Người trẻ tuổi kia trông khoảng mười bảy mười tám tuổi, một thân áo bào trắng lộ vẻ hơn người, ngạo nghễ đứng thẳng lưng ở nơi đó.
“Đây chắc là con trai của bá phụ, Hứa Thiên Lang!”
Hứa Tử Yên thì thào tự nói, đưa mắt nhìn lại hướng đài cao, quan sát mười chín người đứng sau tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên.
“Người đứng kế bên phía sau tộc trưởng, chắc là trưởng lão Trúc Cơ kỳ trong gia tộc, cửu bá Hứa Hạo Lượng.”
Ánh mắt Hứa Tử Yên lại quan sát đánh giá phía bên mình, nhìn thấy ngoại trừ một vài tân đệ tử mình đã biết đều đứng xung quanh mình, còn lại hơn một ngàn sáu trăm ngoại đường đệ tử phân thành bốn phương trận, ở phía trước từng phương trận đều có một người khí độ trầm ổn đứng đó.
“Bốn người kia chắc là bốn vị bang chủ, không biết ai là Hứa Cảm, ai là Hứa Văn, ai là Hứa Thiên Khiếu? Ừm, nữ tử kia hẳn là Hứa Đông Tuyết.”
Ánh mắt Hứa Tử Yên đảo qua, quả nhiên nhìn thấy mấy người ba tháng trước cùng mình giao thủ chia ra đứng ở bên trong bốn phương trận. Những đệ tử cũ đứng trong phương trận lúc này cũng đang nhìn mấy tân đệ tử bên phía Hứa Tử Yên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ châm biếm. Hứa Tử Yên biết ý nghĩ của bọn họ, tân đệ tử bởi vì nguyên nhân ở mình, đều không gia nhập bang phái của đệ tử cũ, mà lựa chọn bám vào xung quanh mình.
Tuy rằng Hứa Tử Yên không thành lập bang phái, cũng chẳng gặp mặt mấy tân đệ tử đó được vài lần, cả ngày cứ cắm đầu vào tu luyện, nhưng bởi vì nguyên nhân ở Hứa Tử Yên, những đệ tử cũ đó cũng chưa từng quá phận khi dễ nhục mạ mấy tân đệ tử. Nhưng hiện tại thú triều đã đến, không có đám đệ tử cũ kia chiếu cố, những tân đệ tử vũ lực yếu giá trị thấp kém đương nhiên đã bị đám đệ tử cũ nhận định là vật hy sinh, trong ánh mắt một đám liền lộ ra thái độ cười nhạo.
Cho dù gia tộc cưỡng chế yêu cầu cho tân đệ tử gia nhập vào đội ngũ của bọn họ, bọn họ lại càng có biện pháp trừng trị những tân đệ tử đó, cho nên ở trong lòng bọn họ, thân phận vật hy sinh của tân đệ tử đã được định xuống.
Những tân đệ tử cũng biết lúc này bọn họ bị vây vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm, một đám lộ ra ánh mắt sợ hãi nhìn Hứa Tử Yên, vừa thấy ánh mắt trầm tĩnh của Hứa Tử Yên, bọn họ lại chuyển ánh mắt nhìn tộc trưởng trên đài cao, hy vọng mệnh lệnh của tộc trưởng có thể chiếu cố đám tân đệ tử bọn họ một chút. Bọn họ cũng không muốn vừa mới tiến vào ngoại đường gia tộc ba tháng, đã chết ngay giữa thú triều.
Nhưng làm mọi người ngoài ý muốn chính là, tộc trưởng Hứa Hạo Nhiên cũng không nhiều lời, mà trực tiếp vung bàn tay to lên nói: “Theo ta lên tường thành!”
Dứt lời, liền trực tiếp bật nhảy từ trên đài cao, lơ lửng ở không trung, một thanh phi kiếm liền bay ra từ trong túi trữ vật bên hông, Hứa Hạo Nhiên một cước đạp lên phi kiếm, lăng không ngự kiếm mà đi. Các trưởng lão phía sau ào ào ngự kiếm đi theo, đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu trở lên cũng ào ào lấy ra phi kiếm, bay lên không trung, ngự kiếm theo sát sau đó.
Hứa Tử Yên ở phía dưới nhìn xem trợn mắt há hốc mồm, hoành tráng quá đi mất! Hứa Tử Yên từ khi đến đời này, vẫn là lần đầu tiên thấy được cảnh tượng hoành tráng như thế. Đệ tử dưới Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu không thể ngự kiếm phi hành, một đám bước nhanh chạy theo phương hướng tộc trưởng rời khỏi. Hứa Tử Yên nhìn đám đệ tử cũ chung quanh cũng đã xuất phát chạy nhanh ra khỏi quảng trường, vì thế cũng lập tức xuất phát chạy theo ra ngoài, mấy tân đệ tử vừa thấy Hứa Tử Yên chạy ra ngoài, nên cũng vội vàng theo sau Hứa Tử Yên.
Hứa Tử Yên vừa chạy ra khỏi đại môn gia tộc, đi trên đường cái ở Trung Đô thành, đã nhìn thấy đủ loại nhân vật ngự kiếm phi hành đầy trời từ bốn phương tám hướng Trung Đô thành ùa đến. Hơn nữa phân công rõ ràng, đám người cầm đại kỳ phủ thành chủ đi về hướng thành đông, đám người cầm đại kỳ Tiêu gia đi về hướng thành tây, đám người cầm đại kỳ Ngô gia đi về hướng thành nam, mà đám người cầm đại kỳ Hứa gia lại đi về hướng thành bắc.
Hiện giờ, tuyết trên bầu trời càng rơi càng dày, từng bông tuyết lớn bay lả tả, cả trời đất vào lúc này bị bao phủ bởi một màu trắng xóa.
Hứa Tử Yên theo sát đám người cầm đại kỳ Hứa gia chạy tới phương hướng thành bắc, nơi nơi trên đường cái đều giống như kiến bò trên chảo nóng, cư dân tán loạn khắp chốn, Hứa Tử Yên không kịp để ý tới bọn họ, vội vàng leo lên lầu tường thành bắc.
Phía trên tường thành bắc, lúc này gần hai ngàn người Hứa gia đều đứng ở phía trên tường thành, mỗi người đều mang vẻ mặt khẩn trương nhìn chăm chú vào dưới thành.
“Đại ca, huynh thấy thú triều lần này có nghiêm trọng không?” Hứa Hạo Bác đứng ở bên cạnh Hứa Hạo Nhiên nhẹ giọng hỏi.
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu quan sát bầu trời, lại cúi đầu nhìn dưới chân thành, hơi lắc đầu nói: “Trời quá tối, không thấy rõ lắm. Nhưng mà nhìn lướt qua, ở phía thành bắc này, ít nhất có ngàn con yêu thú trở lên, đây chỉ là mới bắt đầu, sợ rằng thú triều lần này sẽ không nhỏ, tệ lắm cũng là một đợt thú triều quy mô vừa.”
Lúc này, đứng ở một bên Hứa Hạo Nhiên, cửu đệ Hứa Hạo Lượng mở miệng cười nói: “Đại ca cứ việc yên tâm, cùng lắm chỉ là hơn ngàn con yêu thú, có cửu đệ ở đây, chúng nó không công nổi lên tường thành.”
Hứa Tử Yên nhìn xuống dưới chân thành, chỉ thấy giữa màn đêm tối tăm, có một loạt tia sáng đỏ thẫm chớp lóe, đó là tia sáng từ ánh mắt yêu thú phóng ra. Lại quay đầu nhìn Hứa Hạo Lượng kia, vị Hứa Hạo Lượng này tuy rằng trông có vẻ đã gần năm mươi tuổi, nhưng cũng cực kỳ anh tuấn, dáng người cao to, vẻ mặt dũng mãnh.
Hứa Tử Yên không khỏi âm thầm gật đầu, xem ra hắn có thể cùng tộc trưởng tranh chấp, hơn nữa còn có thể tranh được chút chút, hẳn cũng là một người rất phi thường.
Hứa Hạo Nhiên cười ha hả nói: “Đúng, cửu đệ nói rất phải! Đám yêu thú đó sao có thể đặt vào mắt ta.”
Lúc này, dưới tường thành truyền đến từng trận thú rống, âm thanh chấn tới tận chân trời. Hứa Hạo Nhiên lạnh lùng cười nói: “Chỉ có ngàn con yêu thú đã dám công kích Trung Đô thành, đám yêu thú này thật sự không có đầu óc, nên cả đời đều phải làm yêu thú.”
Lúc này, Hứa Hạo Bác đột nhiên sầm mặt, chỉ về một nơi cực kỳ xa xôi nói: “Đại ca, huynh xem.”
Mọi người dõi mắt nhìn theo, lúc này một làn khói dày đặc ở cực xa phóng lên cao.
“Lửa hiệu!” Trong lòng Hứa Tử Yên lập tức xẹt qua hai từ này.
“Xem ra yêu thú còn công kích Phương Thiên thành!” Hứa Hạo Nhiên thấp giọng nói.
“Có vẻ lần này thú triều thật sự không nhỏ! Hơn nữa Phương Thiên thành nhóm lên lửa hiệu, chứng tỏ bọn họ nhận phải công kích vô cùng kịch liệt, chỉ sợ không giữ được, đã bắt đầu cầu viện.”
“Ừ.” Hứa Hạo Nhiên nhẹ nhàng gật đầu.
“Đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?”
Hứa Hạo Nhiên khẽ lắc đầu nói: “Không biết, có muốn viện trợ Phương Thiên thành hay không, chuyện này phải xem ý của thành chủ đại nhân.”
Hai tay Hứa Hạo Nhiên chống lên tường thành nhìn xuống phía dưới, hơi bĩu môi nói: “Có điều đám yêu thú trước mắt này, chúng ta tuyệt đối không thể buông tha. Lão cửu, đệ và ta dẫn dắt các đệ tử xuống phía dưới, xem ai gϊếŧ được nhiều yêu thú hơn.”
“Sao dám không tuân mệnh.” Hứa Hạo Lượng lập tức đáp.
“Ha ha ha… Tốt!” Hứa Hạo Nhiên ngửa mặt lên trời cười to nói: “Chúng ta xông ra ngoài gϊếŧ yêu thú.”
Nói xong, thả người nhảy xuống, chân giẫm lên phi kiếm, ngự kiếm bay ra khỏi tường thành, gϊếŧ về phía yêu thú. Hứa Hạo Lượng cũng không cam lòng yếu thế, phi thân ngự kiếm xuống, nhằm hướng yêu thú phía ngoài thành. Đệ tử Luyện Khí kỳ tầng thứ sáu trở lên người người ngự kiếm mà đi, bay ra khỏi tường thành.
Hứa Tử Yên kinh ngạc nhìn phi kiếm đầy trời, ánh mắt lóe lên tia sáng…