Chương 2: Ta không có cố tình nhìn lén
"Cùng ta trở về!" Dương Tư Niệm mắng.
Dương Phượng Phượng oan ức nói: " Chị, em không muốn ra nước ngoài, chị nhìn xem, quốc gia chúng ta phát triển tốt như vậy, khắp nơi đều là cơ hội a!"
"Chuyện xuất ngoại đã định rồi, em không có lựa chọn." Dương Tư Niệm giọng bất thiện, nói tiếp: "Em mau sớm cùng người đàn ông kia chia tay, không ra thể thống gì, mới năm thứ nhất đại học đã có bạn trai."
"Không muốn, hắn rất ưu tú." Dương Phượng Phượng dáng vẻ càng oan ức.
"Còn ưu tú? Ăn bơ làm biếng, không có chút lòng cầu tiến, suốt ngày lêu lổng, không ra bộ dáng gì, đi nào, trở về phải giáo huấn em một trận." Dương Tư Niệm đẩy Dương Phượng Phượng lên xe, song nàng không đi theo lên xe mà đi tới Lý Tưởng bên người.
"Ta cam đoan, chỉ cần ngươi tới làm hộ vệ tư nhiên cho ta, điều kiện ngươi tùy ý." Dương Tư Niệm thật giống như đã quen biết Lý Tưởng từ lâu, đối với Lý Tưởng vô cùng sùng bái, cực lực lôi kéo hắn.
Lý Tưởng nhún nhún vai, nhàn nhạt đáp: "Ta chỉ thích tự do, hơn nữa ta còn có chuyện cần giải quyết, không thích bị quy củ trói buộc."
Hiển nhiên ý tứ là hắn không muốn trở thành hộ vệ tư nhân Dương Tư Niệm.
"Vậy tùy ngươi." Dương Tư Niệm làm người cao ngạo, thấy Lý Tưởng quả thực không muốn gia nhập Khải Lý tập đoàn, cũng không miễn cưỡng hắn, trực tiếp lên xe.
Thiết Thủ ngồi ở vị trí tài xế, đợi Dương Tư Niệm sau khi lên xe, vẽ một vòng xinh đẹp, xe "Ông" một tiếng chạy như bay.
Lý Tưởng thở nhẹ, đôi mắt híp lại nhìn xe thể thao đi xa dần.
Bỗng nhiên, hắn nhớ tới cái gì, vội vàng kêu lên: "Này, ví tiền của ta, túi tiền của cô." Không ngừng giơ lên vẫy vẫy, đáng tiếc, xe đi quá nhanh, người trong xe cái gì cũng không nghe được.
Trên xe, Thiết Thủ thấy Dương Tư Niệm cùng Dương Phượng Phượng nãy giờ không nói gì, cố ý đánh vỡ yên lặng, hỏi: "Dương tổng, ngươi biết người mới vừa rồi kia?"
Dương Tư Niệm không trả lời vấn đề của Thiết Thủ, mà mặt lạnh hỏi ngược lại: "Thiết Thủ, mới vừa rồi người kia ngươi thấy thế nào ?"
Thiết Thủ suy nghĩ một hồi, nói: "Là cao thủ."
"Ngươi chắc chắn?" Dương Tư Niệm hỏi tới.
"Dạ!" Thiết Thủ cẩn thận nhớ lại mô tả, "Sát khí trên người hắn thoáng một cái là biến mất, nhưng rất lăng lệ ác liệt."
"Cùng ngươi so với, ai lợi hại hơn?" Dương Tư Niệm trong mắt lóe lên một đạo thần sắc kỳ quái, nghiêm nghị hỏi.
"Chưa so qua, không chắc được." Thiết Thủ có chút kỳ quái, Dương Tư Niệm cho tới bây giờ sẽ không đối với một người đàn ông biểu hiện kỳ lạ như vậy, hôm nay có chuyện gì xảy ra vậy, tại sao đối với một tên đàn ông chưa từng gặp mặt tỏ ra quan tâm.
Dương Tư Niệm không suy nghĩ thêm, nàng rơi vào trầm tư.
Xuyên qua kính chiếu hậu, Thiết Thủ thấy Dương Tư Niệm chân mày vẫn chưa giãn ra nói: "Dương tổng, ngươi sợ người kia là bên kia phái tới?"
"Hắn đã cứu ta." Dương Tư Niệm đột nhiên nói.
"Cái gì?" Thiết Thủ cả kinh, vội vàng hỏi, "Dương tổng, chuyện xảy ra bao lâu rồi?"
"Ngay trên xe lửa." Dương Tư Niệm trong mắt lóe lên hàn mang: "Có người phái ra sát thủ ám sát ta, ta mang theo hai người hộ vệ, một chết một trọng thương, nếu không phải hắn ta sớm đã chết trong tay đám sát thủ kia."
Dương Phượng Phượng líu lưỡi: "Chị, tên kia lợi hại như vậy?"
Dương Tư Niệm gật gật đầu: "Hai sát thủ, hợp lực lại đều không phải là đối thủ của hắn, em nói hắn có lợi hại hay không?"
Dương Phượng Phượng cười lên khanh khách: "Biết thế em liền bái hắn ta làm sư phụ rồi."
"Em đừng có xằng bậy." Dương Tư Niệm nhíu mày nói, "Chị nhìn người rất chính xác, nhưng người này, chị thực nhìn không thấu."
"Ta hiểu ý Dương tổng, yên tâm, ta sẽ cho người điều tra lai lịch của hắn." Thiết Thủ hiểu rõ nhất tâm tư Dương Tư Niệm, biết tiếp theo nên làm như thế nào.
Dương Tư Niệm "ừ" một tiếng, nhắm hai mắt lại dưỡng thần.
Thiết Thủ làm việc, nàng rất yên tâm.
Đường Dương Minh, số hai mươi ba.
Nơi này vốn là một khu lão thành, phần lớn đều là kiến trúc rất cổ xưa.
Nhưng bởi vì thành phố phát triển, cái khu lão thành này bị nhét vào khu quy hoạch của thành phố, sau có công ty địa ốc nhận thầu nơi này, đem nhà cũ nơi đây tháo bỏ, xây thành một khu nhà sang trọng.
Lý Tưởng quê quán ở nơi này, khi công ty địa ốc kia tiến hành dỡ bỏ, duy nhất giữ lại một căn biệt thự, tiến hành tu sửa.
Lúc ấy, hắn ở nước ngoài, lười xử lý những thứ này, liền nhờ bạn trong nước hỗ trợ xử lý.
Biệt thự của Lý Tưởng tọa lạc tại bên cạnh hồ nước lớn, diện tích chiếm gần hai trăm ba mươi mét vuông, trước sau đều có sân vườn.
Trở lại quê hương đã lâu không ghé thăm, tâm tình Lý Tưởng một mảnh yên bình, bất quá hắn vẫn không quên mục đích trở về nước.
Lý Tưởng lấy ra một chiếc điện thoại di động đã được mã hóa, bấm một dãy mã số, một hồi điện thoại tiếp thông, hắn nhàn nhạt nói: "Ta đã trở về nước, đem tình báo các ngươi điều tra được, một giờ sau gửi cho ta."
"Vâng, đại ca, tụi em đã có chút manh mối, cụ thể tình báo đã gửi đến hộp mail của anh." Trong điện thoại truyền tới một thanh âm hùng hậu hưng phấn.
Cho thấy người này khá thành thục, chững chạc.
"Ừ, bọn chúng thế nào rồi?" Lý Tưởng hỏi.
Người kia nói: "Đại ca, thương thế bọn chúng cũng đều bình phục, trước mắt, đang đang tập trung rèn luyện võ thuật đại ca đã truyền thụ, tin tưởng không bao lâu bọn chúng liền có thể trở về nước giúp đại ca."
"Ngươi đừng khiến bọn chúng cảm thấy gấp gáp, lần này chúng ta đối mặt địch nhân rất cường đại, rất xảo quyệt, không thể vội vàng." Lý Tưởng nhàn nhạt, dứt lời: "Tốt lắm, cứ như vậy, có chuyện gì tùy thời báo cáo cho ta." Nói xong liền cúp điện thoại.
"Đại ca..." Người bên kia điện thoại vốn định nói cho Lý Tưởng một chuyện, nhưng Lý Tưởng cúp máy quá nhanh, hắn không kịp nói ra khỏi miệng.
Cánh cửa biệt thự khép hờ, Lý Tưởng rất dễ dàng đi vào, phòng khách thiết kế rất sang trọng, nhưng lại rất có phẩm vị.
Cả ngôi biệt thự có ba tầng rưỡi, một lầu là phòng tiếp khách, phòng thể dục, phòng giải trí, phòng ăn, phòng bếp.
Lầu hai có bốn căn phòng, hai phòng ngủ chính, hai phòng dành cho khách.
Lầu ba tương tự có bốn căn phòng, tất cả đều là phòng khách.
Nửa trên cùng là tạp hóa, đặc biệt để chứa các nhu yếu phẩm.
Lý Tưởng thấy biệt thự yên ắm, cho rằng bây giờ liền không có người ở, tuy nhiên biệt thự quét dọn rất sạch sẽ, hẳn là có người định kỳ tới quét dọn.
Hắn lên lầu hai, muốn tắm nghỉ ngơi cho khỏe, bỏ đi áo khoác, mặc áσ ɭóŧ quần cụt, đi về phía phòng tắm.
Mới vừa tới cửa, nghe được trong phòng tắm có tiếng nước chảy róc rách, Lý Tưởng nhướng mày một cái, thầm nhủ: "Sẽ không phải là công nhân nào đến biệt thự của ta tắm chứ."
Hắn không chút nghĩ ngợi, liền trực tiếp đẩy cửa phòng tắm đi vào.
Thoáng chốc, hắn thấy được một màn trào máu mũi. Trong phòng tắm có một người phụ nữ đang tắm, bởi vì đang gội đầu, nàng đứng quay lưng lại với Lý Tưởng.
Chỉ biết là một vùng trắng loáng phía sau của nàng đều bị Lý Tưởng nhìn thấy sạch sẽ.
Coi như đàn ông, có tiện nghi không chiếm, có cảnh xuân không nhìn, vậy thì không phải là đàn ông nữa rồi.
Huống chi Lý Tưởng là một tên đàn ông vô cùng xấu xa.
Vì vậy ánh mắt hắn từ từ nhìn xuống.
Cặp mông tuyết trắng.
Hai chân thon dài.
Khe rãnh huyền bí.
Không chỗ nào là không mang đến cám dỗ trí mạng.