Chương 29: Xúc động

Nhìn thấy Hứa Tử Yên đi theo Hứa Hạo Phi, khóe miệng Hứa Hạo Bác giật giật, trong lòng muốn gọi Hứa Hạo Phi lại, lén nói chuyện của Hứa Tử Yên cho hắn biết. Nhưng nhìn bóng lưng rời đi kiên quyết của Hứa Tử Yên, trong lòng khẽ thở dài một hơi, cuối cùng vẫn không kêu ra tiếng.

Đi theo Hứa Hạo Phi tiến về ngã rẽ bên phải có hai mươi ngoại đường tân đệ tử Hứa Tử Yên cùng ba mươi ngoại đường đệ tử cũ, còn có năm mươi nội đường đệ tử. Bất kể là tu vi hay địa vị, tân đệ tử đều là kém cỏi nhất, vì thế bọn họ cũng thật tự giác đi ở phía sau cùng đội ngũ.

“Tử Yên tỷ tỷ!” Hứa Lệ theo sát bên cạnh Hứa Tử Yên nhẹ giọng nói: “Chúng ta thật sự bị làm vật hy sinh rồi.”

Hứa Tử Yên nắm tay Hứa Lệ, nhẹ nhàng vỗ vỗ, dịu dàng hỏi: “Lệ muội muội, muội là sợ chiến đấu?”

Hứa Lệ khẽ lắc đầu đáp: “Thế thì không phải, cùng lắm là chết thôi, chỉ là trong lòng có một chút không cam tâm.”

Hứa Tử Yên quay đầu quan sát biểu cảm của tân đệ tử chung quanh, trên mặt chỉ có mỗi vẻ nghiêm túc, không nhìn ra cái gì, nhưng khi bọn họ thấy Hứa Tử Yên nhìn về phía mình, ánh mắt lập tức để lộ vẻ không cam tâm trong lòng. Hứa Tử Yên khẽ than một tiếng, biết lúc này có nói gì cũng đều là dư thừa, chỉ đành lén lút nâng tay phải lên, nắm thành một nắm tay, ánh mắt đảo qua mọi người tràn ngập vẻ kiên định. Những tân đệ tử này nhìn thấy hành động của Hứa Tử Yên, cũng lập tức đều nắm chặt tay, ánh mắt nhìn về phía Hứa Tử Yên tràn ngập tín nhiệm, tiếp đó ánh mắt cũng trở nên kiên định hơn.

Thấy mấy tân đệ tử đã ổn định cảm xúc, Hứa Tử Yên lặng lẽ gật đầu, trong lòng khẽ thở dài: “Bản thân có thể làm cũng chỉ là cổ vũ tinh thần cho bọn họ, vận mệnh của bọn họ liền xem vận may tương lai đi.”

Lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nam: “Tử Yên, Hứa đường chủ đúng là có tài năng chỉ huy, lo lắng toàn diện, lấy đại cục làm trọng, đào cạm bẫy, bày cơ quan, lại phái chúng ta tới hàng phòng tuyến thứ nhất, quả là tướng tài trong gia tộc chúng ta!”

Hứa Tử Yên vừa quay đầu nhìn, không biết từ lúc nào, Hứa Lân đã đi tới bên cạnh mình, vì thế khẽ ‘ơ’ một tiếng hỏi: “Hứa Lân sư huynh, huynh cũng bị phái đến hàng phòng tuyến thứ nhất à?”

“Đúng vậy!” Hứa Lân cười ha hả nói: “Vừa rồi ta chỉ liếc mắt một cái đã thấy muội, thật không ngờ muội lại không chú ý tới ta.”

Hứa Tử Yên cảm giác được ánh mắt đám tân đệ tử lúc này đều đang tập trung trên người mình, mặt không khỏi đỏ lên, nhẹ giọng nói: “Ai! Bọn tiểu muội là tân đệ tử, tu vi thấp, đang lo lắng về tình huống tương lai gặp phải yêu thú. Làm sao so sánh được với nội đường đệ tử các huynh, còn có thời gian đi chung quanh quan sát.”

Hứa Lân cười khổ mà nói: “Ta đâu có đi quan sát chung quanh? Chỉ là bỗng chốc nhìn thấy muội mà thôi!”

“A?”

Sau lưng truyền đến tiếng các tân đệ tử đồng loạt ‘a’ lên khe khẽ. Hứa Tử Yên hung hăng trừng mắt Hứa Lân, mặt lại đỏ bừng, vội vàng chuyển đề tài: “Hứa Lân sư huynh, chúng ta lập tức sẽ cùng yêu thú khai chiến, huynh không sợ sao?”

Hứa Lân cũng nghe được mấy tân đệ tử khẽ ‘a’, xấu hổ cười đáp: “Có cái gì phải sợ? Toàn thân yêu thú đều là bảo vật, huống hồ người tu luyện chính là phải trưởng thành trong chiến đấu, hiếm khi có cơ hội ra ngoài rèn luyện. Hiện tại có cơ hội tốt như vậy đặt ngay trước mắt, nên cố gắng nắm chắc, tôi luyện nhiều hơn mới phải.”

Hứa Tử Yên thấy vẻ mặt hào khí của Hứa Lân, trong lòng không khỏi tán thưởng, gật đầu nói: “Hứa Lân sư huynh nói rất đúng, người có tâm tình giống như huynh, tu vi tương lai sẽ không có giới hạn.”

Hứa Lân bị Hứa Tử Yên khen đến ngượng ngùng, gương mặt vậy mà cũng thoáng đỏ lên, Hứa Tử Yên thấy thế không khỏi bật cười. Hứa Lân nhìn Hứa Tử Yên cười khẽ, càng ngượng ngùng hơn. Trong lúc nhất thời không khí có hơi mờ ám, hai người đều trầm mặc không nói gì.

Lúc này, bầu trời lại bắt đầu đổ tuyết, đội ngũ hành tẩu dần dần tiến về phía sườn núi trên cao. Ngã rẽ hai bên đều là núi, vì vậy, gió núi mãnh liệt liền tạt vào ngã rẽ. Một lát sau, gió thổi gào thét tuyết rơi dày đặc.

Hứa Tử Yên đi theo đội ngũ tiến tới lưng chừng núi, gió lạnh xen lẫn bông tuyết đập vào trên mặt, gió núi lạnh thấu xương thổi tay áo trên người nàng bay phất phới. Hứa Tử Yên hít một hơi thật sâu, nheo mắt lại nhìn về phía bầu trời, trên bầu trời tràn ngập bông tuyết, hỗn loạn mờ mịt, giống như tâm tình mê man lúc này của nàng.

Bản thân không hiểu tại sao đi đến thế giới này, rồi không hiểu tại sao trở thành người tu luyện, hiện tại lại không hiểu tại sao phải tác chiến với yêu thú mình chưa từng đối mặt. Lúc này, đội ngũ dừng lại, bởi vì đã đến hàng phòng tuyến thứ nhất. Hứa Tử Yên đưa mắt nhìn về hướng ngã rẽ xa xăm, đột nhiên cảm thấy có một cỗ lệ khí cuồng bạo đang lao đến.

Mí mắt Hứa Tử Yên giật giật, nhớ tới lửa hiệu của Phương Thiên thành, trong lòng không khỏi âm thầm nghĩ, thú triều lần này chỉ sợ thật sự sẽ rất lớn.

Hứa Lân hiện tại đang đứng bên cạnh Hứa Tử Yên, cũng đưa mắt nhìn tới phía trước. Gió tuyết đập vào thân hình cao ráo, hơn nữa có chút gầy gò của hắn, nhưng trong đôi mắt hắn lại tràn ngập chiến ý. Quay đầu nhìn thấy vẻ mặt Hứa Tử Yên có chút mê man, Hứa Lân cho rằng trong lòng Hứa Tử Yên sợ hãi, nhịn không được nhẹ nhàng nắm tay Hứa Tử Yên, thấp giọng nói: “Tử Yên, đừng sợ!”

Hứa Tử Yên than nhẹ một tiếng, trừng mắt nhìn, phút chốc ánh mắt lại trở nên trong sáng như nước, thản nhiên cười nói với Hứa Lân: “Cám ơn Hứa Lân sư huynh, Tử Yên không sợ, chỉ là nhớ tới một vài chuyện trước kia.”

“Ừ!” Hứa Lân gật đầu, bộ dạng tỏ vẻ ta đã biết rồi, nhưng lập tức nói: “Tử Yên muội muội, nếu hàng phòng tuyến này không giữ được, muội hãy trốn về trước, trốn về chỗ Hứa đường chủ, ta sẽ che giấu cho muội.”

Nghe xong lời Hứa Lân nói, trong lòng Hứa Tử Yên không khỏi có chút cảm động. Nàng không biết Hứa Lân là vì mình mới nói như vậy, hay đổi lại thành cô gái nào khác hắn cũng sẽ nói như vậy. Nhưng vẫn cứ nhìn Hứa Lân nhẹ giọng nói: “Hứa Lân sư huynh, cám ơn huynh. Có điều ta sẽ không trốn một mình, dù sao cũng nên nghe mệnh lệnh của thập nhị thúc mới phải.”

Hứa Lân ngẫm nghĩ rồi cũng cười, không nói thêm gì nữa. Nhưng vẻ mặt lúc này lại biểu lộ ra, hắn nhất định sẽ bảo vệ Hứa Tử Yên. Thấy biểu cảm của Hứa Lân, nội tâm Hứa Tử Yên không khỏi hơi xúc động. Nàng phát hiện Hứa Lân hiện tại vậy mà đã tiến vào trái tim nàng một chút.

Lúc này, Hứa Hạo Phi đã bắt đầu sắp xếp nhân thủ. Hắn chia một trăm đệ tử thành năm tổ, mỗi tổ mười nội đường đệ tử và mười ngoại đường đệ tử, từng tổ đóng trên năm con đường nhỏ thông hướng đầu ngã rẽ.

Hứa Lân vốn muốn ở chung một tổ với Hứa Tử Yên, nhưng cuối cùng Hứa Tử Yên lại khuyên hắn ở chung tổ với mười tân đệ tử khác, cầu xin hắn chiếu cố mười tân đệ tử tách ra với mình kia. Cuối cùng nhìn bóng lưng Hứa Lân dẫn theo mười tân đệ tử kia rời đi, tâm tình Hứa Tử Yên hơi ảm đạm.

Trong lòng nàng có chút thích Hứa Lân, nhưng hiện tại đối mặt với mối nguy hiểm chưa rõ, nàng lại không dám giao ra tình cảm của mình, trong lòng khẽ than một tiếng, nghĩ rằng, vẫn cứ duy trì tình hình như hiện tại đi.