Chương 3: Sự hiểu lầm dễ thương
Mà cái này còn chưa tính là gì, đáng sợ là bởi vì cô gái đưa lưng về phía hắn, hai tòa thiên nhiên trước mắt như ẩn như hiện, mái tóc rủ xuống che gần nửa khuôn mặt, mang lại cám dỗ trí mạng nhất với nam nhân.
"Lão thiên a, ngươi đây là khảo nghiệm ta, hay đang hành hạ ta thế!" Lý Tưởng hối hận, sớm biết phòng tắm có phong cảnh mát mẻ như vậy, hắn đáng lẽ nên mang theo điện thoại của mình quay cờ nhíp.
Thế nhưng, thế nhưng, làm như vậy thật giống như có điểm bẩn thỉu đi!
Lý Tưởng cảm giác lỗ mũi có chút nóng lên, tiện tay quệt một cái, máu mũi chảy ròng ròng, cười khổ lắc đầu, đàn ông mà, trẻ tuổi khí thịnh, chảy chút máu là phải.
"Tố Tố, em về rồi hả?" Thanh âm cô gái rất dịu dàng, nàng cho rằng bạn cùng phòng đã trở lại.
Sau đó, nàng từ từ xoay người lại.
Vì vậy toàn bộ phong cảnh cũng phô bày trước mặt Lý Tưởng, hiển nhiên nàng cũng thấy rõ ràng người đứng trước mặt.
Lý Tưởng vội vàng dùng hai tay bịt tai mà không phải che mắt.
"A! ! !" Cô gái phát ra tiếng thét chói tai, tưởng như sánh ngang tiếng máy bay phản lực, toàn bộ biệt thự như muốn bay lên.
"Cút! Cút ra ngoài!" Cô gái thấy Lý Tưởng còn đang xấu xa chiêm ngưỡng mình, cầm vòi sen trực tiếp hướng Lý Tưởng phi tới.
Kình lực thật mạnh!
Vòi sen "vèo vèo" xé gió bay đến, cho thấy lực đạo kinh người của cổ tay cô gái này.
Lý Tưởng nhẹ nhàng nhích người qua một bên, vòi sen bay thẳng ra ngoài, ống nước cũng đứt theo, nước nóng văng tứ phía, trong phòng tắm nóng nhiệt độ tăng cao.
"Bình tĩnh, mỹ nữ, đừng tức giận, cô cứ tắm thong thả." Lý Tưởng nhún nhún vai, ra vẻ ngây ngô "Tôi cũng định tắm, không ngại tắm chung phát?"
Thấy cô gái ánh mắt sắp sửa muốn gϊếŧ người, vội vàng khoát tay: "Vậy cô tắm trước, cô tắm xong thì ta tắm, từ từ rồi tắm."
Lý Tưởng trở lại phòng khách, còn chưa ngồi ấm chỗ, bỗng nhiên cảm thấy một cỗ kình phong sau ót, thở dài: "Mỹ nữ, tính khí sao lại nóng nảy thế này, thật không tốt." Sau lưng như có mặt, tiện tay vung một cái liền hóa giải một chiêu này.
Sau đó hắn mới quay người lại, thấy cô gái trùm khăn tắm, đằng đằng sát khí nhìn hắn.
Cô gái mái tóc ướt nhẹp, từng giọt nước không ngừng nhỏ xuống tí tách, bên ngoài chỉ phủ một chiếc khăn tắm, lộ ra hai vai trắng noãn bóng loáng, càng tăng thêm mấy phần cám dỗ.
Nhìn lại nàng, dáng dấp bất quá chỉ hai ba hai bốn, mi thanh mục tú, khuôn mặt trái xoan, trên mặt trắng nõn nhẵn nhụi, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành.
Phía trên khăn tắm rộng thùng thình cũng không che nổi hai cặp nhũ phong cao ngất, ngay cả hạt đậu hồng cũng nhô lên, theo kinh nghiệm của Lý tưởng, hẳn là gần cỡ E đi.
"Nhìn cái gì vậy?" Cô gái sắc mặt tái xanh, xoay người đá ra liên hoàn cước.
"Có chút ý tứ." Lý Tưởng một chiêu tới phá một chiêu, cô gái ra chân càng nhanh cũng không tài nào tiếp cận được hắn.
"Hey mỹ nữ!" Lý Tưởng cười ha hả.
"Gì?" Cô gái thấy không làm gì được Lý Tưởng, trong lòng kinh hãi, nhanh như sóc lui qua một bên, trợn mắt trắng nhìn hắn.
Tên đáng chết này, dám nhìn lén nàng tắm, còn dùng con mắt ghê tởm như thế nhìn nàng.
Đi nhà xí có thể nhịn nhưng da^ʍ tặc không thể bỏ qua, nàng há có thể buông tha Lý Tưởng.
"Không có gì." Lý Tưởng vốn định nói chuyện tử tế với nàng, tuy nhiên mới vừa rồi nàng đá liên hoàn cước, vô tình lại lộ hàng.
Thậm chí, hắn đã thấy qυầи ɭóŧ màu hồng phấn bên dưới.
Chủ yếu nhất khăn tắm của cô nàng quấn không chặt, tùy thời có thể rơi xuống.
Nhưng thấy cô gái quá mức hung hãn, hắn bỏ qua ý tốt nhắc nhở nàng, nếu còn phát sinh hiểu lầm gì nữa, vậy hắn có mười cái miệng cũng không giải thích được.
"Biến mau lên." Cô gái phẫn nộ quát, trong mắt đằng đằng sát khí.
"Này này, đây là nhà tôi, cô ở nhà tôi tắm, sau đó bảo chủ nhà cút ra ngoài. Mỹ nữ, cô biết nói đạo lý không vậy." Lý Tưởng cười giả lả, rút ra điếu thuốc châm lửa, chậm rãi thở ra một làn khói, híp đôi mắt nhìn người con gái trước mặt.
"Lách cách!" Người phụ nữ không biết từ địa phương nào lấy ra một khẩu súng ngắn, đạn trực tiếp lên nòng, họng súng hướng về phía Lý Tưởng, lạnh lùng nói: "Ta ra lệnh cho ngươi, lập tức, ngay lập tức, cút ra ngoài cho ta."
"Vυ"ttt..." Bóng người lóe lên, Lý Tưởng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô gái, tay không đoạt súng, ngón tay lướt qua cổ tay đối phương, cô gái tay đột nhiên tê rần, súng lục rớt xuống, hắn vung tay phải lên, súng lục đã nằm trong tay.
Sau đó chóng vánh lui về, lần nữa ngồi trên ghế sa lon.
Sự việc nói thì dài nhưng diễn ra chớp nhoáng, chờ khi cô gái kịp phản ứng, súng lục cũng đã rơi vào tay Lý Tưởng.
"Là một khẩu John Browning, loại súng này đặc điểm là tầm bắn xa, lực giật nhỏ, khuyết điểm là băng đạn chỉ có thể chứa tối đa 20 viên." Lý Tưởng vừa cầm vào tay đã ước lượng ra sức nặng của súng và lai lịch, "Loại súng này, phần lớn là đặc cảnh chuyên dùng, chẳng lẽ cô là cảnh sát?"
"Ngươi không cần biết." Cô gái kinh hãi, Lý Tưởng thân thủ quá nhanh, nàng một chút thời gian phản ứng cũng không có.
"Ngươi là ai ?" Cô gái tỉnh táo lại, nhìn ra Lý Tưởng không phải người bình thường, có thân thủ cao như vậy, không phải đặc công thì chính là sát thủ.
"Đinh đinh..."
Điện thoại di động của Lý Tưởng đổ chuông, lấy ra nhìn một cái, là dãy số đã mã hóa, đã biết là ai gọi tới, nhấn vào nút nghe, nhàn nhạt hỏi: "Có chuyện gì?"
"Đại ca, mới rồi có sự kiện quên nói cho anh, em tự tiện làm chủ, tìm cho đại ca tìm một trợ thủ, bây giờ, nàng hẳn đang ở trong biệt thự." Người bên kia điện thoại giọng có chút cổ quái cười nói, "Đại ca, nàng là một đại mỹ nữ."
"Gì!?" Lý Tưởng cười khổ, tiểu tử này chính là thích tự tiện như vậy, bất đắc dĩ đáp: "Thấy rồi, đích xác là đại mỹ nữ, nàng đang đứng trước mặt ta."
"Ha ha, đại ca, xem ra anh đã gặp nàng, vậy em không nói thêm gì nữa." Người kia cười bổ sung thêm: "Nàng gọi là Nhã Kỳ, mang hai dòng máu Trung Nhật, đã từng phục vụ trong đội đặc nhiệm, sau đó giải ngũ, được cục an ninh quốc gia thu nhận. Để che giấu thân phận nàng, dựa theo chúng ta an bài, thi đậu học viện cảnh sát. Vừa vặn anh đã trở lại, nàng cũng ở thành phố Giang Châu, em liền phái nàng làm trợ thủ cho đại ca."
"Ngươi lúc nào làm việc cho cục an ninh thế?" Lý Tưởng thở dài tán thán, tên này là một huynh đệ tốt, chính là cục phó cục an ninh quốc gia, hiện giờ là một tên quan chức nhà nước, không biết xảy ra việc gì, từ bỏ thế giới lính đánh thuê.
Hơn nữa, hắn cũng biết, người huynh đệ này của mình, lúc còn theo hắn xông xáo cũng đã là thượng tá điều tra viên cục an ninh.
Bất quá hắn không ngại những thứ này, hai người đồng sinh cộng tử, đối xử chân thành với nhau, là thân phận gì đã không còn trọng yếu.
Người nọ ha ha cười đáp: "Em làm việc cho người đó chưa bao giờ giấu giếm đại ca, bất kể em thân phận là cái gì, ở trong lòng em, đại ca vĩnh viễn là anh cả, đời này em cũng sẽ không làm việc gì có lỗi với đại ca, cũng tuyệt đối sẽ không phản bội đại ca."
"Tốt lắm, lời tình cảm không cần nói nhiều, ta còn không ngu đến mức bị người phản bội cũng không biết." Lý Tưởng nói đùa.
Người huynh đệ này, có bối cảnh cao tầng trong cục an ninh, giúp hắn rất nhiều việc lớn nhỏ. Huynh đệ sống chết có nhau, anh em lính đánh thuê giải nghệ, đều là thông qua quan hệ của hắn, đem bọn họ an bài vào bên trong quân đặc chủng, có người đã lăn lộn đến vị trí rất cao.