Chương 15

“Ha ha, ta có cảm giác rằng, nếu đưa cho Thuỷ Thiên Nguyệt, chúng ta sẽ kiếm được nhiều món hời lớn hơn so với đưa cho hoàng thất!” Giọng nói của Yến Bích Thuỷ truyền ra từ trong xe ngựa.

“Nhưng ai cũng biết rằng Thuỷ Thiên Nguyệt là một kẻ vô dụng!” Người đánh xe không quá tin tưởng.

“Ha ha, nếu như nàng ấy là kẻ vô dụng, vậy chỉ có thể nói rằng, nàng ấy che dấu quá kĩ. Hơn nữa, Yến Bích Thuỷ ta đây nào chịu đầu tư lỗ vốn bao giờ!”

...

Về đến phủ Tể Tướng, Thuỷ Thiên Nguyệt kể đã kể hết cho Thuỷ Toàn nghe, từ chuyện nàng tình cờ gặp Yến Bích Thuỷ trên đường, đến chuyện nàng đã nhận lấy năm loại linh dược của nàng ta.

“Ừ, ta biết rồi, con nhanh về phòng nghỉ ngơi cho sớm đi!” Thuỷ Toàn chỉ nhẹ gật đầu.

Thuỷ Nhiễm Trần đứng bên cạnh, tròng mắt như sắp rớt ra ngoài, hắn dám đánh cược rằng nếu người nhận năm loại linh dược của Yến Bích Thuỷ là mình, chắc chắn phụ thân sẽ nổi đóa lên, hơn nữa còn mời hắn một bữa roi trúc xào thịt thật thịnh soạn.

“Nhiễm Trần, đệ chăm sóc Hồng Hồng đi!” Thuỷ Thiên Nguyệt xoay người đi ra ngoài, còn ném việc chăm sóc cho Hồ Ly lông đỏ kia cho Thuỷ Nhiễm Trần.

“Tỷ, tại sao đệ phải chăm sóc nó chứ!” Thuỷ Nhiễm Trần chống đối la lên với bóng lưng của Thuỷ Thiên Nguyệt.

“Bởi vì hai đứa đều là giống đực, cùng dấu thì hút nhau!” Thuỷ Thiên Nguyệt nói, cũng không thèm quay đầu lại.

Cùng dấu hút nhau… Hắn chưa từng nghe qua câu này, chỉ từng nghe cùng dấu đẩy nhau, khác dấu hút nhau mà thôi.

Nhưng mà Thuỷ Nhiễm Trần và Hồ Ly lông đỏ đành bất đắc dĩ nhìn nhau, một người một hồ ly cùng lúc thở dài: “Ôi!”

...

Về đến phòng của mình, Thuỷ Thiên Nguyệt lấy năm loại linh dược được Yến Bích Thuỷ đưa từ trong chiếc nhẫn không gian, khẽ xoay mình, đi vào trong không gian Dược Thần. Nói đi cũng phải nói lại, từ khi nàng xuyên đến đây, vẫn chưa từng đi vào xem không gian Dược Thần bao giờ.

Vào lúc này, lượng linh khí dồi dào này làm Thuỷ Thiên Nguyệt cảm thấy tinh thần cực kỳ sảng khoái.

Ngay lập tức, nàng tập trung tinh thần sắp xếp năm loại linh dược kia, sau đó mới nhìn ra xa, quan sát xung quanh thật kĩ, ruộng thuốc của mình trước đây, bây giờ đã trở thành một mảng xanh mơn mởn rồi, tình hình sinh trưởng cực kỳ khả quan.

“A, đúng rồi!” Thuỷ Thiên Nguyệt nhớ đến lúc mình bị sấm sét đánh trúng, viên nghịch thiên đan kia hình như vẫn còn ở trong lò luyện đan đằng kia.

Nghĩ đến đó, nàng nhanh chóng chạy đến lò luyện đan cấp thần khí kia, thò đầu nhìn vào trong, nhưng khiến nàng thất vọng là bên trong lò luyện đan trống trơn, đừng nói đến nghịch thiên đan, ngay cả một cọng lông của nó cũng không có.

Xem ra viên nghịch thiên đan này đã bị sấm sét đánh nát! Trong lòng Thuỷ Thiên Nguyệt có chút buồn rầu, phải biết rằng một viên nghịch thiên đan kia, khiến nàng đã phải tiêu tốn hơn một ngàn loại linh dược.

“Mẫu thân!” Nàng đang thở dài thì nghe thấy một thanh âm ở phía xa truyền đến, ngay sau đó đã thấy một cậu nhóc mũm mĩm, trông chỉ cỡ hai tuổi, cái mông trần trụi, vừa kêu vừa chạy đến phía nàng.

“...” Thuỷ Thiên Nguyệt chớp chớp mắt, nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được trong không gian Dược Thần của mình, xuất hiện một cậu nhóc như vậy từ khi nào, hơn nữa nhóc nhân sâm kia có lẽ cũng chẳng hồi phục nhanh như vậy.

“Mẫu thân!” Tiểu nam hài trong chớp mắt đã chạy đến bên cạnh Thuỷ Thiên Nguyệt, hơn nữa trong tay tiểu hài tử còn đang cầm một quả hồ lô màu đỏ tươi chỉ to bằng một nắm tay.

“Đây là Thất Bảo Hồ Lô!” Vẻ mặt Thuỷ Thiên Nguyệt thay đổi trong chớp mắt, nhanh chóng bắt lấy Thất Bảo Hồ Lô từ trong tay nam hài, sau đó đau lòng phát hiện ra rằng: Ở trên Thất Bảo Hồ Lô này có rất nhiều dấu răng nho nhỏ, xem ra là đã bị tên nhóc xấu xa này cắn, nhưng không cắn được gì.

“Nhóc là ai?” Nội tâm Thuỷ Thiên Nguyệt đang cực kỳ tức giận: “Tại sao lại ở trong không gian Dược Thần của ta?”

“Mẫu thân...” Tiểu hài tử có chút tủi thân, khuôn mặt nhỏ nhăn lại, đôi bàn tay nhỏ mập mạp xoắn qua xoắn lại ở trước ngực.

Hít sâu một hơi, một mùi hương rất quen thuộc truyền vào mũi Thuỷ Thiên Nguyệt.

Sau đó nàng trợn trừng mắt đứng lên: “Nhóc là Nghịch Thiên đan?!”



Tiểu nam hài nghe thấy Thuỷ Thiên Nguyệt nhắc đến ba chữ Nghịch Thiên đan, nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó mới quả quyết gật đầu.

Thuỷ Thiên Nguyệt nhìn tên tiểu tử tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ này, thật sự là bất đắc dĩ hết chỗ nói. Dù thế nào thì nàng cũng chưa từng nghĩ tới, sau khi Nghịch Thiên đan trải qua lôi kiếp, lại có thể biến thành một tên nhóc sống sờ sờ. Nếu như nàng không ngửi thấy mùi đan dược quen thuộc này, nàng cũng sẽ không đoán ra nổi. Nói tới nói lui, nếu như viên nghịch thiên đan này là do nàng luyện chế thành, vậy nó có gọi nàng là mẫu thân cũng không sai.

“Nhóc sống ở đây bằng cách nào?” Thuỷ Thiên Nguyệt cười khổ hỏi tiểu tử thối. Thật ra, lúc đi vào không gian Dược Thần, nàng cũng có ý định xem thử nghịch thiên đan, muốn thu nghịch thiên đan vào trong bình. Nhưng không nghĩ đến nghịch thiên đan sẽ có ý thức, vậy làm sao mà cất vào bình đây, làm sao mà ăn được đây? Không phải việc đấy chẳng khác gì ăn thịt người cả sao?

Nghe thấy câu hỏi của Thuỷ Thiên Nguyệt, trong ánh mắt của tiểu nam hài lộ ra vẻ hoang mang, sau đó thì lắc đầu, hắn còn chẳng biết vì sao mình có thể biến thành một đứa nhóc.