Thành Nam Châu cách kinh thành chừng ba ngàn dặm. Nơi đây có khí hậu khá đẹp, quanh năm ấm áp dễ chịu, mười hai tháng thì có mười tháng là mùa xuân, xung quanh kỳ hoa dị thảo mọc lên tươi tắn rực rỡ như trong tranh, thỉnh thoảng có thể thấy những con vậy như thỏ, hươu, nai chạy lấp ló bên bìa rừng.
Đường Huyền không gặp may, vì bây giờ là thời điểm đẹp nhất ở Nam Châu, du khách tới rất nhiều, hắn không thể tìm ra một khách điếm nào còn trống. Nơi này là thành thị lớn, hơn nữa đã tới địa bàn của phiên vương, hắn cũng không tiện làm càn, bèn ra vùng ngoại ô tìm một chỗ dừng chân.
Đang lúc tìm chỗ trú chân, một tiểu nam hài tử đâu chạy qua, hô lớn:
- Bán tranh đây! Ai mua tranh a!
Trên tay tiểu nam hài nọ là năm sáu bức tranh bọc trong giấy vải, nhìn nó cầm mấy bức tranh mà trông thật nặng nề. Bán tranh không phải là hiếm, nhưng bán tranh theo kiểu bán hàng rong này thì Đường Huyền mới thấy lần đầu, hắn kỳ quái nhìn tiểu nam hài hỏi:
- Ê nhóc, ngươi tên gì? Sao lại bán tranh thế này?
Tiểu nam hài đạm nhạt nói:
- Ngươi mua thì ta sẽ nói, không mua thì thôi!
Đường Huyền lúc này đang đi dẫn đầu đội kỵ mã hơn hai trăm người, nếu là người thường hẳn phải cảm thấy khϊếp sợ, không ngờ thằng bé này lại có vẻ như không coi hắn ra gì. Đường Huyền bật cười nói:
- Ha ha, được, vậy thì ngươi mang tranh tới đây ta xem một chút, nếu đẹp thì ta mua!
Tiểu nam hài cũng bật cười đáp:
- Chuyện cười a, ngươi muốn mua tranh thì lại đây mà xem, cớ gì ta phải mang tranh qua đó?!
Đường Huyền sửng sốt, sau đó càng cười lớn hơn:
- Được, tốt lắm, bản công tử qua đó!
Dứt lời hắn xuống ngựa, bước tới trước tiểu nam hài. Tiểu nam hài đưa tranh cho hắn xem. Đường Huyền cầm tranh lên, lúc này hắn mới chợt nhớ ra, hội họa không nằm trong tầm hiểu biết rộng lớn của hắn. Ho khan một tiếng, hắn vẫy Giang Bắc Thiên tới, đưa tranh cho lão xem. Giang Bắc Thiên nhìn bức tranh, lão cũng đành lắc đầu, trong sở học rộng lớn của lão cũng không có mảng hội họa.
Đường Huyền mỉm cười nói:
- Tiểu tử, bên cạnh ta đây chính là đại hành gia về thư họa, hắn lắc đầu chính là ý nói tranh của ngươi không tốt! Vậy ngươi muốn bán bức tranh này giá bao nhiêu?
Tiểu nam hai xòe bàn tay, lớn tiếng nói:
- Năm lượng bạc, không bớt một phân!
Đám người Phi Hổ đội phía sau nghe vậy đều cười ồ lên, năm lượng với một gia đình thường dân cũng đủ ăn một năm. Tiểu nam hài này muốn bán một bức tranh với giá năm lượng, phải chăng kiếm tiền lại dễ như vậy?
Tiểu nam hài thấy họ cười thì không phục nói:
- Đám phàm nhân thô tục các ngươi thì hiểu gì? Tranh này là cha ta vẽ. Hắn vẽ tranh thường là suốt một ngày một đêm không ăn không ngủ, vẽ xong thì đổ bệnh, chẳng lẽ không đáng giá năm lượng? Ta nếu là có tiền thì cho dù năm ngàn lượng cũng mua! Hừ, nhìn qua là biết các ngươi không biết thưởng tranh, mau trả tranh cho ta, ta không bán nữa!
Nói xong đưa tay đoạt lấy bức tranh trong tay Đường Huyền.
Đường Huyền khoát tay nói:
- Tiểu tử, có gì thì từ từ nói, ta cũng không nói là không mua a! Thế cha ngươi đâu, sao hắn không tự đi bán?
Tiểu nam hài nghe vậy nước mắt lưng tròng, nhưng cố không để chảy xuống, cứng rắn nói:
- Hắn mới vẽ tranh xong nên bị bệnh!
- Thế mẹ ngươi đâu?
Tiểu nam hài lắc đầu.
Đường Huyền thấy thằng bé như vậy cũng thương hại, bèn nói:
- Thôi được, năm lượng thì năm lượng, bổn công tử mua hết chỗ này, ba mươi lượng đúng không? Nhưng ngươi một tiểu hài tử cầm tiền đi trên đường như vậy không sợ bị cướp sao? Nếu không thì ta cho người đem tiền về nhà cho ngươi?
Tiểu nam hài nhìn đi nhìn lại Đường Huyền, nhìn thế nào cũng giống phường trộm cắp bất lương, nó do dự một hồi, bèn nói:
- Nhà ta nghèo lắm, cái gì có giá đều đã bán rồi, ngươi cho dù muốn cướp cũng chẳng có gì mà cướp đâu! Nhưng ta biết ở đây có một nhà phú hộ rất giàu, ngươi cho ta năm lượng, ta dẫn các ngươi đi!
“Con mẹ nó, không ngờ ngay cả một đứa bé cũng có thể nhìn ra ta không phải người tốt! Thật là thất bại!”
Đường Huyền cười khổ nói:
- Chúng ta là người làm ăn, không phải quân trộm cướp, cho dù là trộm cướp thì cũng không trộm nhà ngươi!
Tiểu nam hài thầm nghĩ trong nhà cũng chẳng còn gì, bèn nói:
- Thôi được, vậy các ngươi đi theo ta! ... Nhưng nói thật là nhà ta không có gì để cướp đâu!
Đường Huyền cười khổ, bèn chỉ mang theo Giang Bắc Thiên để tránh làm nó sợ hãi.
Tiểu nam hài dẫn hai người tới một căn nhà lớn, kiến trúc đậm chất cổ điển, có điều đã cũ kỹ hoang tàn như cái miếu hoang.
Đường Huyền nhìn qua thì đoán chắc chủ nhân căn nhà này trước đây hẳn cũng là một danh gia vọng tộc.
- Khụ khụ…
Từ trong nhà tiếng ho khan truyền ra, tiểu nam hài vội chạy vào, sau đó nó đỡ một nam tử trung niên bước ra, nhìn y phục thì hẳn là thư sinh. Người này mặc dù bệnh tật ốm yếu, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng y phục đầu tóc vẫn gọn gang sạch sẽ.
Thấy Đường Huyền, thư sinh nọ không tỏ vẻ ngạc nhiên mà cười nói:
- Khách quý tới nhà chơi không ra đón tiếp chu đáo được, thật là thất lễ!
Đường Huyền bèn chắp tay cười nói:
- Đâu có, chúng ta đường đột quấy rầy, mong huynh đài không trách!
Thư sinh cũng cười:
- Không dám không dám, mời các vị!
Nói xong dẫn đường vào trong. Đường Huyền vừa đi vừa nhìn xung qunah, thấy nơi đây thực ra là một phủ viện cực lớn, xung quanh hoa viên trồng rất nhiều hoa, bông nào cũng tươi tắn rực rỡ, hẳn là chủ nhân cũng thường xuyên chăm sóc cẩn thận.