Đêm.
Hứa Tử Yên và hai mươi người đang cùng nằm trong rừng cây, đột nhiên xuất hiện một trận động đất dữ dội. Mọi người bỗng chốc nhảy dựng từ trên mặt đất, leo lên nơi cao, quan sát tình hình phía trước giữa màn tuyết đêm.
Trong màn tuyết đêm, con đường phía trước vẫn trống trải như cũ, nhưng âm thanh như sấm đánh cũng càng ngày càng gần.
“Yêu thú đã đến!” Có người nhẹ giọng thốt lên.
Vừa nghe người kia nói câu này, thần kinh mọi người bỗng chốc đều trở nên căng thẳng. Ánh mắt cố hết sức dõi đến phương xa.
Từ phương xa đột nhiên có một loạt cái bóng chuyển động chớp lóe, đang nhanh chóng tiếp cận, giống như thủy triều ập tới. Khắp nơi bỗng chốc vang lên tiếng thú rống động trời, bông tuyết trên trời cũng bị rung chuyển đến thay đổi quỹ tích vận hành, lả tả tán đi khắp nơi.
Đã tới gần!
Đột nhiên yêu thú chạy băng băng ở phía trước bị rơi xuống, ngay sau đó liền vang lên một trận tiếng yêu thú rêи ɾỉ. Đó là cạm bẫy bố trí sẵn có tác dụng. Vô số yêu thú ngã vào trong cạm bẫy, ở dưới đáy cạm bẫy có cắm một loạt cọc gỗ sắc nhọn, yêu thú ngã xuống, chỉ cần cấp bậc tương đối thấp, gần như đều không còn khả năng sống sót, nhưng vẫn có vài con yêu thú cấp cao hơn nhảy ra từ trong cạm bẫy, giống như nổi điên vọt lại đây.
Bởi vì số lượng lớn yêu thú đã rơi vào trong cạm bẫy, nên rất nhanh tất cả cạm bẫy đều bị thi thể yêu thú lấp đầy, mấy trăm con yêu thú còn sót lại càng thêm hung mãnh đánh tới.
Yêu thú chưa xông tới trước được vài giây, các loại cơ quan bố trí sẵn lại cho chúng nó một kích đau đớn thê thảm. Hàng loạt giáo, ván đinh, lôi mộc (*), lưới lớn, nện ào ạt vào yêu thú. Lần này lại trừ được một nửa yêu thú, nhưng vẫn còn một trăm con yêu thú vọt tới trước mặt.
(*) Lôi mộc: Khúc cây; tảng đá ném từ trên cao xuống để đánh địch.Lúc này, Hứa Tử Yên đã nghe được trên đường nhỏ cách đó không xa truyền đến âm thanh chiến đấu, liền biết trên các đường nhỏ đều bị yêu thú tấn công.
“Gϊếŧ!”
Người dẫn đội nội đường đệ tử hô to một tiếng, mọi người ai nấy đều giơ binh khí nhằm về phía yêu thú. Hứa Tử Yên vừa mới lao xuống sườn núi, một mũi tên băng liền ‘vèo’ một tiếng xẹt ngang qua gương mặt nàng. Phía sau chợt nghe thấy một tiếng ‘á’, Hứa Tử Yên vội vàng quay đầu, chỉ thấy mũi tên băng kia đã bắn vào trên trán một ngoại đường đệ tử bên phe mình, đuôi mũi tên băng vẫn còn lóe lên tia sáng trong suốt, nhưng hai mắt tân đệ tử kia lại trợn trắng giống như cá chết, máu tươi trào ra ào ạt từ mi tâm, ngửa người té ngã trên tuyết.
Hứa Tử Yên lập tức dựng hết cả tóc gáy, đổ ra một thân mồ hôi lạnh, sau khi lấy lại bình tĩnh, quay đầu quan sát phía trước, trông thấy hiện giờ mọi người đều đã vọt lên, ngăn chặn yêu thú ở đầu đường, đang chiến đấu kịch liệt. Hứa Tử Yên nhìn xuyên qua khe hở bóng người chớp lóe, trong lòng không khỏi chấn động, sao lại có nhiều yêu thú như vậy?
Chỉ thấy lúc này hàng loạt yêu thú đông nghìn nghịt, chúng nó hoặc là thân thể giống như đồng thiết, cùng mọi người cứng đối cứng liều mạng, hoặc là từ trong miệng không ngừng phóng ra pháp thuật, băng tiễn, hỏa cầu bay tán loạn. Mà mọi người cũng tung hết bản lĩnh, không chỉ vung đao kiếm, còn ném phù gia tộc phát cho ào ạt về phía yêu thú. Trong lúc nhất thời, phù phóng ra pháp thuật không ngừng nổ vang ở giữa đám yêu thú, hơn nữa tốc độ ném phù rõ ràng nhanh hơn yêu thú phóng pháp thuật rất nhiều, cho nên tuy rằng bên Hứa Tử Yên ít người, nhưng lại cùng yêu thú chiến thành thế ngang tài ngang sức.
Trong lòng Hứa Tử Yên cũng hiểu phù trong tay không thể ném lung tung, bởi vì phù trong gia tộc tuy rằng không ít, nhưng khi phát tới tay mỗi người lại không nhiều lắm. Nếu cứ ném sạch một mạch như vậy, đến đợt yêu thú kế tiếp tấn công, đám người mình chỉ có thể hợp lại pháp lực. Mà kể cả nội đường đệ tử, mạnh lắm cũng chỉ là tu vi Luyện Khí kỳ, làm sao có thể chống đỡ nhiều yêu thú như vậy. Chỉ sợ hai mươi người bên mình, ừ, hiện tại đã là mười chín người. Nếu không có phù hỗ trợ, e rằng không thể ngăn được hai trăm con yêu thú trở lên.
“Oành ~~”
Hơn mười tấm phù đột nhiên cùng nhau nổ vang, uy lực của nó khiến cho mặt đất run lên, tia lửa bắn ra bốn phía, khói bốc lên khắp nơi. Khiến Hứa Tử Yên sợ tới mức nhảy dựng, nhìn tới hướng phía trước trong bóng đêm, chỉ thấy giữa mặt đất bị nổ tung thành một cái hố to, trong hố chôn vùi hơn mười con yêu thú, có yêu thú còn chưa mất mạng, còn đang ngã trong vũng máu không ngừng rêи ɾỉ.
Yêu thú bị một tiếng nổ vang này làm cho hoảng sợ sửng sốt, toàn thể đực ra đứng ở nơi đó, ngay cả những ngoại đường đệ tử cũng chưa từng trông thấy uy lực hơn mười tấm phù cùng nhau nổ mạnh. Phải biết rằng phù là một loại xa xỉ phẩm cực kỳ quý, bình thường làm sao có thể gặp được cảnh tượng hoành tráng như thế? Cho nên, bọn họ cũng giống đám yêu thú, thẫn thờ đứng ở nơi đó.
“Cơ hội tốt!”
Hứa Tử Yên thừa dịp yêu thú ngẩn ngơ, hai chân giẫm một phát, thân hình giống như mũi tên sắc bén vọt tới. Lúc này khói bụi còn chưa tan hết, che giấu thân ảnh của Hứa Tử Yên, Hứa Tử Yên lập tức xuất hiện trước một con yêu thú, trường kiếm hung hăng đâm về phía vị trí cổ họng yêu thú, sau đó thuận tay rút ra, thân hình nhảy vυ"t lên, phòng về hướng một con yêu thú khác, cổ họng con yêu thú phía sau phun ra một đường máu tươi, thân thể cao lớn ngã ầm ầm xuống đất.
Đợi khói từ từ tan hết, mọi người cũng đều tỉnh lại từ cơn thất thần. Ánh mắt mọi người đột nhiên co rụt lại, nhìn thấy giữa đám yêu thú, một thân ảnh nhanh chóng lóe lên, tạm dừng một lúc, tia sắc bén trong tay nàng nhắm chính xác vào cổ họng yêu thú. Sau đó chớp mắt sáp tới đánh về phía một con yêu thú khác, ở phía sau nàng, cổ họng con yêu thú kia liền phun ra một đường máu tươi, sau đó từ từ té ngã trên mặt đất.
Thân ảnh di chuyển thật sự rất mau, ở phía sau nàng không ngừng có yêu thú ngã xuống đất, giống như hiệu ứng những quân bài ngã đổ.
Mọi người đột nhiên tỉnh táo lại, ý thức được đám người mình vừa bỏ lỡ thời cơ đánh chết yêu thú tốt nhất, trong lòng người đứng đầu nội đường đệ tử càng hổ thẹn, vừa định hạ mệnh lệnh đánh chết yêu thú, lại nghe thấy ngoại đường đệ tử đồng thời nhảy nhót hô:
“Là Tử Yên tỷ tỷ!”
“Là Tử Yên tỷ tỷ!”
“Đi theo Tử Yên tỷ tỷ gϊếŧ thôi!”
“Gϊếŧ!”
“Vèo vèo ~~” Chín tân đệ tử còn lại điên cuồng nhằm về phía yêu thú, nhưng lúc này yêu thú cũng đã tỉnh lại từ giữa cơn khϊếp sợ, điên cuồng gầm rú, lao về phía mọi người.
“Gϊếŧ!”
Vị nội đường đệ tử kia rốt cuộc cũng phát ra mệnh lệnh, dẫn đầu gϊếŧ về phía yêu thú. Lúc này yêu thú đã bị mấy tấm phù vừa rồi gϊếŧ chết hơn mười con, lại bị Hứa Tử Yên lợi dụng cơ hội chúng nó dại ra gϊếŧ chết mười mấy con, nên hiện tại chỉ còn thừa lại bốn mươi mấy con.
Nhưng mà, chính bốn mươi mấy con này, cũng cực kỳ hung hãn, tuy rằng cấp bậc không cao lắm, cao nhất chỉ là tam giai yêu thú, hơn nữa cấp như vậy chỉ có năm con, còn lại đều là nhất giai và nhị giai yêu thú. Có điều lúc này yêu thú ngửi thấy mùi máu nên đã hoàn toàn đánh mất lý trí, hung tính bộc phát, điên cuồng không sợ chết lao tới đám người Hứa Tử Yên.