi hay sao?”
Vưu Nguyệt ngây ra, phản ứng được Hứa Tử Yên nói là tình hình thực tế, trong cái sân bé cỏn con thế này, vừa rồi nếu Hứa Tử Yên ném ra phù lục. Mà nhóm người mình lại bị đám Nghiêm Tử khống chế, e rằng sẽ bị phù lục của Hứa Tử Yên nổ thành cặn bã luôn. Muốn trách móc Hứa Tử Yên vài câu, lại sực nhớ thời điểm tranh đấu với Tiềm bang, trong lòng hơi sợ hãi Hứa Tử Yên, đành lạnh lùng hừ một tiếng quay mặt sang chỗ khác, không nói thêm gì.
Bên Vưu Nguyệt yên tĩnh rồi, thì Lâm Phi Ngu lại nhảy ra. Nàng là nữ nhi tông chủ Thái Huyền tông, có bao giờ chịu đựng ấm ức như vậy? Bị người ta đánh thành đầu heo, liền gằn giọng nói với Hứa Tử Yên: “Tử Yên sư muội, ta mặc kệ muội dùng biện pháp gì, ta nhất định phải chiếm được con yêu mã kia. Không phải vì yêu mã, mà là vì mặt mũi của Thái Huyền tông chúng ta. Chỉ cần muội chiếm được con yêu mã kia, yêu mã chính là của muội, tiền ta bỏ ra.”
Hứa Tử Yên thầm thở dài một hơi, nghĩ bụng, Lâm Phi Ngu này còn chưa chịu thôi. Cũng không nhìn xem nơi này là địa phương nào, nơi này là chỗ ngươi có thể dương oai sao? Mình rõ ràng là cứu các nàng, thật không ngờ lại rước họa vào thân, các nàng trái lại ra lệnh cho mình.
Hứa Tử Yên mặc kệ các nàng, trực tiếp đi tới trước mặt Vương Miểu, chắp tay nói: “Vương tiền bối, liệu có thể thương lượng một việc với người không?”
“Chuyện gì?” Vương Miểu đang rất phiền muộn, yêu mã cứ thế bị người tới cửa thẳng thừng cướp đi, đây là trắng trợn làm bẽ mặt. Hắn nghẹn một hơi này, thiếu chút nữa nghẹn thành nội thương, cho nên chẳng thèm hòa nhã gì với Hứa Tử Yên.
“Tiền bối vừa rồi tại hội đấu giá mua được hai mươi cây Xích Dương thảo phải không?” Hứa Tử Yên coi như không thấy phản ứng của Vương Miểu, vẫn lễ phép hỏi thăm.
“Thế nào?” Vương Miểu trầm mặt, thầm nghĩ: “Hôm nay là ngày quái gì vậy? Lẽ nào hắn bị Nghiêm Tử trắng trợn cướp đoạt yêu mã xong, vị trước mắt đây còn muốn đòi mua Xích Dương thảo của hắn nữa.”
“Là như thế này.” Hứa Tử Yên vẫn lễ phép nói: “Tiền bối, vãn bối rất cần hai mươi cây Xích Dương thảo kia, người xem xem có thể bỏ thứ yêu thích, nhượng lại được không. Tuyệt đối không để tiền bối thua thiệt.”
“Ta thiếu tiền hay sao?” Gương mặt Vương Miểu càng thêm nhục nhã, thầm nghĩ: “Thế nào, đều nghĩ Vương Miểu ta dễ khi dễ? Đều tới cửa đánh mặt mũi ta?”
Ngay khi Vương Miểu mở miệng xong, trong đầu chợt lóe suy nghĩ, nhìn Hứa Tử Yên nói: “Muốn Xích Dương thảo của ta cũng được, tuy nhiên ta có điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tinh thần Hứa Tử Yên rung lên.