Chương 27

“Có, nhưng những thứ đó chỉ cung cấp cho ngài Thuần Thú Sư mà thôi!” Một tráng hán ngạo mạn nhìn Thủy Thiên Nguyệt, mang hàm ý rằng: Ngươi có hỏi cũng vô dụng. Những thứ kia không phải chuẩn bị cho ngươi.

“Ta tới làm khảo hạch thuần thú sư!” Thủy Thiên Nguyệt hờ hững nói. Nàng biết hai tráng hán trước mặt chính là thị vệ của Liên Minh Thuần Thú Sư.

“Hả, ngươi sao?” Một tráng hán không tin lắm, xem xét Thủy Thiên Nguyệt từ đầu đến chân

“Cho nàng vào đi!” Một giọng nam dễ nghe vang lên.

Thủy Thiên Nguyệt ngẩng đầu nhìn sang phía bậc thang. Một thiếu niên mặc trường bào màu xanh ngọc, tóc dài bạc trắng như tuyết, đôi mắt ánh lên sắc xanh, thoạt trông vô cùng yêu dị. Nhưng không thể không thừa nhận rằng: Người này trông thật xinh đẹp!

Hai tráng hán vừa trông thấy thiếu nam này thì hai thân thể cường tráng không nhịn được mà run rẩy, trên hai khuôn mặt bự là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Đây là sợ hãi, đúng vậy, chính là sợ hãi!

“Vâng, vâng, vâng, Mạch đại nhân!” Run run rẩy rẩy cất lời. Hai tráng hán vội vàng dạt sang hai bên tránh ra một con đường cho Thủy Thiên Nguyệt.

“Cảm ơn!” Thủy Thiên Nguyệt đi đến bên cạnh thiếu niên, mỉm cười nhìn nam tử: “Đôi mắt và mái tóc của ngươi thật đẹp!”

Nghe lời nói của Thủy Thiên Nguyệt, thiếu niên không khỏi kinh ngạc, khuôn mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên nhìn chằm chằm Thủy Thiên Nguyệt. Từ khi hắn có nhận thức đến bây giờ, trong mắt người khác, hắn chính là quái vật. Nguyên nhân là vì màu tóc và màu mắt của hắn. Đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua có người khen tóc và mắt mình thật đẹp.

Hơn nữa, hắn cũng nhìn thấy được sự chân thành trong lời khen của thiếu nữ nọ.

Thủy Thiên Nguyệt khen xong liền đi qua người thiếu niên, không hề dừng lại.

“Tên ta là Mạch Ngôn, tên ngươi là gì?”

“Thủy Thiên Nguyệt!”

“Ngươi tới làm khảo hạch Thuần Thú sư à?” Mạch Ngôn bước hai bước đến bên cạnh Thủy Thiên Nguyệt, cười hỏi.

“Ừm!” Thủy Thiên Nguyệt gật đầu. Lúc này nàng mới nhìn rõ ràng, trước ngực Mạch Ngôn có thêu ba chữ màu bạc “thuần thú sư”, nét chữ rồng bay phượng múa, cực kỳ có khí thế. Trên ba chữ “thuần thú sư” kia còn thêu ba luồng ánh kiếm, điều này chứng tỏ Mạch Ngôn là thuần thú sư cấp ba. Nhìn dáng vẻ hắn cùng lắm chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi. Trẻ thế mà đã đạt đến cấp ba. Đây chắc chắn là thiên tài đi ngàn dặm mới gặp được một người.

Vào đại sảnh của Liên Minh Thuần Thú Sư, Thủy Thiên Nguyệt phát hiện một chuyện lạ. Những thuần thú sư kia mới đầu vẫn còn đang vui vẻ trò chuyện, nhưng vừa thấy Mạch Ngôn đến thì không khỏi lui ra sau vài bước. Biểu cảm của đám người kia trông thật kỳ quái, ánh mắt nhìn về phía Mạch Ngôn tràn đầy sự ghét bỏ và sợ hãi, tựa như Mạch Ngôn chẳng phải là soái ca đẹp trai gì cả, mà lại giống như ôn dịch vậy.

Mạch Ngôn cười khổ: “Trong mắt bọn họ, ta là quái vật.”

“Ha ha, cho dù ngươi mang dáng vẻ thế nào trong mắt người khác. Chỉ cần bản thân mình không từ bỏ nó là được. Hơn nữa, thế giới này rất rộng lớn, việc lạ gì chẳng có: từ các loại màu tóc khác nhau đến các loại màu mắt khác nhau, đều có đủ cả. Chẳng qua mấy người này ít gặp chuyện lạ mà thôi. Ngươi đừng để ý!” Thủy Thiên Nguyệt có thể thông qua ánh mắt hắn để nhìn thấy vết thương sâu hoắm chôn giấu từ tận đáy lòng.

“Cảm ơn ngươi, Thủy Thiên Nguyệt! Chúng ta có thể làm bằng hữu không?” Khi nói những lời này, âm thanh Mạch Ngôn hơi khẩn trương. Đúng thế, chính là khẩn trương! Từ nhỏ đến lớn, trước giờ Mạch Ngôn chưa từng có bằng hữu.

“Được! Từ nay trở đi, ngươi chính là bằng hữu của ta!” Thủy Thiên Nguyệt nói, tay phải vươn ra trước mặt Mạch Ngôn.

“Ừm, từ giờ trở đi, ngươi chính là bằng hữu duy nhất của ta!” Mạch Ngôn hít mũi. Giọng nói của hắn hơi khàn, nắm lấy tay phải của Thủy Thiên Nguyệt.

“Nữ nhân kia rốt cuộc là ai? Thế mà dám tiếp xúc tay chân với quái vật!”

“Đúng thế! Đúng thế! Nữ nhân kia nhìn vậy mà lại không sợ quái vật Mạch Ngôn!”

“Hừ, nói không chừng nữ nhân đó coi trọng năng lực thuần thú của quái vật cũng nên!”

“Chờ xem, dám ở gần quái vật như vậy, nữ nhân này sớm muộn gì cũng không thể chết tử tế!”



Âm thanh bàn tán của xung quanh hệt như ruồi muỗi vo ve lúc chạng vạng ngày hè, khiến người ta khó ở không chịu nổi.

Nhìn khuôn mặt tuấn tú dần trở nên ảm đạm của Mạch Ngôn, Thủy Thiên Nguyệt đột ngột dừng chân lại. Thế nên mọi người bỗng thấy một cái bóng trắng lóe lên, ngay sau đó đã nghe thấy mấy tiếng vang thanh thuý: “Chát, chát, chát, chát…”

“Này, ngươi làm gì vậy?” Sức mạnh tinh thần của thuần thú sư mạnh mẽ hơn người bình thường. Nhưng có được ắt sẽ có mất, thể chất của thuần thú sư tương đối yếu đuối. Thế nên bọn họ không phù hợp để luyện tập nguyên lực và võ kỹ. Vì vậy mỗi khi Thuần Thú sư đi đây đi đó trên đại lục này, họ thường mang theo một hoặc nhiều võ giả bên cạnh để bảo vệ mình. Mà bên trong Liên Minh Thuần Thú Sư thì chẳng ai mang bảo tiêu vào cùng cả. Dù gì thì cũng không kẻ nào không có mắt mà đến Liên Minh Thuần Thú Sư gây sự, bởi vì các thuần thú sư ở đây đều có từ hai khế ước thú trở lên.

Trong nháy mắt, Thủy Thiên Nguyệt vẫn ung dung đứng bên cạnh Mạch Ngôn. Trên mặt nàng mang theo nụ cười hờ hững, giống như người mới vừa ra tay không phải là nàng vậy: “Thế nào?”