"Phụ thân!" Hai người Thủy Thiên Nguyệt và Thủy Nhiễm Trần cùng đi vào đại sảnh thi lễ với Thủy Toàn.
Nghe thấy âm thanh này, ánh mắt của ba người đều tập trung lên người Thủy Thiên Nguyệt và Thủy Nhiễm Trần.
Thủy Nhiễm Trần nhìn thoáng qua người trung niên có tướng mạo nho nhã, nháy mắt ra hiệu với Thủy Thiên Nguyệt, ý nói cho nàng biết, nam nhân này chính là Phó Vĩ. Còn về phần người trung niên dáng vẻ thô tráng kia, không cần hỏi Thủy Thiên Nguyệt cũng đã đoán được thân phận của hắn, nhất định chính là hội trưởng đại nhân Lý Kế Ngôn của liên minh Phù Chú Sư ở Cổ Nhạc quốc trong miệng lão quản gia.
Loại người sống lâu như Phó Vĩ đã hỗn thành nhân tinh lập tức phát hiện ra động tác mờ ám của Thủy Nhiễm Trần, thế là hắn ho nhẹ một tiếng, không đợi Thủy Toàn nói chuyện liền nói trước: "Thủy tiểu thư, không biết phù chú trên cây thương trong tay lệnh đệ, có phải xuất phát từ tay ngươi không?"
Nghe thấy lời này, Lý Kế Ngôn và người trẻ tuổi không khỏi giật mình nhìn về phía Thủy Thiên Nguyệt, bọn họ đều được nghe về phù văn kia trong miệng Phó Vĩ, mà bây giờ nhìn thấy người vẽ phù văn lại là một thiếu nữ như thế, làm sao có thể không kinh hãi được.
Ngược lại vẻ mặt Thủy Thiên Nguyệt lại vô cùng thản nhiên, nàng bình tĩnh gật đầu: "Không sai, là ta vẽ!"
"Quả nhiên là ngươi, quả nhiên là ngươi, quá tốt rồi, quá tốt rồi, cuối cùng ta cũng tìm được ngươi!" Người trung niên nho nhã kia vậy mà lập tức hưng phấn kêu lên, đồng thời dang hai cánh tay hướng về phía Thủy Thiên Nguyệt, hình tượng thế ngoại cao nhân lập tức bay hết sạch.
"Ngươi dám chiếm tiện nghi tỷ tỷ của ta!" Thủy Nhiễm Trần phản ứng rất nhanh, lập tức bước lên một bước ngăn trước mặt Thủy Thiên Nguyệt, hai tay vung lên, thế là cây kia đại thương lại xuất hiện một lần nữa ở trong tay hắn.
"Này, tiểu tử, mau đưa thương của ngươi cho ta xem một chút!" Âm thanh như sét đánh vang lên, Thủy Nhiễm Trần chỉ cảm thấy hoa cả mắt, trên tay trống không, đại thương trong tay đã bị người đoạt đi.
"Ngươi dám cướp đồ của ta!" Thủy Nhiễm Trần phát hỏa, đây chính là phù chú tỷ tỷ đã vẽ trên cây đại thương cho hắn, làm sao có thể để người ta cướp đi được.
Nhưng lại có một bàn tay mềm mại đặt lên vai Thủy Nhiễm Trần: "Nhiễm Trần, không sao đâu!" Giọng nói nhàn nhạt thành công ngăn cản hành động của Thủy Nhiễm Trần.
Thủy Toàn nhìn nữ nhi của mình thỏa mãn gật đầu, rất dễ nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của ông đối với nữ nhi mình. Ông vô cùng hài lòng.
"Lý Kế Ngôn, thế nào, thế nào, ta nói không sai chứ!" Mặc dù Phó Vĩ bị Thủy Nhiễm Trần chặn lại, nhưng bây giờ gia hỏa này lại rất đắc ý đứng bên cạnh Lý Kế Ngôn: "Hừ hừ, lúc trước ta đã nói rồi, thế mà ngươi một mặt không tin, thế nào, phù chú bên trên cán thương này, ngươi vẽ được không, ngươi biết không?"
Lúc đầu Lý Kế Ngôn thán phục sờ lấy cán thương kia, cẩn thận như vuốt ve làn da tinh tế của một mỹ nữ tuyệt thế, nghe Phó Vĩ nói vậy, hắn thậm chí chẳng thèm ngẩng đầu: "Hừ, vậy ngươi biết thì có thể vẽ ra được sao. Hừ hừ, ngươi đừng quên, nha đầu này là người của Cổ Nhạc quốc chúng ta, hừ hừ, cho dù có đắc ý, cũng là ta đắc ý!"
Nói đến đây, Lý Kế Ngôn vậy mà ngẩng đầu lên, cười lớn: "Ha ha, ha ha, ha ha, ha ha…"
Tiếng cười như chuông lớn làm chấn động cả đại sảnh không khỏi hung hăng lung lay mấy lần.
Thiếu niên trẻ tuổi cười khổ nhìn Phó Vĩ và Lý Kế Ngôn một cái, hai vị này, chỉ cần tùy tiện dậm chân trong liên minh Phù Chú Sư một cái thôi là đủ khiến cho liên minh phải run rẩy. Hơn nữa cho tới bây giờ hắn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ thất thố của hai người bọn họ, nhưng hôm nay, thế mà hai người lại thất thố đến tình trạng này, thiếu niên chỉ cảm thấy, trên đầu có bầy quạ đen bay qua, hơn nữa còn kêu lên "quang quác."
Sau đó nghi hoặc nhìn Thủy Thiên Nguyệt, thành thật mà nói, hắn thực sự không quá tin tưởng phù chú trên cán thương này xuất phát từ tay Thủy Thiên Nguyệt. Ở Cổ Nhạc quốc, có ai mà không biết thiên kim tướng phủ Thủy Thiên Nguyệt chính là một phế vật, bây giờ lại nghe nói Hoàng Thượng chỉ hôn cho Cửu Thiên Tuế. Cửu Thiên Tuế kia, mặc dù là một nhân vật, nhưng chắc chắn không phải một nam nhân đúng nghiã.
"Ai nói, ta nói cho ngươi biết, ta đã sớm để tiểu tử này giao lệnh bài Trưởng Lão của liên minh Phù Chú Sư ở Đông Thắng Thần Châu đến tay nha đầu này, tiểu tử ngươi lại dám cướp người với ta!" Phó Vĩ nghe thấy tiếng cười của Lý Kế Ngôn cũng không tức giận, trong miệng trực tiếp hung hăng phun ra một tràng thông tin, sau đó không đợi Lý Kế Ngôn tiêu hóa đã nhào về phía Thủy Thiên Nguyệt.
Thủy Nhiễm Trần nhướng mày, hai tay duỗi ra, kiêng dè nhìn Phó Vĩ, trong lòng hắn đã xếp Phó Vĩ vào loại nhân vật nguy hiểm, kiên quyết không để cho Phó Vĩ nhích lại gần tỷ tỷ mình.